Long Vương Xuất Thế

Chương 66: Ông câm miệng cho tôi




Thẩm Thu Thủy cũng biết con người của Tào Hữu, gã cũng không phải là loại mềm yếu, về phần uống rượu quá nhiều gì đó, Thẩm Thu Thủy hoàn toàn không tin, thông qua việc tối hôm qua, Tào Hữu và Thẩm Bằng Bân cấu kết căn bản không phải là bí mật gì.
Thấy Thẩm Thu Thủy không nói lời nào, Tào Hữu cong chân, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Thu Thủy, giơ hai tay lên rồi cứ trái một cái phải một cái tát vào mặt mình.
Âm thanh vang dội không dứt bên tai.
Mặt Tào Hữu sưng đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Tào Hữu vừa tự đánh mình vừa cầu xin tha thứ, gã thực sự sợ hãi, lén lút liếc nhìn Tê Thiên đang ngồi bên cạnh Thẩm Thu Thủy.
Tào Hữu biết rất rõ, nếu hôm nay gã không thể làm hài lòng Thẩm Thu Thủy, không thể làm vị đang ngồi bên cạnh Thẩm Thu Thủy hài lòng, thì gã sẽ hoàn toàn xong đời!
Tào Hữu thậm chí còn bắt đầu dập đầu với Thẩm Thu Thủy: "Chủ tịch Thẩm! Là do tôi đã hồ đồ, đây... đây là hợp đồng mới tôi vừa chuẩn bị, lần hợp tác tiếp theo. sẽ diễn ra như thường lệ, nhưng tập đoàn Hữu Hoành của tôi sẽ không lấy một xu lợi nhuận, giao hết toàn bộ cho Thẩm thị, chỉ cần xin chủ tịch Thẩm tha thứ cho tôi lần này!"
Tào Hữu nói với giọng như đang khóc.
Những người hiểu biết Tào Hữu lúc này đều cảm thấy như thể đã nhìn thấy quỷ.
Tào Hữu là người như thế nào? Năm đó, khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, khi ra mỏ than để tranh giành than đá, gã còn dám cầm dao rựa đánh nhau với người ta! Sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, nhưng bây giờ gã lại đang quỳ gối trước mặt Thẩm Thu Thủy, với tư thế rất hèn mọn.
Có thể thấy thân thể Tào Hữu đang khẽ run lên, hiển nhiên là gã đang vô cùng sợ hãi.
'Thẩm Sơn nhịn không được nói: "Chủ tịch Tào, ông đang... "
"Mẹ nó ông câm miệng cho tôi!" Tào Hữu thay đổi thái độ, trực tiếp chửi ầm lên.
Khi đối mặt với Thẩm Thu Thủy, Tào Hữu co rúm lại, nhưng khi đối mặt với Thẩm Sơn, Tào Hữu lại không khách khí như vậy, Tào Hữu căn bản là không hề coi trọng Thẩm Sơn.
Tề Thiên nhìn về phía Thẩm Sơn cười nói: “Xem ra ông chủ Tào là người sáng suốt.”
Trong phòng họp, Thẩm Thu Thủy nghỉ hoặc nhìn Tào Hữu, sau đó lại nhìn hợp đồng mà Tào Hữu đang đưa ra.
Sau khi đọc xong hợp đồng, Thẩm Thu Thủy chắc chắn rằng hợp đồng không có vấn đề gì, Tào Hữu cũng không phải đang giả vờ.
"Ông chủ Tào, đây đều là hiểu lầm, giải quyết xong rồi thì không sao đâu." Thẩm Thu Thủy ký tên lên hợp đồng.
"Đúng đúng đúng, tất cả đều là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!" Tào Hữu gật đầu liên tục: "Chủ tịch Thẩm, cô đừng lo lắng, sau này ai muốn gây sự với Chủ tịch 'Thẩm, chính là muốn gây sự với Tào Hữu tôi! Tào Hữu tôi tuyên bố từ giờ trở đi tập đoàn Hữu Hoành sẽ chỉ hợp tác với Chủ tịch Thẩm, đổi người khác Tào Hữu tôi sẽ không chấp nhận!”
Dưới sự chứng kiến của nhiều cổ đông tập đoàn Thẩm thị, Tào Hữu và Thẩm Thu Thủy đã ký vào bản hợp đồng này!
Phương thức hợp tác không thay đổi, chỉ là lợi ích của Thẩm thị đã tăng từ một tỷ lên hai tỷ! Hoàn toàn tăng gấp đôi!
Điều này khiến tất cả những người vốn muốn lợi dụng cơ hội này để gây rắc rối đều phải im lặng.
'Thẩm Sơn nhìn chằm chằm vào Tào Hữu với vẻ mặt khó coi, tự hỏi tại sao Tào Hữu lại đột nhiên cư xử như Vậy.
"Chủ tịch Thẩm, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước, nếu hôm khác cô có rảnh, tôi sẽ mời cô một bữa cơm để xin lỗi."
Thái độ của Tào Hữu rất khiêm tốn.
“Để tôi tiễn ông chủ Tào.” Tê Thiên đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Tào Hữu vội vàng đuổi theo.
Khi cả hai rời đi, chỉ còn lại cổ đông của Thẩm thị trong phòng họp.
Sau khi bầu không khí im lặng mười mấy giây, một cổ đông dẫn đầu võ tay: "Chúc mừng Chủ tịch Thẩm đã mang lại lợi ích to lớn cho Thẩm thị của chúng taI"
"Cảm ơn Chủ tịch Thẩm!" Mọi người bắt đầu a dua nịnh hót.
"Cũng phải cảm ơn cậu Tề Thiên, cậu Tê chắc chắn đã tham gia vào việc này! Cậu Tề đại diện cho tập đoàn Văn Tôn, Tào Hữu này dù thế nào cũng phải nể mặt tập đoàn Văn Tôn!"
"Đúng vậy, cảm ơn cậu Tề!"
Thẩm Thu Thủy cũng không khỏi bối rối, vừa rồi Tê Thiên tự tin rằng Tào Hữu không dám từ bỏ hợp tác, ngay sau đó Tào Hữu liền tới nhận lỗi, chẳng lẽ tập đoàn Văn Tôn thật sự đã ra mặt trong chuyện này?
Ngay khi Thẩm Thu Thủy đang suy nghĩ, ngoài cửa phòng hội nghị vang lên một tràng cười lớn.
Ngay sau đó liền thấy Đường Tử Tấn đẩy cửa phòng hội nghị bước vào: “Không biết tập đoàn Văn Tôn mà các người nhắc tới có thực lực này hay không, nhưng tôi rất vui mừng khi Tào Hữu có thể đến nhận lỗi, xem ra áp lực mà tôi gây ra đã khiến Tào Hữu cảm nhận được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.