Bộ dạng tức giận của Tê Thiên khiến Kiều Lăng không khỏi rụt cổ lại.
Thẩm Thu Thủy ngẩng cao cái cổ kiêu hãnh như một con thiên nga trắng, nhưng lại say đến mức nói không rõ Ú ràng: "Tôi... tại sao tôi phải trả lời điện thoại của anh!"
"Tại sao à?" Tề Thiên đi tới trước mặt Thẩm Thu Thủy, nắm lấy cổ tay Thẩm Thu Thủy, "Không tại sao cả! Ban đêm cô không nghe điện thoại, lại không biết đi đâu, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì!"
Thẩm Thu Thủy cau mày, hất tay Tề Thiên ra: "Anh làm tôi đau! Tê Thiên, anh là cái gì của tôi! Sao tôi phải trả lời điện thoại của anh, anh thật sự cho rằng anh là chồng chưa cưới của tôi sao? Mối quan hệ giữa hai người chúng ta chỉ là..."
"Câm miệng!" Tê Thiên quát lớn lên: "Thẩm Thu Thủy, cô tỉnh táo lại cho tôi!"
"Tôi tỉnh táo? Tất nhiên là tôi tỉnh táo rồi! Tôi thật sự đang rất tỉnh táo! Tê Thiên!" Thẩm Thu Thủy cầm túi xách trong tay ném về phía Tề Thiên.
'Tề Thiên thuận thế nắm lấy cánh tay của Thẩm Thu Thủy, nhấc Thẩm Thu Thủy lên vai anh bằng một lực nhẹ nhàng.
"Tê Thiên, anh làm cái gì vậy! Thả tôi xuống!"
Thẩm Thu Thủy nằm trên vai Tê Thiên, không ngừng dùng nắm đấm đánh vào lưng Tầ Thiên.
'Tê Thiên liếc nhìn bốn phía: “Có chuyện gì muốn nói thì về nhà nói đi!"
Nói xong, Tê Thiên mặc kệ Thẩm Thu Thủy đang giấy giụa trên vai anh, khiêng cô bước ra khỏi quán bar.
Trước khi rời khỏi cửa quán bar, Tê Thiên âm thầm ra hiệu.
Sau khi đám người của Tề Thiên và Kiều Lăng rời đi, cửa quán bar đột nhiên bị đóng lại, một bóng người bước vào quán bar.
"Mọi người, quán bar của chúng tôi muốn chơi một trò chơi với mọi người, chúng tôi sẽ đặt một câu hỏi, ai trả lời đúng sẽ được miễn phí hóa đơn tối nay."
Lời nói của người đàn ông này khiến các vị khách trong quán bar vỗ tay reo hò.
Người đàn ông khế mỉm cười: “Xin hỏi mọi người, có ai đến từ Đông Đường không?”
Trong quán bar, hầu hết mọi người đều tỏ ra bối rối, ngoại trừ một người sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh sắc mặt người này cũng trở nên bối rối như những người xung quanh.
Đáng tiếc, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, đã ngay lập tức bị ai đó phát hiện ra.
Người đàn ông chặn ở cửa quán bar vỗ tay: "Được rồi, tất cả mọi người đều trả lời đúng, tối nay tất cả mọi người đều được miễn phí!"
Đám đông trong quán bar reo hò, nhưng không ai để ý rằng trong khi họ đang reo hò, có một người đã lặng lẽ biến mất trong quán bar, đồng thời, cũng biến mất trên thế giới này.
Nửa đêm, một chiếc ô tô phóng nhanh như gió trên con đường vắng.
Trần Tĩnh lái xe và cẩn thận quan sát xung quanh. Tề Thiên và Thẩm Thu Thủy ngồi ở hàng ghế sau.
"Tê Thiên, anh dựa vào đâu mà làm như vậy?" Thẩm Thu Thủy nhìn cổ tay mình có một vòng đỏ bừng, là do. 'Tề Thiên vừa túm tay cô trong quán bar.
Tê Thiên nghiêm túc nhìn Thẩm Thu Thủy: "Thẩm Thu Thủy, đây lần cuối tôi nói câu này với cô, sau này cho dù bất cứ lúc nào, cô cũng phải nghe điện thoại của tôi, cô hiểu không?"
"Tê Thiên! Không phải anh thực sự coi mình là chồng chưa cưới của tôi đó chứ!" Thẩm Thu Thủy khoanh tay: "Đúng vậy! Tôi thừa nhận rằng những gì anh nói chiều nay là đúng, anh đã giúp tôi giải quyết rất nhiều rắc rối, nếu không phải nhờ có anh, thì có thể bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện, nhưng nếu anh muốn dùng những thứ này để uy hiếp tôi, lấy đó làm cái cớ, ép tôi nhất định phải nghe điện thoại của anh, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Đúng! Anh đã chặn một nhát dao cho tôi, khi về đến nhà tôi sẽ trả lại cho anh được không?" 'Tề Thiên nghe vậy, xua tay: "Cô đúng là vô lý!"
"Tôi vô lý sao? Tôi thấy người vô lý là anh thì đúng hơn!" Thẩm Thu Thủy đột nhiên lên giọng.
Tê Thiên chỉ đơn giản là phớt lờ Thẩm Thu Thủy.
Thẩm Thu Thủy cũng không nhìn Tê Thiên nữa mà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khi hai người về đến nhà thì đã là ba giờ khuya.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, còn có vài chiếc xe gắn đèn xanh đỏ lập lòe đang đỗ ở đây.
Cảnh tượng như vậy khiến Thẩm Thu Thủy đang có chút say rượu lập tức tỉnh táo lại!