Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn

Chương 4: Ly café tâm trạng




Trong khi chờ café được pha, Thiên Đình giao phần còn lại cho nhân viên phục vụ còn bản thân mình bước nhanh về phía phòng thay đồ của nhân viên. Cô thật sự đã trễ rồi Chi Chi kỳ này sẽ cằn nhằn cô chết mất. Thay đồ xong không một giây chậm trễ cô xoay người bước nhanh về phía cửa quán tay nhấn mở nguồn chiếc điện thoại.
Trong khi làm việc cô có thói quen tắt nguồn điện thoại. Sau khi đã an tọa trên chiếc xe bus Thiên Đình phát hiện mình có ba cuộc gọi nhỡ của Chi Chi và mười một tin nhắn.
Chi Chi: Bữa nay cấm trốn, bà mà không tham gia bữa tiệc nay coi như bỏ.
Chi Chi: Lát tui ghé nhà đón bà, cấm lộn xộn.
Chi Chi: Đồ tui kêu người mang đến nhà bà đó, nhớ thay nha!
Thuận: Lát tụi anh ghé đón em, chuẩn bị sớm đi nhé!
Tường: Đừng lộn xộn!!!
Chi Chi: Hôm nay mình sẽ giới thiệu anh hai của mình với bạn. Yên tâm anh hai mình dễ chịu lắm.
Thành: Tình yêu! Sinh nhật vui vẻ! Bên này lạnh quá qua đây chơi với ta đi.
Thành: Nhận được quà cấm không được quăng nghe chưa. Ngủ ngon nha tình yêu, mơ thấy ta…^_^
Chi Chi: Anh hai có việc đột xuất rồi, anh hai hứa cuối tuần sẽ bù.
Vô Danh: Sinh nhật vui vẻ! Nhớ ta không…?
Chi Chi: Một tiếng nữa ta qua, cấm chạy loạn.
Thiên Đình nhìn tin nhắn cuối cùng của Chi Chi cách đây năm phút. Xe bus đi hết hai mươi phút, còn ba lăm phút chuẩn bị, ok.
Quay lại với John, sau khi cô gái lui vào phòng pha chế hắn lại quay lại với công việc của mình như tầm mắt thỉnh thoảng vẫn hướng về phía cửa phòng. Một lát sau, có một nhân viên bưng ly café đi về hướng hắn nhưng không phải cô gái đó, trong lòng hắn không hiểu thoáng một tia tiếc nuối. Hắn thật sự tò mò, cô gái đó tính cho anh uống gì đây. Hắn vốn chỉ là muốn giỡn với cô một chút không ngờ cô bỏ đi thật.
“ Chúc quý khách ngon miệng.” Nhân viên phục vụ sau khi bày bàn xong, cúi chào rồi xoay người rời đi. Bỏ lại tên vị khách nước ngoài đang ngẫn cả người. Hắn nhớ là hắn chưa gọi gì mà, không lẽ cô thật sự đi pha cái gì mà café tâm trạng gì đó chứ. Hoài nghi, hắn nâng ly café lên xem sét. Ly café có màu nâu sánh, có hương thơm nhẹ thoang thoảng có chút hương vị của rhum Pháp.
Nâng ly lên nhấm nháp một chút…hắn không tự chủ được mà nhướng lông mày. Mùi vị thật sự rất tuyệt vời, đã bao lâu rồi hắn không được uống một ly café ngon như vậy. Không đúng phải nói là hắn chưa bao giờ uống được một ly như vậy, có chút gì đó quen quen có chút gì đó lạ lạ.
Nhấm nháp thêm một chút – bắt dầu với mùi say nồng dễ chịu của loại café Mo – Rhum, nhẹ nhàng với hương vị quen thuộc của rhum Pháp khá hợp với tâm trạng hiên tại của hắn. Hắn đang rất phiên muộn đây, chỉ mong sao mau kiếm cô được cô gái thần bí kia đễ hắn được quay về Pháp nghĩ ngơi. Thật là một niềm an ủi, cứ như cô gái hiểu hết những tâm sự của hắn vậy rồi sau đó dùng sự say nồng của Mo – Rhum để ủi an hắn.
Kết thúc hương vị nhẹ nhàng say nồng của loại café Mo – Rhum, đó sự ập đến đột ngột của vị đáng gắt của Robusta – Culi Coffee. Thật là hay trong một ly café lại kết hợp được hai thái cực trái ngược hoàn toàn mà lại không mang lại cho người thưởng thức một ý niệm bài xích nào. Say nồng của Mo – Rhum như bảo ban, an ủi người khác còn vị đắng gắt của Robusta – Culi Coffee lại như hối thúc khích lệ, tạo cảm giác thoải mái năng động của thực khách.
Là cô ấy pha sao, thật là ấn tượng. Một nhà pha chế theo tâm trạng mấy ai trên thế giới thành công. Đối với café cô có sự am hiểm rất đáng khâm phục. Mỗi loại café đều có những yêu cầu nhất định mới có thể pha được một ly đúng tiêu chuẩn, cô không chỉ pha một cách chuẩn xác mà còn có thể kết hợp chúng một cách hài hòa. Chỉ trong chốc lát mà cô hầu như đã nắm được toàn bộ tâm trạng của hắn, chẳng lẽ tâm trạng hắn dễ nắm bắt vậy sao. Thật là đáng xấu hổ cho một lão đại như hắn mà.
“ Xin hỏi. Liệu tôi có thể gặp người pha chế một lát được không?” Hắn dùng tiếng Anh để hỏi một nhân viên trong quán.
“ Dạ được, xin ông chờ trong giây lát.”
Nhân viên bước về phía quầy bar gọi Thắng. Thắng cũng là một nhân viên pha chế giống như Thiên Đình, tuy không xuất sắc như cô nhưng cũng thuộc hàng ngũ điêu nghệ.
“Ngài có yêu cầu gì thêm?” Thắng dùng tiếng Anh để hỏi vị khách này. Anh không có thiện cảm với anh chàng này. Xét về mặt nào đó cũng có thể nói chính là ghen tị. Anh chàng này xuất hiện thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người trong quán mà điều này vốn dĩ thuộc về anh.
“Tôi không gọi anh.” Thái độ của John thay đổi hoàn toàn, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh chàng trước mặt rồi quay nhìn chỗ khác hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
“Anh muốn gặp Đình, cô ấy không có ở đây. Bây giờ là ca của tôi.”
“Anh có thể đi.” Anh chỉ muốn gặp cô, người khác anh không có hứng.
Mang theo tâm trạng khó chịu tiếp tục thưởng thức ly café, anh sẽ quay lại tìm cô. Đang uống thì điện thoại anh rung lên.
“Lão đại bên này có chuyện cần lão đại. Anh về bên này đi, bên đó tôi ứng phó được.”
“Được, chuẩn bị máy bay cho tôi.” Wen là một trong những thuộc hạ thân thuộc của anh. Mọi việc của anh hầu như anh ta xử lý hết phân nửa, bởi vậy anh mới có thời gian đi đây đó. Tuy nhiên có những việc anh cần phải lộ diện, như hôm nay là một ví dụ. Bên Đức bọn tạo loạn đang gây náo, cục diện này mà anh không giải quyết sớm thì hậu quả sẽ rất nhức đầu. Uống xong ly café gọi phục vụ tính tiền anh bước nhanh về phía cửa, thời gian đối với anh luôn dư giã nhưng có những việc anh không thể từ từ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.