Long Vương Xuất Thế

Chương 159: Bị thiêu sống đến chết!




Tê Thiên hít sâu một hơi, bước xuống xe.
Cuộc thảo luận giữa đám đông người xem truyền đến tai Tề Thiên. "Người đó chết thảm thật!"
"Bị thiêu sống đến chết!"
Tê Thiên nhìn sang bên cạnh, có mấy người mặc đồng phục đang ghi chép, một người đang miêu tả tình hình.
“Đúng là tôi đã trình báo vụ việc, tôi sống ở bên cạnh, đột nhiên tôi nhìn thấy khói bốc ra từ căn nhà đó, sau đó tôi thấy có người vẫy tay kêu cứu ở cửa sổ, nên tôi nhanh chóng trình báo sự việc, không ngờ ngọn lửa lại lan rộng khắp nơi.”
Rất nhanh, một chiếc cáng được khiêng ra, trên đó phủ một lớp vải trắng, phía dưới lớp vải trắng có hình dáng một người, mọi người đều biết đó là gì, bọn họ đều đồng loạt tránh ra.
Kiều Lăng đi tới, nghỉ hoặc hỏi: "Nơi này cũng gần bệnh viện chúng ta, nhưng lại không có nhận được tin tức gì, tại sao xe của bệnh viện số 3 lại tới đây?"
'Tề Thiên hỏi Kiều Lăng: “Cô có quen ai ở bệnh viện số 3 không?” “Không có.” Kiều Lăng lắc đầu, “Sao thế?”
'Tề Thiên xoay người lên xe, sau khi Kiều Lăng lên xe, Tê Thiên nói: “Tôi đã đọc †in tức cô đưa cho tôi, Tất Thiện độc thân và sống một mình, người của tôi đã tìm thấy xe của Tất Thiện, nó cách đây rất xa, Tất Thiện không thể ở nhà, đây là Đường Tử Tấn cố ý làm giả tin tức về cái chết của Tất Thiện, tôi muốn xem thi thể”
Kiều Lăng trợn to hai mắt: "Đúng là cái gì Đường Tử Tấn cũng dám làm!"
Tê Thiên lắc đầu: "Không có cách nào, phía sau anh ta là Dược phẩm Đường thị, hiện tại đã xảy ra chuyện, anh ta nhất định phải giải quyết hết thảy mọi chuyện, nếu không khi xảy ra sai sót nào đó, anh ta và Dược phẩm Đường thị phía sau anh †a đều coi như xong, trong mắt bọn họ, mạng người thật sự không đáng giá.”
Kiều Lăng lập tức lái xe đến bệnh viện nhân dân số 3: “Chúng ta tới đó trước đi, tôi biết quy trình đưa thi thể vào nhà xác, xem có cơ hội nào không.”
“Được”
Kiều Lăng và Tề Thiên cùng nhau đến bệnh viện số 3, họ đỗ xe ở bãi đậu xe của một khách sạn đối diện bệnh viện, Tê Thiên thuê một căn phòng đối diện với cửa bệnh viện, Tê Thiên và Kiều Lăng tiến vào trước và quan sát.
Kiều Lăng nói: "Thông thường, quá trình này mất hơn một giờ, sau đó bác sĩ pháp y tiến hành kiểm tra, tổng cộng phải mất ba bốn giờ, trong quá trình này chúng ta không thể nhìn thấy thi thể."
'Tề Thiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Lăng, nói: "Cô ngủ một lát đi, tôi canh, lát nữa tôi sẽ gọi cô, nếu không cô cũng không có sức."
"Ừ." Kiều Lăng gật đầu, cô ấy cũng không cố chịu đựng, thật sự cô ấy đã mệt mỏi cả đêm.
Chỉ trong vòng vài phút, Kiều Lăng đã phát ra tiếng thở đều và ngủ thiếp đi.
Khi Kiều Lăng ngủ dậy thì thấy trời đã tờ mờ sáng, Tê Thiên vẫn ngồi bên cửa sổ quan sát.
Kiều Lăng dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, đi tới hỏi: "Sao rồi?"
'Tề Thiên quay lại nhìn thoáng qua Kiều Lăng.
Cái nhìn này khiến Kiều Lăng hoảng sợ, suốt đêm không ngủ, khiến đôi mắt của Tề Thiên đỏ ngầu, và cũng vì những chuyện đã xảy ra nên sắc mặt của Tề Thiên không tốt và đặc biệt đáng sợ.
Cảm giác như một con thú hoang sắp nổi giận.
Nhìn thấy phản ứng của Kiều Lăng, Tê Thiên ý thức được điều gì đó, vội vàng quay người đi, nói: “Người khám nghiệm tử thi đã đến đây ba tiếng trước, hẳn là sắp rời đi.”
Vừa nói xong, anh đã nhìn thấy một nhóm người rời khỏi bệnh viện và lái xe đi.
“Đi thôi!” Tê Thiên vội vàng nói: “Đi, chúng ta đi xem thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.