'Tề Thiên đặt bệnh án lên bàn, nghỉ hoặc hỏi: “Vết thương ở chân của Liễu Y chỉ là do tai nạn xe cộ thôi, sao có thể bị hoại tử được?”
Viện trưởng Hoàng trả lời: "Cậu Tề, nếu bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu hoặc có khối u trong cơ thể thì sẽ gây ra biến chứng như vậy, chúng ta vẫn cần phải quan sát thêm điểm này."
Kiều Lăng nói: “Sở dĩ tôi gọi anh đến đây là để hỏi xem anh có muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện khác hay không, nếu thực sự hoại tử tủy xương thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, với kỹ thuật chữa bệnh mà chúng ta đang có thì chỉ có thể cắt chỉ thôi, mặc dù ra bên ngoài cũng không có nhiều lựa chọn hơn, nhưng ít nhất có thể thử một lần.
"Cắt chi...Tê Thiên lắc đầu: "Tôi đi xem thử."
"Cùng nhau đi thôi, thuận tiện xem thử tình trạng của cô ấy." Kiều Lăng dẫn theo viện trưởng Hoàng.
'Trên đường đến phòng bệnh VIP chăm sóc đặc biệt, Kiều Lăng đi phía sau Tề Thiên, đôi mắt to tò mò nhìn Tê Thiên.
Theo thông tin mà Kiều Lăng có được, Liễu Y chính là người bị Tề Thiên tông trúng vào ba năm trước.
Bệnh viện này thuộc về gia đình Kiều Lăng, Kiều Lăng đã chứng kiến quá nhiều mối quan hệ giữa người gây tai nạn và bệnh nhân, nhưng đây là lân đầu tiên Kiều Lăng nhìn thấy những người như Tề Thiên và Liễu Y.
Khi đến phòng bệnh, ông Liễu nhìn thấy Tề Thiên và viện trưởng Hoàng đi tới liền vội vàng tiến tới chào hỏi.
Hiện tại ở trong khu chăm sóc đặc biệt này, có người chuyên chăm sóc bệnh tình của Liễu Y, điều này khiến ông Liễu cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Ông Liễu, đây là chủ tịch Kiều của chúng tôi, chủ tịch, đây là ông Liễu Kiến Quân, bố của Liễu Y."
Viện trưởng Hoàng giới thiệu. Liễu Kiến Quân nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Kiều Lăng nói: "Ông Liễu, chúng tôi tới xem tình huống của Cô Liễu."
Trong phòng bệnh, Liễu Y đang ngồi trên xe lăn, cẩn thận đọc cuốn sách pháp luật trên tay dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, cũng rất cẩn thận ghi chép lại.
Kiều Lăng nhìn Liễu Y ngồi đó, trong lòng cảm thấy thương hại, Liễu Y còn trẻ, mới ngoài hai mươi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, phải nằm viện liên tục trong nhiều năm khiến sắc mặt Liễu Y tái nhợt có chút khó coi, nhưng cũng có thể thấy đây là một cô gái xinh đẹp.
Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng dù ngồi trên xe lăn nhưng cô gái này vẫn luôn nuôi hy vọng, nếu không cô ấy đã không ở lại trong bệnh viện suốt 3 năm, tuy đôi chân tàn tật nhưng theo kỹ thuật chữa bệnh phát triển thì vẫn có hy vọng trở lại bình thường.
Nhưng bây giờ tủy xương đã bị hoại tử, một khi lựa chọn cắt chỉ thì không còn chút hy vọng nào nữa.
Hy vọng là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể giúp con người vượt qua nỗi tuyệt vọng.
Kiều Lăng thường xuyên phải nằm viện, cô ấy hiểu rất rõ hy vọng có ý nghĩa như thế nào đối với nhiều bệnh nhân, nếu bây giờ cô ấy nói với cô gái này về việc cắt chỉ, điều đó chẳng khác nào phá hủy mọi hy vọng của cả hai cha con.
Tê Thiên đi đến trước mặt Liễu Y, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, đặt tay lên chân Liễu Y.
Hành động tưởng chừng như tùy tiện này là việc Tê Thiên đã làm lần trước, nhưng đây không phải là lợi dụng, mà Tề Thiên đang kiểm tra bệnh tình của Liễu Y.
Lần trước Tề Thiên chỉ thử một chút cơ bắp chân của Liễu Y, nhưng Liễu Y lại không có phản ứng.
Nhưng lần này thì khác, bàn tay của Tề Thiên tác động lên các huyệt đạo trên chân Liễu Y.
Liễu Y đang tập trung đọc sách đột nhiên cau mày kêu lên một tiếng.
Hành động của Liễu Y khiến mọi người trong phòng bệnh giật mình, mọi người đều nhìn về phía Liễu Y.
Liễu Kiến Quân vội vàng hỏi: “Tiểu Y, sao vậy?”
Liễu Y nhìn chằm chằm vào chân mình, sau một lúc lâu cô ấy mới ngẩng đầu nhìn cha mình: "Chân... chân đau!"
“Chân đau!” Toàn thân Liễu Kiến Quân run lên.
Viện trưởng Hoàng và Kiều Lăng nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt đối phương.
Kết quả xét nghiệm chân của Liễu Y đã có từ lâu, dây thần kinh đã bị hoại tử, cô ấy đã hoàn toàn mất cảm giác, làm sao cô ấy có thể cảm thấy đau được?
Viện trưởng Hoàng lập tức hét lớn: "Mọi người mau tới đây! Mau! Mau tới kiểm trai"
Ngay sau đó, giám đốc khoa chỉnh hình lao vào cùng đội ngũ và thiết bị y tế để khám cho Liễu Y.
Có thể thấy, trên mặt cả hai cha con Liễu Y. và Liễu Kiến Quân đều mang theo vẻ mặt lo lắng.
Dù cả hai đã chấp nhận số phận, nhưng nếu có phép. màu thì sao? Làm sao mà Liễu Y có thể không hy vọng mình có thể đứng dậy đi lại như người bình thường chứ?
Tê Thiên đứng dậy, đứng sang một bên, cau mày suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng thời gian dần trôi qua, suốt hơn nửa giờ, chân của Liễu Y không còn cảm giác gì nữa, vẻ hy vọng bừng. lên trên mặt Liễu Y cũng dần dần biến mất.
Giám đốc khoa chỉnh hình thu hồi dụng cụ, lắc đầu với Viện trưởng Hoàng: "Dây thần kinh đã bị hoại tử, không có khả năng hồi phục, cơn đau vừa rồi có thể chỉ là ảo giác."
"Không! Chắc chắn không phải ảo giác! Tôi chắc chăn!" Liễu Y đột nhiên nói, cảm xúc của cô ấy có chút kích động: "Tôi có thể cảm nhận được cơn đau nhức đó, là thật! Thật sự rất đau."
Giám đốc khoa chỉnh hình thở dài: "Cô gái, tôi rất hiểu tâm trạng của cô, trên thực tế, rất nhiều người có cùng chứng bệnh giống cô đều không ít thì nhiều đã từng có biểu hiện gặp ảo giác, kích thích tâm lý quả thực sẽ khiến người ta xuất hiện ảo giác, hơn nữa dựa trên kết quả kiểm tra vừa rồi, chúng tôi xác định đó là hoại tử tủy xương, kiến nghị nên cắt chỉ càng sớm càng tốt."
Cắt chỉ!