Long Vương Xuất Thế

Chương 160: Khoảng chín giờ




"Ừ." Kiều Lăng gật đầu.
Hai người vào bệnh viện.
Tê Thiên không biết rõ kết cấu của bệnh viện, thậm chí anh cũng không biết nhà xác ở đâu, nhưng Kiều Lăng vẫn biết rất rõ, bệnh viện cũng không khác nhau bao nhiêu.
Dưới sự dẫn đường của Kiều Lăng, hai người nhanh chóng đến nhà xác.
Vừa đến tầng này, một cảm giác u ám ngay lập tức bao trùm lại, Kiều Lăng rụt cổ, trốn sau lưng Tề Thiên, theo bản năng nắm lấy cánh tay của Tề Thiên.
"Đừng sợ." Tề Thiên vỗ vỗ tay Kiều Lăng, đi về phía trước. Tê Thiên thật sự không sợ hãi.
Đi về phía trước, Tê Thiên nhìn thấy trên một chiếc giường có hai chữ "Tất Thiện”.
Nhìn thi thể cháy đen trước mặt, Kiều Lăng thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Tề Thiên nhanh chóng kiểm tra, mười phút sau, Tề Thiên nói: “Chúng ta đi, nghỉ ngơi một lát, sau đó đi tìm Đường Tử Tấn hỏi xem người ở đâu.”
"A?" Kiều Lăng không khỏi sửng sốt, "Hỏi Đường Tử Tấn?" Tê Thiên không trả lời, nhanh chóng cùng Kiều Lăng rời khỏi bệnh viện. Hai người về khách sạn tắm rửa trước, rồi tìm một quán ăn để ăn sáng.
Sau một đêm bận rộn, bụng đã đói cồn cào.
Kiều Lăng nhìn Tê Thiên đang ăn bánh bao, nhịn không được hỏi lại: “Anh định trực tiếp hỏi Đường Tử Tấn về tung tích của Liễu Y sao?”
“Ừ” Tê Thiên gật đầu. Kiều Lăng nghỉ hoặc hỏi: “Đường Tử Tấn sẽ nói cho anh biết sao?”
"Nói." Tê Thiên tự tin nói: "Tôi đổi Lưu Tài Lương cho anh ta, thế nào anh ta cũng phải nói."
"Nhưng Lưu Tài Lương là nhân chứng." Kiều Lăng buột miệng nói: "Giao Lưu Tài Lương cho bọn họ, chỉ dựa vào Liễu Kiến Quân và tên thanh niên kia, thì sẽ rất khó để kết án Đường Tử Tấn."
"Ha ha." Tề Thiên cười khẽ, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng: "Cô cảm thấy giữa thuốc giả và giết người, cái nào bị xử nặng hơn? Thi thể vừa rồi đã hoàn toàn đánh bại Đường Tử Tấn."
"A?" Kiều Lăng vẫn còn mơ hồ, mười phút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tê Thiên đã nhìn thấy gì?
Kiều Lăng cũng ăn mấy miếng cho xong, nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Đường Tử Tấn sao?”
“Không cần vội.” Tề Thiên lắc đầu: “Trước tiên đợi một người.” Trên mặt Kiều Lăng tràn đầy nghỉ hoặc.
Sau bữa sáng, cả hai trở về khách sạn, họ nghỉ ngơi một chút trong khi chờ đợi.
Khoảng chín giờ, có tiếng gõ cửa phòng khách sạn.
Kiều Lăng mở cửa nhìn người xuất hiện trước mặt, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó cô ấy chợt nhớ ra, đây không phải là người đàn ông nửa đêm hôm qua đã cung cấp thông tin ở tầng dưới nhà Tất Thiện sao?
Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, rõ ràng là bị ép tới đây, sau khi vào cửa, ánh mắt đầu tiên của anh ta dừng lại trên người Kiều Lăng, sau đó nhìn về phía Tê Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu không vui, nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
"Đừng vội." Tê Thiên cười nói: "Tôi mời anh tới đây chỉ là để giao dịch, đối phương cho anh bao nhiêu tiền để cho lời khai giả?"
Khi nghe thấy từ "lời khai giả", trong mắt người đàn ông hiện rõ vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã biến mất, nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"
Tê Thiên lắc đầu: “Không cần giả ngu, nếu tôi đã có thể cho người đưa anh tới đây, đương nhiên tôi có lý do của mình, để tôi nói cho anh biết trước, không có cách nào rõ ràng để phán quyết tội khai man, nhưng nếu xét từ sự việc lần này, anh có thể bị kết tội là đồng phạm, anh hiểu ý tôi chứ?"
Cảm xúc của người đàn ông đột nhiên trở nên kích động, anh ta hét lên: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì! Tôi không biết các người, để tôi đi!"
"Anh không nhìn thấy có người cầu cứu, chuyện này là do anh bịa ra." Tê Thiên nói: "Người chết cũng không phải là Tất Thiện, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nếu không tôi sẽ lập tức đưa anh đến sở cảnh sát, để anh có thể giải thích với người ở đó, hoặc là anh có thể nói ra người đứng sau, anh tự suy nghĩ đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi sẽ cho anh thời gian đếm đến ba."
'Tề Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm ba số trước mặt người đàn ông.
Ngay khi Tê Thiên chuẩn bị bấm nút gọi, người đàn ông lập tức chịu thua: "Được rồi! Tôi sẽ hợp tác với các người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.