Lộng Triều

Chương 2: Lỗ thủng




Ngoại trừ Hoàng Thiết Thần vẫn duy trì thói quen trầm mặc thì vài phó chủ tịch huyện cũng phát biểu ý kiến khiến Triệu Quốc Đống rất cảm khái, nếu đám người này thỏa hiệp cộng tác với mình thì hơn 60 vạn dân chúng Hoa Lâm sẽ nhanh chóng làm giàu.
Nhưng mà làm như thế nào để làm giàu nhanh chóng cũng là một chủ đề lờ mờ hỗn độn, nếu muốn dễ dàng đứng lên trong gian khó thì phải làm giống như các đồng nghiệp vừa mới nói, loại nào cũng đều cần đầu tư, loại nào cũng đều cần tiền, nhưng một khối bánh bao thịt lớn như vậy thì anh phân phối kiểu gì?
Quế Toàn Hữu bước nhanh vào phòng với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại:
- Đã để các vị lãnh đạo phải đợi lâu, thật sự là không dứt ra được, vất vả mãi mới đuổi được đám chủ nợ đi.
- Lão Quế, không cần giải thích, chúng tôi cũng biết mà, mấy ngày này e là lão sẽ còn phải ứng phó với không ít loại chuyện này, trước kia thì có phó chủ tịch Uông còn hiện tại đến lão gánh khối cự thạch này.
Triệu Quốc Đống cười trêu:
- Đó cũng là một cách rèn luyện, mài bóng mà, nếu không lão Uông sao có thể từ chủ nhiệm thành phó chủ tịch huyện được?
- Ha ha, xem ra đối phó với đám người đòi nợ cũng là một loại cảm nhận và tôi luyện hiếm có, lão Uông, lão cũng nên truyền thụ kinh nghiệm cho lão Quế xem nhiều năm qua lão làm như nào mà đuổi được những người đòi nợ đó đi?
Vi Biểu cũng mỉm cười.
Không khí trong phòng họp lập tức trở lên hài hòa hẳn, Triệu Quốc Đống đánh mắt ra hiệu Quế Toàn Hữu nhanh chóng ngồi xuống, sau đó hắn ho nhẹ hắng giọng mấy cái. Đây là dấu hiệu báo trước lãnh đạo chuẩn bị nói chuyện Triệu Quốc Đống cũng có chút bi ai khi phát hiện những động tác nhỏ vốn không quen nhìn thì nay mình đã vô tình bắt chước và học tập. Nhưng nếu mà anh không như vậy thì anh khó mà dung nhập, khó mà trở thành một lãnh đạo trưởng thành thực sự được, mà làm như vậy thì vừa mài nhẵn những góc cạnh của mình đồng thời cũng mài mòn nhuệ khí của chính mình.
- Hôm nay chủ đề hội nghị rất đơn giản, chỉ có ba chữ, đón năm mới?
Triệu Quốc Đống thích ngắn gọn, rõ ràng, cố gắng họp ngắn, hắn nỗ lực muốn áp dụng phong cách này vào cách làm việc của ủy ban nhân dân huyện, tuy rằng hắn biết điều này khá khó khăn nhưng dù sao cũng phải cố thử thay đổi xem mới được.
- Trước tiên xin thông báo với mọi người một tin, tôi đã đàm phán xong với công ty khai phá du lịch Lữ Du, bọn họ đồng ý chuyển 2 triệu phí chiếm dụng tài nguyên năm 96 cho chúng ta hôm nay, tuy rằng chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng coi như là cứu mạng.
Triệu Quốc Đống ngừng lại một chút:
- Hai ngày trước tất cả mọi người đã báo cáo đại khái hạng mục cần chi tiêu của mình, chỉ còn 4, 5 ngày nữa là đến năm mới, hôm nay chúng ta phải tính toán chi tiết các khoản nợ, tổng hợp lại xem thiếu bao nhiêu, làm như nào bây giờ, mọi người cứ nói ra.
Quế Toàn Hữu cũng đã ngồi ngay ngắn múa bút như bay, ghi chéo một cách chính xác, vốn đây là chuyện mà phó chủ nhiệm phải làm nhưng hôm nay là thảo luận đến chuyện tiền nong, nhất là còn quan hệ đến vấn đề tiền thưởng, phúc lợi cho cán bộ toàn huyện. Bất cứ tin tức nào tiết lộ ra ngoài thì đều có khả năng dẫn đến phong ba không nhỏ cho nên Tào Uyên cũng đặc biệt dặn hắn tự mình ghi chép.
- Hai triệu?
Vi Biểu chậc lưỡi:
- Chủ tịch Triệu, số tiền này còn thiếu nhiều lắm, thu không đủ chi đã thành thói quen rồi, có thể bảo bên kia dứt khoát thêm một chút, trả luôn 4 triệu được không?
- Lão Vi, lão cũng đừng tham quá, án theo hiệp nghị thì số tiền này cuối năm nay bên kia mới phải cấp, hiện giờ công ty khai phá du lịch Lữ Du đang thi công gấp, vốn đầu tư cũng rất lớn, có thể moi được số tiền này trước cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Tân Tồn Hoán nói xen vào.
- Lão Tân, nếu vậy thì lão đến thay tôi quản mảng này đi?
Vi Biểu có phần không thoải mái, Triệu Quốc Đống còn chưa nói thì nhà ngươi la hét cái gì?
- Không phải bên mảng của lão cũng không cần tiền đó chứ?
Tân Tồn Hoán ngẩn ra, trong lòng cũng có chút bốc hỏa, vốn dĩ hắn mất cả buổi chiều đi cùng với Triệu Quốc Đống tới công ty khai phá du lịch Lữ Du gây sức ép, khiến cho mối quan hệ vốn đang hòa hợp cũng phải biến thành căng thẳng, cầm được số tiền này về đã là tốt lắm rồi mà giờ bị nói vậy thì ai mà chẳng tức cơ chứ.
- Lão Vi, ai cũng cần tiền nhưng phải phân rõ tình hình! Công ty khai phá du lịch Lữ Du là của tư nhân, lão cho rằng có thể dễ dàng moi tiền từ trong túi người khác như vậy à? Lão không nhìn xem các khoản tiền mà huyện ta cần trả mà còn không đủ dùng chớ nói chi là đến người ta, có thể lấy được 2 triệu này thì tôi và chủ tịch Triệu đã thiếu chút nữa là cạch mặt đối phương rồi.
Vi Biểu cũng cảm thấy mình nói hơi quá lời, hắn cũng biết tên Tân Tồn Hoán này không phải là loại người không biết tiến thối, nhưng đối phương vừa nói như vậy thì khiến hắn hơi mất mặt.
- Lão Tân, ý lão là gì? Chẳng qua ý tôi là xem có thể bảo bọn họ chi nhiều thêm một ít hay không, số tiền này thì sớm muộn gì bọn họ cũng phải chi, sớm hay muộn một chút thì có quan hệ gì? Huyện chúng ta túng thiếu, bọn họ ủng hộ công tác của huyện chúng ta thì cũng là ủng hộ cho chính bọn họ, mà huyện chúng ta không phải cũng nắm giữ cổ phần trong công ty đó sao?
- Lão Vi, đừng nên nói như vậy, đúng là huyện chúng ta có cổ phần nhưng chúng ta không phải chi ra một đồng nào, người ta thì lại phải bỏ hàng triệu đồng vào nên cũng phải coi trọng báo đáp chứ. Đều nói phải tạo hoàn cảnh tốt cho người ta, giúp đỡ người ta nhanh chóng xây dựng xong khu du lịch mà chúng ta lại vì khó khăn của mình tới đòi tiền, thế này khác nào được voi đòi hai bà trưng, liệu có hợp lý hay không?
Thấy hai người dần dần nóng hơn, vốn không muốn xen vào đề tài này nhưng Triệu Quốc Đống cũng phải vội vàng xen vào:
- Lão Vi, lão Tân, hôm nay cả hai làm sao vậy? Đều là vì công tác, có cần thiết phải châm chích đến mức ấy không?
Tào Uyên cảm thấy mình là phó chủ tịch thường trực cũng nên tạo một chút quyền uy:
- Đúng vậy, lão Vi, lão Tân, đừng để cảm tình cá nhân lẫn lộn vào công tác, để người bên ngoài biết được chúng ta mở hội nghị mà thành thế này thì đứng là trò cười.
- Ơ, phó chủ tịch Tào, tôi và lão Tân chẳng có gì cả, đều là luận sự, công tác bất đồng quan điểm nên tranh luận cũng là rất bình thường mà, lão Tân và tôi chưa từng có ân oán cá nhân nào cả.
Vi Biểu lạnh lùng liếc nhìn Tào Uyên rồi nói một cách tỉnh bơ. Vốn thấy Tào Uyên nhảy ngang vào Hoa Lâm thì trong lòng Vi Biểu đã tức bụng rồi, giờ vừa mới tới chưa được mấy ngày mà đã muốn ra mặt làm cao nhân nên Vi Biểu lại càng khó chịu nên không thèm khiêm nhường như ngày thường mà nói lại luôn.
Thấy tình hình có phần theo chiều hướng xấu, nếu không can thiệp cứng rắn thì hội nghị này sẽ không khống chế được, Triệu Quốc Đống lập tức giận tái mặt nói:
- Đủ rồi, mọi người đều là những người tài tuyển chọn từ hơn 60 vạn hương thân phụ lão, khí thế như này thì ngày sau mọi người còn cùng nhau công tác như thế nào?
Lần đầu tiên tất cả mọi người thấy Triệu Quốc Đống có vẻ mặt này, ngoại trừ Quế Toàn Hữu. Tuy rằng chưa nói là sợ hãi nhưng cũng không muốn mất thân phận trước mặt vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này, hai người Vi Biểu và Tân Tồn Hoán đều gục đầu xuống, không dám nói gì mà chỉ viết linh tinh vào quyển sổ của mình. Tào Uyên vốn bị Vi Biểu đốp chát mất mặt cuối cùng cũng vãn hồi lại chút thể diện nên không hề lên tiếng.
- Lão Uông, bắt đầu từ bên lão, hãy nói những phiền toái thuộc mảng lão phụ trách mà cần giải quyết cấp bách, đại khái cần thu xếp bao nhiêu tài chính để qua năm nay. Nói trước là đừng giả bộ ngớ ngẩn đề lừa gạt tôi, miếng bánh huyện ta khá lớn, đừng tưởng là phóng đại với tôi rồi thích làm gì thì làm, cứ báo cáo số liệu chân thực!
Triệu Quốc Đống lúc này đã hoàn toàn hòa nhập vào vai chủ tịch huyện, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, nếu năm nay mà không qua được thì chẳng cần nói bên huyện ủy mà cả cái huyện này sẽ nhìn hắn mà chê cười.
Uông Minh Hi cũng thu lại nụ cười thường có trên mặt, nhìn xuống những con số trên quyển sổ của mình, cẩn thận tính toán một chút rồi mới nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài cũng biết mảng của tôi là phiền toái nhất. Đầu tiên là khối giáo dục, nếu tính sơ thì ít nhất cũng thiếu hụt 80 vạn, đó là còn chưa tính đến khoản chi cho các công trình kiến thiết cơ sở thiết bị giáo dục. Bên khối dân chính thì ủng hộ gia đình quân nhân cách mạng và an ủi hộ nghèo khó cũng tầm 30 vạn, kế hoạch hóa gia đình là khối đơn giản nhất, chỉ cần 20 vạn là đủ, nếu thật sự không được thì 10 vạn cũng có thể xoay xở.
Triệu Quốc Đống cũng biết mảng phụ trách của Uông Minh Hi cần dùng rất nhiều tiền, giáo dục đều là khối nuốt vàng của các cấp chính quyền, dù có cấp bao nhiêu tiền thì cũng không đủ, nhưng anh không cấp thì không được. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, kế hoạch trăm năm, giáo dục đi trước, khẩu hiệu này thì hô gọi rất vang dội, chưa có cấp chính quyền nào dám không coi trọng? Dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải bịt cái lỗ thủng này.
Ủng hộ gia đình quân nhân cách mạng và an ủi hộ nghèo khó cũng là khối không thể thiếu, cứ một năm hai lần, xã hội chủ nghĩa xã hội, ngày lễ ngày tết thì gia đình quân nhân quân đội khỏi phải nói nhưng còn bên hộ nghèo khó thì cũng phải làm để thể hiện sự đầm ấp bao bọc mang tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học so với tư bản chủ nghĩa chứ?
Kế hoạch hóa gia đình cũng giống thế, nền tảng quốc sách, anh dám không coi trọng sao, thờ ơ với cán bộ kế hoạch hóa gia đình và hộ sinh con một, đợi đến khi sinh đẻ nhiều thì anh cứ chờ cấp trên nguyền rủa rồi sau đó cứ đi viết kiểm điểm đi.
Tính toán một chút thì thấy 2 triệu mang về đã vơi đi hơn phân nửa, Triệu Quốc Đống thấy lạnh cả người, cố giữ bình tĩnh rồi đưa mắt sang bên phía Hoàng Thiết Thần:
- Lão Hoàng, bên lão tạm gác lại để nói sau, tôi biết mảng bên lão cũng không thiếu nhiều tiền, lát nữa chúng ta sẽ từ từ tính sau. Lão Tân, nói bên lão đi.
- Bên tôi cũng tạm được, ngoại trừ tiền thưởng và phúc lợi của cán bộ các phòng ban do bên tài chính thống nhất suy xét thì vẫn còn tiền thư phúc lợi của công nhân viên chức các đơn vị sự nghiệp như vệ sinh, phòng chữa bệnh, phòng dịch, phòng chống bệnh nghề nghiệp, mặc dù đều là những văn phòng được tổ chức miễn phí mà lại không có thu nhập bên ngoài, nhưng số lượng công nhân viên chức cũng lên tới vài chục người, hàng năm cũng phải chi 10 vạn cũng mới cân bằng được.
Tân Tồn Hoán cũng rất thẳng thắn.
- Ồ, hơn 10 vạn, cũng là một con số không nhỏ.
Triệu Quốc Đống thở dài một hơi:
- Lão Vi, còn bên lão thì sao?
- Chủ tịch Triệu, tình hình bên tôi chắc ngài cũng rõ, kiến thiết cần rất nhiều tiền, dù mười triệu cũng không vá nổi lỗ thủng lớn này, nhưng năm nay tôi tính thì cũng phải 1,2 đến 1,3 triệu thì mới có thể đuổi được đám ôn thân đòi nợ này.
Vi Biểu cũng không lảm nhảm trước mặt Triệu Quốc Đống, có gì nói hết.
Lần này thì khoản tiền đem về kia cũng còn không đủ, cái này còn chưa tính hai mảng chính mà Tào Uyên và Miêu Nguyệt Hoa phụ trách. Con số tiền thưởng cuối năm dành cho cán bộ xã trấn và cơ quan một khi nói ra thì đủ để bất cứ ai nghe thấy cũng phải há hốc mồm, may là trước đó Triệu Quốc Đống cũng đã bảo hai người tính toán tỉ mỉ, cố gắng giảm bớt, để xem rốt cuộc là thiếu bao nhiêu, vậy mà đến giờ phút này hắn cũng sợ hãi không dám mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.