Ba người đang cười to đắc ý trong phòng khách, chợt vừa nhìn thấy Tê Thiên, lập tức nụ cười của họ biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
'Thậm chí trên mặt Vương Dung và Triệu Thành đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt Thẩm Bằng Bân càng ngày càng u ám, hắn †a nhận ra tên Tê Thiên này thật sự không coi hắn ta ra gì: “Đây là nhà của Thẩm Bằng Bân tao! Chỗ của Thẩm Bằng Bân tao! Mỗi lần Tê Thiên mày đi tới đều đạp hư cửa, làm ra bộ dạng rất kiêu ngạo, mày coi Thẩm Bằng Bân tao là ai!"
Tề Thiên đi vào nhà, dưới ánh đèn thân hình ảnh càng rõ ràng hơn: "Ba người cười cái gì vậy? Có chuyện gì vui vẻ, chia sẻ cho tôi biết đi?"
'Te Thiên bước tới một cách chậm rãi, Triệu Thành ngồi trên xe lăn vô thức lăn bánh xe lùi về phía sau.
Vương Dung cũng yên lặng lui về phía sau.
Về phần vấn đề của Tê Thiên, đương nhiên bọn họ không thể trả lời, bọn họ cũng đâu thể nói cho Tề Thiên biết, chúng tôi đang bàn cách giết anh, đúng không?
'Thẩm Bằng Bân đứng dậy và đi về phía Tê Thiên: "Tê Thiên! Mày cho rằng địa bàn của tao là chỗ nào?"
Tê Thiên nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi: “Thẩm Thu Thủy ở đâu?”
Thẩm Bằng Bân sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Ánh mắt Tề Thiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Bằng Bân, hỏi: "Thẩm Thu Thủy ở đâu?”
Thẩm Bằng Bân lớn tiếng chửi: “Tao đ*t mày...”
“Bốp!”
Tê Thiên tát một cái vào mặt Thẩm Bằng Bân, cắt ngang những gì Thẩm Bằng Bân đang định nói, sau đó đá Thẩm Bằng Bân một chân.
"Nói cho tôi biết, Thẩm Thu Thủy ở đâu?"
"Tê Thiên, mẹ nó mày hơi khinh người rồi đó!" Thẩm Bằng Bân từ trên mặt đất đứng dậy, tùy tiện vớ lấy một món đồ rồi xông về phía Tề Thiên.
Tề Thiên lại đá Thẩm Bằng Bân văng ra ngoài một lần nữa, sau đó bước tới chỗ Triệu Thành đang ngồi trên xe lăn và tát liên tục hai bạt tai vào mặt Triệu Thành.
“Bốp bốp” hai âm thanh vang to rõ ràng.
Dù chỉ là hai cái tát tai, nhưng với sức mạnh của Tê Thiên, Triệu Thành bị đánh tới hai mắt đầy sao xẹt.
"Thẩm Thu Thủy đâu?”
"Không... Tôi không biết." Triệu Thành run rẩy trả lời, thanh âm lắp bắp.
Tề Thiên lại tát hắn hai cái: “Có nói hay không!”
Triệu Thành bị tát bốn cái liên tiếp khóc không ra nước mắt: "Tôi thật sự không biết! Làm sao tôi biết được Thẩm Thu Thủy ở đâu!"
Tề Thiên lại đi tới trước mặt Vương Dung, không hề có chút đồng tình nào, đá Vương Dung một chân ngã lăn xuống đất: “Nói cho tôi biết, Thẩm Thu Thủy ở đâu?”
"Không... không... không biết." Vương Dung run rẩy trả lời: "Chúng tôi thật sự không biết!"
Tề Thiên quay lại và thấy Thẩm Bằng Bân đang nhìn anh với ánh mắt gần như muốn giết người.
"Được rồi, xem ra Thẩm Thu Thủy thật sự không có ở đây, xin lỗi đã làm phiền."
Tề Thiên xua tay và rời khỏi biệt thự của Thẩm Bằng Bân.
Nhìn Tê Thiên cứ như vậy mà đi khỏi, anh tới đây rồi đánh tất cả mọi người, chỉ để hỏi Thẩm Thu Thủy có ở đây không.
Cảm giác nhục nhã này khiến Thẩm Bằng Bân đặc biệt khó chịu.
"Tê Thiên! Mẹ nó mày cứ chờ đi! Buổi tối ngày mai, chính là ngày chết của mày, tao cam đoan!"
'Thẩm Bằng Bân nắm chặt nắm đấm, trên người nổi lên gân xanh! Tề Thiên rời khỏi chỗ của Thẩm Bằng Bân, gọi điện thoại ra ngoài: “Lập tức cung cấp cho tôi thông tin của tất cả những người có mâu thuẫn với Thẩm Thu Thủy!”
Ngay sau đó, một lượng lớn thông tin đã được gửi đến điện thoại di động của Tê Thiên.
Tê Thiên nhìn địa chỉ gần nhất rồi tìm kiếm.
Đêm càng lúc càng sâu.
Thiên Ngân tối nay nhất định không bình yên.
Trong một căn nhà kho, một gã cường tráng có hình xăm kín trên lưng trói một thanh niên vào một cây cột, gã cường tráng cầm một con dao sắc nhọn kề vào cổ thanh niên: “Mau lên! Gọi người gửi tiền đến đây cho tao, nếu không tao sẽ cắt một bên tai của mày!"
Chàng trai trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.