Lộng Triều

Chương 1.2:




Triệu Quốc Đống lười biếng ngồi trên xe Santana mà đợi.
La Băng mãi vẫn chưa xuống.
Phụ nữ đúng là phiền phức đi họp mà cần trang điểm lâu như vậy, cũng không biết lúc trước làm gì nữa chứ? Chẳng qua phụ nữ cũng có ưu điểm mặc dù một Chủ tịch huyện chờ mà cũng có thể ngồi yên mãi không chịu ra.
Hội nghị phát triển Internet toàn Thị xã diễn ra theo lý không cần hắn là Chủ tịch huyện tham gia. Nhưng văn phòng chính quyền Thị xã thông báo yêu cầu Chủ tịch huyện, Trưởng phòng Thông tin phải tham gia.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ chạy vội từ trong ký túc xuống, sao không phải là La Băng?
Triệu Quốc Đống cũng khá vui vẻ, đi họp cùng Trình Nhược Lâm và La Băng là khác nhau. Ít nhất có thể tìm được người nói chuyện.
La Băng cũng là một người phụ nữ nhưng lại lớn hơn Trình Nhược Lâm vài tuổi, cũng đẹp nhưng lại có vẻ lạnh nhạt. Mặc dù cô gặp Giản Hồng thì luôn cười nói, nhưng nghe nói ở phòng lại rất nghiêm túc.
Lái xe Tiểu Tôn nhìn thấy Trình Nhược Lâm từ trên chạy xuống, y vội vàng xuống xe mở cửa cho đối phương. Bình thường y không làm như vậy, chẳng qua y làm lái xe cho Triệu Quốc Đống gần năm, cũng nghe thấy chút lời đồn về vị Phó Trưởng phòng Thông tin Trình Nhược Lâm này, hình như có quan hệ mật thiết với Chủ tịch huyện.
Trình Nhược Lâm có chút do dự, cô không muốn ngồi đằng sau nhưng lái xe đã mở cửa sau, cô đành phải ngồi vào.
- Chủ tịch Triệu, Trưởng phòng La hôm nay bị cảm, Trưởng phòng Lục lên tỉnh nên chỉ có thể do tôi đi cùng ngài.
- Đi thôi, ai đi đều có thể lĩnh hội tinh thần, về triển khai công việc.
Trên thực tế hắn và Trình Nhược Lâm không quá mức xa lạ nhưng cũng không tới mức như bên ngoài đồn đại. Triệu Quốc Đống cũng không ngại bên ngoài đồn đãi. Hắn và Trình Nhược Lâm quan là nhờ Ngụy Hạm điều tới đài truyền hình tỉnh kia.
Mặc dù Ngụy Hạm rất nhanh được điều lên An Đô nhưng Triệu Quốc Đống lại có ấn tượng tốt đối với Trình Nhược Lâm. Cô gái xinh đẹp, trẻ trung làm Triệu Quốc Đống cảm thấy nếu các hãng quảng cáo không mời cô đi quảng cáo đúng là phí của trời. Mà càng làm cho người ta động tâm là khuôn mặt luôn có vẻ u buồn của cô. Cô không nói nhiều nhưng luôn nói ra những câu có nhiều ý nghĩa.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương, cô mặc một chiếc áo nhung bên ngoài, bên trong là áo sơ mi màu trắng sữa, mái tóc vén lên bên trên, từ bên nhìn có thể thấy bờ cổ trắng ngần của cô.
Trình Nhược Lâm có thể cảm nhận được ánh mắt từ bên nhìn tới.
Mặc dù hai người đã hai lần tiếp xúc nhưng một lần có Ngụy Hạm, một lần chỉ là trùng hợp.
Cuộc đời đúng là có nhiều khi trùng hợp. Quán café Âu Nhược không phải quán sang trọng nhất Ninh Lăng nhưng Trình Nhược Lâm lại thích phong cách pha chế ở đây, làm cho người ta có cảm giác ưu nhã và lắng đọng, trầm buồn đến từ những năm 40 của Tây Âu. Hơn nữa vợ chồng ông chủ sống ở Italy nhiều năm, bởi vì do tuổi nên thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn, bọn họ mở quán café này ra.
Trình Nhược Lâm không ngờ lại có thể gặp được đối phương ở đây.
Trình Nhược Lâm cho đến bây giờ không phải người phụ nữ ham quyền lợi và tiền bạc, nếu không cô đã không bỏ qua cuộc sống thành phố mà cùng chồng tới Hoa Lâm. Không ngờ số mệnh trêu ngươi, chồng cô chống chọi lại bệnh ung thư ba năm và mất, từ đó Trình Nhược Lâm càng làm mình có cảm giác cô đơn hơn. Mặc dù Triệu Quốc Đống gặp cô ở quán café này nhưng Trình Nhược Lâm chỉ thấy có chút tò mò với hắn mà thôi.
Kết thúc hội nghị, ăn trưa xong mọi người như châu chấu rời đi. Lãnh đạo cục Thông tin cũng mời mọi người đi thăm quan qua một vài địa điểm, cũng hẹn mấy Chủ tịch huyện, Trưởng phòng các huyện. Lưu Như Hoài thực ra cũng mời Triệu Quốc Đống vào trong cục chơi, chỉ là Triệu Quốc Đống không có hứng thú mấy, hơn nữa còn có Trình Nhược Lâm ở bên.
Khi Triệu Quốc Đống tiến vào quán café Âu Nhược, hắn không nhịn được dừng lại làm cho mình giấu trong bóng tối cẩn thận quan sát cô gái được xưng là nữ nhân đệ nhất của Hoa Lâm/
Chiếc áo nhung đã được treo lên giá, chiếc áo sơ mi cao cổ thể hiện rõ đường cong hoàn mỹ của cô. Bên dưới là chiếc chiếc quần bó sát người.
Trình Nhược Lâm có lẽ thấy gì đó nên nhìn sang. Triệu Quốc Đống cười hì hì, hàm trăng trong bóng tối sáng bóng. Có phải là linh tính hay không, nhưng Triệu Quốc Đống cũng không biết trưa nay không quá nhàm chán.
Hai người bắt đầu nói chuyện nhưng gần như không nhắc gì tới công việc, đây giống như là ước định của cả hai.
Khi bài hát Carmen được vang lên, Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm đều vô thức ngậm miệng lại.
Hai người đều cảm nhận đối phương thích bài này. Trình Nhược Lâm thích nhất bài Con chim tự do, nhưng bài Carmen (Tạp Môn) này lại thần bí, quyến rũ, phóng đãng đánh sâu vào tâm hồn cô. Mà Triệu Quốc Đống lại thích nhất bài Long kỵ binh và Bài ca Đấu sĩ, nó hùng tráng làm người ta phấn chấn.
- Cô thích Carmen?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- ngài nói là bài này hay là bản thân Carmen?
Dưới ánh đèn mờ nhạt Trình Nhược Lâm trông khá quyến rũ, khuôn mặt trắng nõn, bờ vai tròn, cặp ngực căng tròn tạo thành một đường cong quyến rũ, làm cho người ta không nhịn được phải nhìn vào.
- Ồ, có gì khác nhau chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Là cuộc sống mạo hiểm, phóng đãng của Gypsy hay là thích tính cách quật cường, không bị trói buộc của Carmen?
Trình Nhược Lâm nở nụ cười. Nói chuyện với người đàn ông thông minh luôn làm người ta vui vẻ, hơn nữa người đàn ông này lại khá khôi hài. Nếu như nói cô không có hứng thú với người đàn ông này thì là lừa người. Người đàn ông xuất sắc luôn làm cho phụ nữ chú ý.
Việc nhảy phiếu của Triệu Quốc Đống đúng là làm cho nhiều người phải xác nhận người đàn ông này ngông cuồng, không e ngại bất cứ chuyện gì. Mà Huyện Hoa Lâm tăng trưởng GDP lên 70, 80%, thậm chí 100% không thể không làm cô là Mc thường xuyên tiếp xúc với các con số khiếp sợ và hưng phấn.
- Cuộc sống thực tế luôn có nhiều trói buộc và bất đắc dĩ, chúng ta không thể cứ dựa theo ý mình mà làm việc được. Cho nên chúng ta chỉ có thể thông qua tác phẩm nghệ thuật mà thể hiện lý tưởng của mình.
Đây là một người phụ nữ vừa thông minh nhưng lại có chút bảo thủ, nhưng lại có vẻ ngang bướng, trong lòng giấu trái tim xao động. Chỉ là chưa có ngọn lửa khiến trái tim cô tan chảy mà thôi.
- Cuộc sống con người như một dòng sông, nếu như nói nó cứ chạy theo một con đường đã định thì không gọi là sông nữa. Cuộc sống phải như con sông lớn, phải can đảm chảy qua nhiều nơi. Xem Hoàng Hà, xem Trường Giang xem, những dòng sông này để lại nhiều di tích trên đường nó chảy qua. Lại xem Hồ Bà Dương và hồ Động Đình, xem, đó đều là những nhánh mà hai dòng kia từng chảy qua. Chỉ như vậy mới là cuộc sống chân chính.
Tiếng hát trầm của Triệu Quốc Đống vang lên theo Bài ca Đấu sĩ làm Trình Nhược Lâm run lên. Không hề nghi ngờ, trong giọng của người đàn ông này có đầy ý khiêu khicchs, nhưng cô lại cảm thấy mình như chờ mong gì đó.
Từng cơn sóng nhiệt chảy từ mặt xuống cổ, Trình Nhược Lâm thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của đối phương. Một người đàn ông nhỏ hơn cô hai ba tuổi mà có thể làm trái tim vốn lạnh giá của cô rung động, Trình Nhược Lâm cũng thấy có chút xấu hổ. Mấy năm qua bao người giới thiệu bạn trai cho cô nhưng cô đều từ chối. Nhưng người đàn ông này lại vô tình chạm vào trái tim cô, đây là vô tình hay cố ý?
Triệu Quốc Đống cũng thấy mình bây giờ đang phát hiện ra một con nai nhỏ, thợ săn cần phải bắt được con mồi đó. Chẳng qua hắn thì khác, hắn lại thích cảm giác săn đuổi từ từ.
Nếu không phải do thời gian thì Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hoàn toàn có thể tiến thêm bước nữa hấp dẫn đối phương. Chẳng qua như vậy cũng không sao, quan trọng là quá trình cơ mà.
Khi Triệu Quốc Đống khoác áo nhung lên người cho Trình Nhược Lâm, tay hắn chạm vào vai cô, hắn có thể cảm nhận được tin tức từ người đối phương truyền tới, dù chưa rõ ràng nhưng cũng không còn xa xôi nữa.
Lần trước Trình Nhược Lâm được đề bạt làm Phó Trưởng phòng Thông tin, Quế Toàn Hữu liền nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt tò mò. Triệu Quốc Đống cũng hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Quế Toàn Hữu. Điền Ngọc là vết xe đổ, hơn nữa Trình Nhược Lâm còn là nhân vật được nhiều người ở Hoa Lâm chú ý. Mặc dù cô không xuất hiện trên Tv mấy nhưng lại được nhiều quan chức chú ý.
Quế Toàn Hữu lo lắng làm Triệu Quốc Đống vừa buồn cười vừa không cam lòng. Bởi vì Quế Toàn Hữu lo không phải không có nguyên nhân. Ở Ủy ban huyện hay có các lời đồn đãi, những điều này đâu giấu được Triệu Quốc Đống.
Lưng đeo một cái danh xấu mà hắn lại chỉ gặp đối phương hai lần. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng thừa nhận lần đầu gặp thì hắn có ấn tượng tốt đối với Trình Nhược Lâm, nhưng còn cách xa so với lời đồn.
Lần này Triệu Quốc Đống rất hài lòng, hắn cũng không ngờ lần này lại chạm vào bí mật trong lòng đối phương.
Chinh phục người phụ nữ như vậy, đưa cô vào một thế giới càng phong phú hơn đó là điều đáng để tự hào.
Triệu Quốc Đống đội mũ bảo hiểm đi trên công trường, chiếc giày da dính đầy bùn đất. Những cơn gió lạnh làm công trường đầy bụi, mọi người đều giữ chặt cổ áo, xoa xoa tay mong Chủ tịch Triệu sớm cho mọi người về.
- Đây là khu nhà 12 tầng khu A sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh mà nói:
- Lão Lữ, tôi thấy diện tích cây xanh ở đây không đúng mà, anh đã khảo sát chưa?
- Chủ tịch Triệu, anh yên tâm, chúng tôi hàng tuần đều tới công trường kiểm tra, ngoài An toàn lao động, còn kiểm tra cả về diện tích từng phòng, các loại thiết bị. Tổ phối hợp cũng đã đàm phán xong với bên cung cấp điện, nước, nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn Khu dân cư mà xây dựng.
Lữ An Bang cười nói.
- Khu này do công ty nào phụ trách xây dựng?
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói.
- Đều do Công ty Thái Hoa phụ trách chung, theo kế hoạch thì tháng ba năm sau sẽ cơ bản xây dựng xong, trước tháng năm là có thể giao nhà.
Lữ An Bang vội vàng nói.
- Khu vực dành cho người đi xe đạp, đi bộ, cây xanh cũng phải hoàn thành xong. Đúng, thị trường nông sản đã có quy hoạch chưa?
Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.
- Đã có quy hoạch, cũng đã bàn với phòng Công thương, Chủ tịch Triệu nhìn xem, nó nằm ở giữa khu A và khu B.
Lúc này có người đưa bản thiết kế chung tới cho Lữ An Bang.
- Nhỏ quá, lão Lữ, tôi phải sớm nhắc anh. Đây sẽ là phương hướng phát triển chính của dân chúng Hoa Lâm sau này. Chỗ này, chỗ này về sau đều sẽ quy hoạch thành khu dân cư. Quy mô thị trường nông sản này quá nhỏ, chỉ vài năm là lạc hậu, anh phải nhìn xa vào, không chỉ cực hạn trong một hai năm.
Quốc Đống nhìn quanh, sau đó chỉ chỉ vào mấy mảnh đất còn để trống trên bàn thiết kế mà nói.
- Chủ tịch Triệu, thị trường nông sản này còn nhỏ sao? Dù là khu A, khu B, bên này xây dựng làm khu dân cư cũng có thể đáp ứng mà.
Lữ An Bang nhíu mày nói.
- Vậy còn đây, kia nữa.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Tôi nói với anh là tất cả đều có thể. Hai ba năm chưa chắc, nhưng năm, mười năm sau thì sao? Đến lúc đó xung quanh đầy người ở thì anh muốn mở rộng quy mô cũng không thể, không bằng làm từ bây giờ.
Thấy Triệu Quốc Đống đã nói như vậy, Lữ An Bang đành phải bảo nhân viên ghi lại.
- Lão Lữ, trong thời gian này lão Vi tập trung vào việc giải phóng mặt bằng bên kia, bên này anh quan tâm nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện. Sang năm các hộ giải tỏa sẽ chuyển sang đây sống, phải để bọn họ vui mừng tiến vào.
Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt Lữ An Bang là lạ nên đoán có vấn đề gì nên nói:
- Anh có gì thì cứ nói thẳng.
- Chủ tịch Triệu, bên này thì không có gì, chỉ là xây dựng mà thôi, có vài tên lưu manh đến gây chuyện nhưng Công ty Thái Hoa cũng không phải ngồi không, đều có thể tự giải quyết. Tôi lo cải tạo thành cũ cơ.
- Nói đi.
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng mà nói.
- Lúc trước tôi và ngài đã điều tra qua về vấn đề này, trong quy hoạch thì rạp chiếu phim, bưu điện huyện, Ngân hàng Công thương, Ngân hàng nông nghiệp đều muốn xây dựng trụ sở ở đây, công ty Hoàng Lâm cũng hy vọng ở lại thành cũ.
Lữ An Bang nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vi nói với bọn họ ở đây do huyện thống nhất quy hoạch, hơn nữa huyện đã xác định rõ ràng trung tâm hành chính phải di chuyển sang phía Hà Đông. Nhưng Công ty Hoành Lâm lại tỏ vẻ nếu là như vậy thì khu thành cũ sẽ mất cơ hội kinh doanh.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- bọn họ nói như vậy là có ý gì? Muốn uy hiếp chúng ta ư?
- Khó mà nói được, Công ty Hoành Lâm bây giờ đầu tư quá lớn bên khu mới, nhất là xây dựng bên khu A đã bỏ ra không ít tiền, hơn nữa huyện cũng cố ý phát triển khu Hà Đông. Bọn họ lo không khí kinh doanh của thành cũ kém đi. Mà bọn họ muốn phát triển khu phố Thương mại và thị trường Nông sản ở đó cũng khó có thể thành công, hoặc là nói khó bán được giá.
Lữ An Bang cũng biết Công ty Hoành Lâm có ý đồ gì.
- Hừ, bọn họ mấy hy vọng đơn vị kia ở lại thành cũ cũng có thể, nếu bọn họ hấp dẫn được hết các đơn vị đó ở đấy thì tôi cũng không ngại.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Sợ rằng không đơn giản như vậy. Chủ tịch Triệu, ngài nghĩ xem bọn họ đã bỏ ra không ít tiền để khai thác, bây giờ có lẽ thấy thành quả quá thấp nên không muốn. Hoặc là nói bọn họ muốn huyện nhường một chút.
Lữ An Bang nói đầy ẩn ý:
- Nếu như đã nói thì nhất định là có chỗ dựa nhất định. Chủ tịch Triệu, tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị tư tưởng trước, nếu không bọn họ đột nhiên không làm, hoặc là nửa đường ngăn cản sẽ làm chúng ta vào thế khó.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Anh nhạy cảm như vậy là tốt, dân chúng toàn huyện đều đang nhìn công trình cải tạo thành cũ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chúng ta quá mất mặt. Chẳng qua đây không có nghĩa chúng ta sẽ nhượng bộ khi bị uy hiếp. Tôi không có gì chỉ là tính hơi xấu. Nếu muốn thương lượng thì còn được, nhưng nếu nghĩ rằng động tay chân là có thể làm cho tôi làm theo ý bọn họ vậy quá coi thường tôi rồi. Anh yên tâm, không lật thuyền được đâu.
- Đúng thế, Chủ tịch Triệu, Công ty Hoành Lâm nếu quá quắt thì không thể không cho bọn họ biết mặt, phải ăn miếng trả miếng. Dù sao đây cũng là trên địa bàn Hoa Lâm chúng ta cơ mà.
Lữ An Bang gật đầu nói.
Nhìn chiếc xe của Triệu Quốc Đống rời đi, Lữ An Bang sa sầm mặt lại. Y suy nghĩ một chút rồi mới lấy điện thoại di động ra gọi.
- Theo ý các người, tôi đã nói chuyện. Hừ, đơn giản như vậy sao? Anh cảm thấy Chủ tịch Triệu chỉ bị vài câu nói đã chấp nhận sao? Vậy còn cần tôi nói làm gì, các người trực tiếp nói thẳng với Ủy ban huyện không được sao?
- Cứng, mềm không ăn. Chủ tịch Triệu chính là như vậy, các anh không phải đã sớm biết sao? Tìm Bí thư La, hừ, các người nghĩ có tác dụng sao? Bí thư La gần như tuyệt đối ủng hộ ý tưởng của Chủ tịch Triệu. Bây giờ Bí thư La lại đi học, công việc trong huyện do Chủ tịch Triệu phụ trách, chuyện gì cũng phải thông qua hắn.
- Dừng, đừng có nghĩ dùng mấy trò đó. Nhân phẩm của Chủ tịch Triệu thì chúng ta đều hiểu, ít nhất hắn sẽ không nhận mấy thứ kia. Các người bỏ ý này đi. Tôi? Tôi có thể nói vài câu nhưng quyền quyết định trong tay Chủ tịch Triệu, các anh phải hiểu điều đó. Các Phó chủ tịch huyện nói mà được sao? Tào Uyên? Chủ tịch Triệu nghe hắn ư? SỢ rằng chuyện này người có thể lên tiếng chỉ là tôi. …. Cấp trên đương nhiên có tác dụng nhưng phải xem cấp độ của cấp trên. Mấy anh cứ tự chúc phúc cho mình đi, tôi hết sức rồi.
Lữ An Bang dập máy, sau đó lại gọi ra ngoài.
- Tôi là lão Lữ, tôi đã dựa theo ý anh mà nói với hắn, hắn ngậm chặt miệng nên sợ việc này không dễ. Dựa theo quy hoạch trước đây của huyện, huyện cũng cho chính sách ưu đãi cho nên.
- Cái này … Chủ tịch Triệu vốn là như vậy. Huyện trước đó đã có quy hoạch, cũng không phải ý kiến cá nhân của hắn mà, bây giờ muốn đột nhiên thay đổi là rất khó khăn. Đúng, có thể nói một câu là theo quy hoạch thành thị. Các anh là cơ quan cấp trên nên có quyền chỉ đạo công việc của huyện. Chúng ta chào mừng, cũng có thể nói ý của anh cho Chủ tịch Triệu nghe, nhưng nghe hay không thì tôi không dám nói. Thật đó, anh cũng biết hắn còn trẻ nên xúc động, lại có bản lĩnh nên sợ rằng không có hiệu quả quá cao. Ừ, không vấn đề gì, ở bên gõ có tôi. Nếu như Thị trưởng Mạch, Thị trưởng Kim và Bí thư La cùng nói thì may ra.
Gọi điện xong mà Lữ An Bang có chút buồn bực. Bị kẹp vào giữa, y đúng là rất khó xử. Nếu người ngoài biết không chừng nói y bỏ trong ăn ngoài.
Triệu Quốc Đống vừa lên xe liền suy nghĩ thật nhanh. Lữ An Bang lên chức từ thời của Trâu Trì Trường, đã từng làm Bí thư đảng ủy khu Tân Bình, lại làm Trưởng phòng Nhân sự một thời gian, cuối cùng được điều tới làm ở Ủy ban Xây dựng huyện, lúc trước cũng là người cạnh tranh cho chức Phó chủ tịch huyện, chẳng qua cuối cùng Uông Minh Hi đã thắng. Ủy ban Xây dựng là cơ quan béo bở, Lữ An Bang nói ra như vậy là có ý gì? Là do nghe được tin hay là quân cờ để đối phương truyền tin tức? Nếu là vế sau thì Triệu Quốc Đống không ngại điều chỉnh nhân sự một lần, có nhiều người muốn làm quan cơ mà.
Vấn đề là đối phương nếu muốn đưa tín hiệu, nghĩ mình sẽ nhường bước sao? Bọn họ quá sai rồi. Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.