Khi Tào Hữu nói những lời này, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Tê Thiên đã biết tất cả thông tin về Tào Hữu. Tào Hữu thuộc loại tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Ở khu vực Tây Bắc ngày đó, điều quan trọng nhất đối với người tự lập nghiệp không phải là ai có đầu óc mà là ai tàn nhãn hơn!
Ở thời đại mà ngành khai thác than phát triển, muốn có được than đá, thì đều phải liều mạng!
Tào Hữu là người đến từ thời đại đó, dù hiện tại đã thay đổi nghề nghiệp hơn mười năm nay, nhưng Tào Hữu vẫn mang trong mình sự tàn nhẫn ngày nào.
Tào Hữu vốn đã sợ sẽ có người tới lấy mạng gãi
Nhưng bây giờ nghe nói có liên quan đến Thẩm Thu Thủy, Tào Hữu hoàn toàn không còn sợ hãi nữa!
Tào Hữu biết rất rõ, Thẩm Thu Thủy không dám lấy mạng gã! Điều mà Thẩm Thu Thủy lo sợ là sẽ không thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hữu Hoành!
Đối với tình hình hiện tại của Thẩm thị, một khi hợp tác với Hữu Hoành bị cắt đứt, vậy thì Thẩm Thu Thủy đừng mơ tưởng còn có thể tiếp tục ngồi vào ghế chủ tịch của Thẩm thị nữa!
Tào Hữu có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra bản chất của vấn đề, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi trong lòng gã, thậm chí còn châm thêm một điếu thuốc nữa, cười nhìn Tê Thiên: “Làm tôi sợ à? Đe dọa tôi? Có thủ đoạn gì thì cứ tung ra hết đi, để tôi xem thử, hôm nay cậu có thể làm gì được tôi? Tôi muốn xem chủ của cậu, Thẩm Thu Thủy, phái cậu tới đây thì có thể thay đổi được gì!
Tề Thiên cười khẽ một tiếng: “Ha ha, đúng là như những gì tình báo đã nói, Tào Hữu ông là một người có bản lĩnh, trên người còn có một sự tàn nhẫn, nhưng dù sao ông cũng là một doanh nhân, chịu từ bỏ nhiều lợi nhuận mỗi năm như vậy để đối phó với Thẩm Thu Thủy, điều đó có nghĩa là những lợi ích mà Thẩm Bằng Bân mang lại cho ông lớn hơn con số này rất nhiều, nhưng tôi chỉ không biết những lợi ích mà Thẩm Bằng Bân mang lại cho ông có xứng đáng để toàn bộ tập đoàn Hữu Hoành chôn cùng với ông hay không?”
Tào Hữu nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó phát ra tiếng cười lớn: "Ha ha ha! Cậu có biết mình đang nói lời ngu xuẩn gì không? Khiến toàn bộ tập đoàn Hữu Hoành chôn cùng tôi sao? Không phải là tôi coi thường Thẩm Thu Thủy, nhưng ngay cả Cố Văn của tập đoàn Văn Tôn tới thì cũng không dám nói lung tung ở đây đâu! Các người thực sự cho rằng Tào Hữu tôi không biết gì sao?”
Tê Thiên nhún nhún vai: “Tin hay không thì tùy ông không sao cả, nhưng tôi nghĩ nhất định phải thử một chút xem, ông sẽ lựa chọn như thế nào, ông chủ Tào.”
Tề Thiên nói xong liền lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, ra lệnh trước mặt Tào Hữu: “Trong vòng một phút, tìm một chút việc vui cho tập đoàn Hữu Hoành đi.”
Nói xong, Tề Thiên cúp điện thoại, nhìn Tào Hữu nói: "Ông chủ Tào, tôi rất chờ mong sự lựa chọn của ông sau một phút nữa.
Tào Hữu cười, nụ cười từ tận đáy lòng, trong nụ cười mang theo một sự châm chọc mãnh liệt: "Anh bạn trẻ, loại thủ đoạn này cậu đến nhà trẻ chơi một chút thì được, trong vòng một phút sao? Ha ha ha ha! Cậu cho rằng tập đoàn Hữu Hoành của tôi là cái gì? Do đậu phụ chất lên mà thành àI”
Tào Hữu búng búng tàn thuốc và nói: "Tôi cũng cho cậu một phút, đến trước mặt tôi, quỳ xuống, dập đầu, nhận lỗi, tôi sẽ chọn tha cho mạng chó của cậu."
Tào Hữu nói xong liền cầm điện thoại lên nhắn tin: “Cho người đi lên.”
Tào Hữu vừa nhắn tin xong, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng la hét.
"Nhanh lên! Đi gặp ông chủ!" Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Tào Hữu rít một hơi thuốc, tùy tiện ném điện thoại lên bàn: “Còn ba mươi giây.”
Tê Thiên không nói lời nào, vẫn ngồi ở trong góc bóng tối, không thấy được biểu tình.