Tê Thiên chú ý đến, trước ngực người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng có đeo một tấm thẻ nhỏ, trên đó viết mấy chữ “chủ nhiệm Lưu” của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Lão Liễu vừa nghe thấy chủ nhiệm Lưu nói câu rời khỏi bệnh viện thì luống cuống ngay lập tức, vội vàng tiến lên giải thích nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi không thể xuất viện được. đâu, với tình trạng của con gái tôi, có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào, bắt buộc phải ở lại bệnh viện!"
Chủ nị Lưu hừ lạnh: "Tình trạng của con gái ông có liên quan gì đến tôi? Cũng bởi vì có các người nên đã ảnh hưởng đến rất nhiều bệnh nhân khác! Chúng tôi nhận được không ít khiếu nại, các người lập tức rời khỏi đây đi!"
Lão Liễu nhìn qua Triệu Thành đang đứng bên cạnh chủ nhiệm Lưu một cái, giận dữ hét lên: "Điều này không công bằng! Chủ nhiệm Lưu, tất cả đều là do tên này dẫn người tới gây sự! Chúng tôi là người bị hại, dựa vào đâu mà ép chúng tôi rời khỏi đây?”
Trên mặt chủ nhiệm Lưu hiện lên vẻ nghiêm túc: “Ồ? Ý ông là cậu Triệu Thành đến để gây sự? Thật ngại quá, nói chuyện phải có chứng cớ, từ giờ trở đi, phòng bệnh này thuộc về cậu Triệu Thành rồi, các người mau rời khỏi đây đi, đừng ép tôi gọi người đến ném hết đồ đạc ra ngoài!"
Lão Liễu nhìn thái độ này của chủ nhiệm Lưu, tức giận đến run cả người: "Các người... Các người đang ức hiếp người quá đáng!”
Triệu Thành cười lạnh: "Đúng vậy, đúng là ức hiếp người đó, ông có thể làm gì được tôi? Nói cho ông biết, chơi với tôi à, một tay tôi cũng có thể bóp chết các người!"
Tê Thiên mở miệng nói: "Chủ nhiệm Lưu đúng không, ông làm như vậy, hình như không đúng với quy định!"
Chủ nhiệm Lưu nhướng mày: "Cậu là cái thá gì? Cũng xứng nói với tôi những điều này sao”
Triệu Thành ở bên cạnh móc mỉa: "Chủ nhiệm Lưu, đây chính là người mà tôi nói cho ông đó, là tên tội phạm phải đi cải tạo, đũa mốc chòi mâm son bám víu vào nhà họ Thẩm đó!”
“ỒI” Chủ nhiệm Lưu cố ý kéo dài âm lượng: "Thì ra là người của nhà họ Thẩm, khó trách dám nói tôi làm việc không đúng quy tắc, thế nhưng đây là chỗ của nhà họ Kiều! Thế lực của nhà Thẩm cậu cũng không chen vào được nơi này đâu! Nhà họ Kiều cũng không cần phải nể mặt nhà họ Thẩm, cho nên, một người mới từ trong tù ra thì hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi, đừng tới chỗ tôi tìm cảm giác tồn tại, hiểu chưa?"
Chỗ của nhà họ Kiều?
Tê Thiên nhíu mày, gọi một cuộc điện thoại tới chỗ Kiều Lăng.
"Tôi là Tê Thiên, tôi đang ở bệnh viện Nhân dân số hai, phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú có một người họ Lưu làm việc rất khó coi."
Tê Thiên lời ít ý nhiều, trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của mình.
Kiều Lăng ở bên kia đầu dây lập tức trả lời: "Anh ở phòng bệnh nào, tôi sắp xếp người qua đó."
Tê Thiên nói số phòng bệnh rồi cúp điện thoại.
Chủ nhiệm Lưu nhìn Tê Thiên như nhìn một tên ngốc: "Chà, vẫn biết giả vờ cơ à? Gọi điện thoại? Gọi cho ai? Gọi cho chủ của cậu? Đừng nói cậu chỉ là một tên ăn hên mới trèo lên được cành cao! Cho dù là những người có cấp bậc cao của nhà họ Thẩm ở đây thì cũng đừng nghĩ đến việc nhúng tay vào chuyện của nhà họ Kiều!”
Liễu Y ngồi trên xe lăn đã đẩy bánh xe, thu dọn đồ đạc: "Bố, không cần nói thêm bất cứ điều gì với những người này nữa, tất cả quạ trên đời này đều đen, chúng ta đi thôi, cả cái Thiên Ngân này, không phải chỉ có một bệnh viện."
Chủ nhiệm Lưu vẻ mặt miệt thị: "Bệnh viện ở Thiên Ngân đúng là có nhiều, nhưng, người mà tôi đuổi đi thì ở cả Thiên Ngân này, không có một bệnh viện nào dám nhận điều trị cho cô đâu."
Cả người lão Liễu chấn động, mặc dù ông ấy nhìn ra được tên chủ nhiệm Lưu này cùng một giuộc với tên Triệu Thành, nhưng vì con gái, lão Liễu vẫn là đi lên phía trước nói những lời dễ nghe: "Chủ nhiệm Lưu, ông xem chúng tôi ở đây cũng đã lâu như vậy rồi, ông là bác sĩ, người làm trong ngành y nên có tấm lòng lương thiện, đúng không."
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu: "Đừng, đừng có quy chụp cái mác này cho tôi, tìm tôi cũng vô dụng mà thôi, không phải vừa rồi thăng nhóc này rất kiêu ngạo sao, còn gọi điện thoại tìm người, cầu xin tôi thì không bằng các người đi cầu xin cậu ta, xem người mà cậu ta tìm giờ đang tới đâu rồi."
Lão Liễu nhìn Tê Thiên một cái, căn bản không ôm hy vọng gì với anh, tình hình trong nhà Tề Thiên thế nào, lão Liễu là người rõ ràng nhất, nếu Tê Thiên có năng lực đối phó với một chủ nhiệm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, vậy nhà anh cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như bây giời