Lộng Triều

Chương 40: Hứng thú




Dương Thiên Bồi là một nhà kinh doanh khá cẩn thận, cẩn thận và vững chắc có thể giúp nhà kinh doanh tránh nhiều nguy hiểm, nhưng nó lại khiến nhà kinh doanh đánh mất nhiều cơ hội.
Trong kinh doanh, tính cách của Dương Thiên Bồi là rất thích hợp, lại được Triệu Quốc Đống chỉ điểm thì tất cả đều có thể, lấy một vài bộ phận mạnh mẽ thích hợp gia tăng bước tiến là việc tốt ở thời đại này. Nếu không tiến vào năm 98 mà không đủ tài chính và quy mô thì không thể thành người mạnh trong ngành địa ốc. Triệu Quốc Đống không hy vọng Tân Châu chỉ là một công ty hạng hai.
Hắn đã chỉ ra phương hướng phát triển của Tân Châu, hơn nữa còn đưa ra mục tiêu trong hai ba năm tới. Kiếm tiền mặc dù quan trọng, nhưng quan trọng nhất là mở rộng quy mô của công ty. Muốn cho Tân Châu sau hai ba năm sẽ thuận lợi tiến vào thị trường địa ốc An Đô, thậm chí tỉnh An Nguyên.
Mà một công ty muốn phát triển thì dựa vào tài chính ngân hàng ủng hộ là tất nhiên. Như vậy tăng quan hệ với ngân hàng xây dựng càng thêm quan trọng. Triệu Quốc Đống biết có lúc mình phải phát huy tác dụng, đương nhiên nó là thông qua phương pháp người ta có thể chấp nhận.
Dương Thiên Bồi cũng nói cho Triệu Quốc Đống là mình đã mở được thị trường ở Huyện Mai. Ngoài cầu Mai Giang, công tác cải tạo huyện thành cũng có một bộ phận do Tân Châu phụ trách, thành tích này khá khả quan. Nhưng do vài hạng mục cùng tới khiến Tân Châu gặp khó khăn về nhân lực và tài chính, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Dương Thiên Bồi muốn thâu tóm công ty số 1.
Triệu Quốc Đống cũng không hỏi Dương Thiên Bồi làm thế nào được vậy. Hắn biết trong đó nhất định có quan hệ với lãnh đạo chính quyền địa phương, nhất là hạng mục cải tạo huyện thành càng không dễ.
Vấn đề tài chính là khó khăn nhất với từng công ty, gần như bất cứ công ty nào cũng gặp khó khăn về tài chính, mà hệ thống ngân hàng chính là cách tốt nhất để giải quyết.
Chẳng qua nó lại khác với công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng.
- Chính quyền địa phương Tân Châu hy vọng công ty chúng ta có thể xây dựng trụ sở ở Khu kinh tế kỹ thuật mới thành lập của bọn họ. Hơn nữa chấp nhận cho chúng ta thuê đất với giá rẻ. Điều kiện là công ty chúng ta nhất định cần phải xây dựng một công trình kiến trúc tiêu biểu của Tân Châu.
Trường Xuyên bây giờ đã rất tự tin khi nói chuyện với Triệu Quốc Đống:
- Em đã bàn với chính quyền Tân Châu về vị trí và diện tích khu đất. Khu đất bọn họ cung cấp mặc dù lớn nhưng vị trí thì em không quá hài lòng. Nếu muốn chúng ta xây dựng thành công trình tiêu biểu thì vị trí đó khá kém.
Đặt trước mặt Triệu Quốc Đống là một bức bản đồ lớn của Thị xã Tân Châu. Sông Mông Hà và Thương Lãng chia nội thành Tân Châu thành ba khối. Sông Mông Hà từ tây sang đông, Thương Lãng từ Nam sang bắc, ba khu vực này lớn nhỏ khác nhau.
- Anh nhìn xem, bây giờ Tân Châu chủ yếu phát triển phía bắc Mông Hà, hình thành nửa hình trứng. Thị ủy, Ủy ban nhân dân đều nằm ở đây. Mà nơi này là khu kinh doanh chủ yếu của Tân Châu. Hai nơi này cách nhau 4km, bây giờ cầu Thương Lãng đã làm xong được ba năm, Giang Bắc chính là nội thành mới, đây sẽ là xu thế phát triển chính. Nhất là cầu Thương Lãng xây dựng xong càng lộ rõ tầm quan trọng của nó. Mà phía nam Thương Lãng bây giờ được quy hoạch thành khu kinh tế kỹ thuật.
- Nói cách khác bây giờ bọn họ muốn phát triển mạnh Khu Khai Phát Kinh tế kỹ thuật, hy vọng chúng ta thành ngọn cờ đầu?
Triệu Quốc Đống nhìn bản đồ mà nói.
- Chắc là vậy, cho nên bọn họ chấp nhận cho thuê giá rẻ để chúng ta xây dựng trụ sở ở đó, hy vọng chúng ta xây dựng tòa nhà Thương Lãng.
Trường Xuyên liếm liếm môi mà nói.
- Hừ, tòa nhà Thương Lãng, nghĩ hay nhỉ, xây dựng làm gì? Công ty chúng ta bây giờ có nhiều nghiệp vụ để xây dựng tòa nhà lớn như vậy sao? Chẳng lẽ nói ba bốn người ở một phòng?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chính quyền địa phương có suy nghĩ của bọn họ, nhưng công ty phải có ý của mình. Sao có thể làm theo sự chỉ huy của bọn họ?
- Anh, giá ở đó khá rẻ, hơn nữa xây dựng trụ sở công ty ở đâu cũng không quá quan trọng. Nơi sản xuất của công ty không phải ở nội thành, chính quyền địa phương hy vọng chúng ta tạo tâm điểm mà thôi. Đây là sau khi Cctv phát quảng cáo về Nước suối Thương Lãng, Bí thư Liễu và Thị trưởng Tôn cũng đến công ty ta kiểm tra hai lần. Bọn họ không hài lòng với trụ sở làm việc của công ty, cho rằng ảnh hưởng lớn tới hình ảnh công ty, cho nên mới đưa ra điều kiện tốt như vậy để ủng hộ chúng ta phát triển.
Trường Xuyên vội vàng giải thích vì thấy ông anh không hài lòng.
- Chú nghĩ chính quyền địa phương là nhà từ thiện ư? Bọn họ sao không cho chú khu đất bên phía tây để xây dựng, lại muốn chúng ta tới Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật?
Triệu Quốc Đống nói:
- Xây dựng tòa nhà thì được nhưng phải ở phía tây, hơn nưa nhất định là vùng này, chính là nơi hai đường chính giao nhau. Đây là trung tâm buôn bán của Tân Châu sau này. Về phần Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật, anh thấy vài năm tới cũng không thể phát triển. Chúng ta sao phải tới nơi hẻo lánh đó mà xây dựng tòa nhà?
Trường Xuyên và Đức Sơn nhìn nhau. Thị ủy và chính quyền Tân Châu tha thiết yêu cầu, hai người bọn họ thiếu chút nữa đồng ý. Chính quyền địa phương đưa ra điều kiện quá tốt, đất gần như cho không, hơn nữa còn nói sẽ phối hợp mấy ngân hàng cho bọn họ vay. Hai người chỉ nói cảm ơn chính quyền ủng hộ nhưng kế hoạch này cần cẩn thận nghiên cứu. Bọn họ về muốn bàn với Triệu Quốc Đống để Triệu Quốc Đống quyết định.
Nhưng hai thằng không ngờ Triệu Quốc Đống lại không hề hứng thú với khu đất đó.
Nghe Trường Xuyên nói điều kiện ưu đãi mà Tân Châu đưa ra, Triệu Quốc Đống vẫn lắc đầu nói:
- Phối hợp ngân hàng cho vay, chẳng lẽ nói vay tiền không trả, không tính lãi? Công ty bây giờ đang phát triển như vậy, không cần chính quyền địa phương phối hợp thì hệ thống ngân hàng vẫn ủng hộ như thường.
- Về phần xây dựng trụ sở, Tân Châu muốn biết khu hoang vu này thành Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật thì cần có vài điều kiện cơ bản. Nếu không công ty bên ngoài dựa vào cái gì tới đó đầu tư? Giá đất rẻ, vậy phải xem nó có đáng không? Nếu như khu này mười năm sau vẫn vậy, chú cảm thấy chú tốn rất nhiều tiền xây dựng tòa nhà ở đó là đáng không?
Thấy Triệu Quốc Đống không khách khí phản bác ý của mình, Trường Xuyên vẫn cãi:
- Anh, đã có dự báo về sự phát triển của Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật Tân Châu, chỉ là các công ty bây giờ quy mô không lớn. Hơn nữa sau khi cầu Thương Lãng thông xe, bên đó đã thay đổi nhanh. Em thấy chỉ bằng khu đất này cũng đáng để chúng ta xây dựng ở đó. Anh không phải thường xuyên nói giá đất chỉ tăng không giảm sao? Em cho rằng khu đất này vài năm là tăng mạnh.
- Còn có nếu chúng ta dựa theo ý của chính quyền địa phương mà thành công ty đứng đầu Tân Châu, như vậy chính sách ưu đãi cho công ty cũng nhiều hơn. Ví dụ như thuế, khoản vay, đất, thuê công nhân. Hơn nữa bọn họ cũng giúp công ty ta tạo dựng hình ảnh trong toàn tỉnh An Nguyên.
Đức Sơn cũng nói theo.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu hai thằng em đã trưởng thành không ít, không vì ý của hắn mà thay đổi ý kiến. Thực ra xây dựng ở Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật không phải không thể, nhưng Triệu Quốc Đống lo lắng xây dựng tòa nhà khiến mục tiêu chính của công ty giảm đi, mất cơ hội tốt nhất phát triển vào năm tới.
- Đức Sơn, Trường Xuyên, anh thấy như vậy. Bây giờ chúng ta tạm thời chưa kết luận vội. Anh dù sao chưa xem xét Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật, trong đợt tết chúng ta sẽ tới xem, xem xu thế phát triển. Ngoài ra anh muốn hỏi một câu, tại sao mấy công ty lớn của Tân Châu như Động lực Ô Giang và Rượu Tam Nguyên không chia sẻ lo lắng cho chính quyền, lại muốn đẩy chúng ta vào?
- Hiệu quả kinh doanh của Động lực Ô Giang hai năm nay giảm mạnh, Tân Châu không hy vọng vào bọn họ. Rượu Tam Nguyên mặc dù là phát triển nhất Tân Châu, nhưng mấy năm trước bọn họ đã xây dựng tòa nhà Tam Nguyên Hồng 14 tầng ở Giang Bắc, hơn nữa khu sản xuất của bọn họ cũng ở đây. Muốn bọn họ phát triển bên Giang Nam thì sợ rằng không dễ.
Trường Xuyên lắc đầu nói.
- Anh thấy không cần phải xây dựng tòa nhà lớn lầm gì. Nếu điều kiện thích hợp thì thuê cả khu đất thật rộng xây dựng một khu sinh thái cho công ty, xây dựng nhiều tòa nhà như biệt thự hai tầng, đến lúc đó không cho thuê được cũng có thể coi là nhà biệt thự để ở mà.
Triệu Quốc Đống đã có một kế hoạch, nhưng bây giờ còn chưa thành thục. Xây dựng nhà cao tầng hắn sẽ không ngu gì mà làm. Vừa tốn tài chính, vừa mất nhiều tâm trí.
Ý tưởng này của Triệu Quốc Đống làm Trường Xuyên và Đức Sơn rất khó hiểu. Nhưng thấy ông anh lại bắt đầu suy nghĩ, hai thằng không tiện hỏi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.