Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều xe cảnh sát đỗ trước cửa như vậy?
Thẩm Thu Thủy nhanh chóng xuống xe.
Một viên cảnh sát đi tới nói với Tê Thiên: “Anh Tề, chúng tôi đã kiểm tra xong, ổ khóa cửa và cửa sổ của phòng đều có dấu hiệu bị cạy mở, nhưng bên trong không có dấu hiệu đánh nhau, anh có thể kiểm tra xem có bị mất món đồ gì hay không, chúng tôi sẽ lập biên bản lại."
Tê Thiên gật đầu: “Làm phiền anh, tôi đã tìm được vợ chưa cưới rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm, đây hẳn chỉ là một vụ trộm thông thường, không phải cướp bóc, đợi đã, để tôi hỏi cô ấy xem thử có mất mát gì không, đêm nay. đã làm phiền các anh rồi.”
"Vậy là tốt rồi, đây là việc chúng tôi nên làm, anh Tê, làm phiền anh đi theo chúng tôi để lập biên bản."
"Được." Tê Thiên gật đầu, cùng viên cảnh sát đi sang một bên.
Thẩm Thu Thủy đứng ở cửa biệt thự, nhìn cảnh tượng bừa bộn trong phòng.
Trộm cướp?
Cướp bóc?
Tề Thiên gọi cảnh sát để tìm cô?
Ngay lúc này, Thẩm Thu Thủy chợt hiểu ra, tại sao khi Tê Thiên nhìn thấy cô thì anh lại tức giận như vậy, mắng cô không nghe điện thoại!
Lại có tiếng điện thoại reo lên, lúc ba giờ đêm lại có người gọi điện thoại đến, thật kỳ lạ.
Thẩm Thu Thủy liếc nhìn người gọi đến, là Thẩm Bằng Bân?
Thẩm Thu Thủy nhấc máy.
"Thẩm Thu Thủy! Các người có chút khinh người quá đáng rồi đó! Tê Thiên tìm không thấy cô thì chạy tới chỗ của ông đây để gây sự? Mẹ nó, cô cứ chờ đó cho tôi! Việc này tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
Thẩm Bằng Bân trút giận một hồi rồi cúp điện thoại.
Thẩm Thu Thủy nghe âm thanh ngắt máy trong điện thoại, quay người nhìn sang một bên, nơi Tê Thiên đang lập biên bản với cảnh sát.
Ngay cả Thẩm Thu Thủy cũng không để ý tới, không biết từ lúc nào mà hốc mắt của cô đã ươn ướt, một dòng. nước mắt trong suốt đột nhiên chảy xuống từ khóe mắt, Thẩm Thu Thủy nhanh chóng lau đi nước mắt, khóe miệng vô thức nở một nụ cười.
Lúc này Tề Thiên đã lập biên bản xong, đi về phía cửa.
Nhìn bóng dáng của Tề Thiên đang đến gần, Thẩm Thu Thủy cảm nhận được sự quan tâm đã lâu mới có được, đang bao trùm lấy cô.
Thẩm Thu Thủy không nhớ đã bao lâu rồi cô mới lại có loại cảm giác được người khác quan tâm như thế này, hình như từ khi cha mẹ qua đời, không có ai thật lòng quan tâm đến cô nữa, trong gia tộc lớn này, trong mắt mọi người chỉ nhìn thấy lợi ích, máu mủ tình thân đã trở thành thứ lạnh lẽo nhất.
Tề Thiên đi tới cửa phát hiện Thẩm Thu Thủy vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, Tê Thiên hừ lạnh: "Nhìn tôi làm gì? Không phải cô muốn trả lại một nhát dao đó cho tôi sao, trong bếp có dao, đi thôi!" “Hừ, ấu trĩ!"
Thẩm Thu Thủy trợn mắt nhìn Tê Thiên một cái, rồi xoay người đi lên lầu.
“Tôi ấu trĩ?” Tê Thiên nhìn bóng dáng Thẩm Thu Thủy đang nhảy nhót đi lên cầu thang, tức ngứa răng!
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thu Thủy thuê người đến dọn phòng, còn việc có mất đồ gì hay không, Thẩm Thu Thủy căn bản không kiểm tra, mấu chốt là ngay cả chính bản thân Thẩm Thu Thủy cũng không biết rõ trong biệt thự này có thứ gì quý giá.
Sau khi thu xếp xong những việc này, Thẩm Thu Thủy đi đến công ty, vừa ngồi vào văn phòng đã có người tức giận xông vào.
"Sếp Vương?" Thẩm Thu Thủy nghi hoặc nhìn đối phương, sếp Vương này trước đây đã từng hợp tác với Thẩm thị, nhưng sau đó có xảy ra một chút chuyện không hợp nhau, nên hai bên đã chấm dứt hợp tác, cũng không liên lạc với nhau nữa.
Bây giờ nhìn thấy sếp Vương đột nhiên xuất hiện, Thẩm Thu Thủy đặc biệt kinh ngạc.
"Sếp Thẩm! Gần đây họ Vương này không có đắc tội với cô phải không? Đêm qua, có người đến gặp tôi để hỏi tung tích của cô là có ý gì? Chẳng lẽ người của sếp Thẩm cô còn cho rằng họ Vương tôi sẽ gây bất lợi cho cô sao?"
Sếp Vương vừa dứt lời thì lại có một người khác đẩy cửa bước vào.
"Sếp Thẩm! Rốt cuộc là cô có ý gì vậy! Lúc trước Trương Hổ tôi chỉ tranh cãi với cô có vài câu, người của cô nửa đêm hôm qua đã chặn tôi ở quán bar!"
"Sếp Thẩm..."