Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn

Chương 47: Đột nhập




“ Lão đại, hội nghị bắt đầu vào lúc năm giờ, còn ba tiếng nữa, anh không nghĩ chút đi.” Nhìn người vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính không chút ý thức nghĩ ngơi nào, Thiên buộc lòng phải lên tiếng.
Hai tuần nay lão đại gần như điên thật rồi, lao đầu vào công việc mà để ý đến sức khỏe, nếu cứ như vậy lão đại sớm muộn gì cũng ngã bệnh mất.
“ Lô hàng bên Úc đã giao chưa, tổng giá trị là 40 tỷ nên chú ý kỹ chút.” Nghiêm Phong nhàn nhạt lên tiếng trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Anh gần như muốn điên lên thật rồi. Đôi khi anh thấy hối hận vì đã dạy cho cô ây nhiều bãn lĩnh đến vậy, nếu không thì giờ anh không ở đây mà lao đầu vào công việc. Anh thật nhớ cô đến phát điên đi được.
Ba năm nay đã sớm quen cô lúc nào cũng trong tầm mắt nên anh đã quên mất khoảng thời gian mười mấy năm không có cô bên cạnh. Hiện tại ngơi ra là anh lại nhớ đến mọi dáng vẻ của cô, từng cá nhíu mày từng cái vung tay hầu như đã khắc sâu vào tim anh mất rồi.
“ Lão đại!!! Anh lại thất thần, nếu không tập trung được thì đừng làm việc nữa, đi hóng mát đi, một bản hợp đồng mà anh phạm sai đến mười lỗi rồi.” Đây là lần thứ ba lão đại thất thần trong ngày hôm nay rồi, Thiên hiểu rõ lòng lão đại đang nghĩ về ai, thật là điên lắm rồi, thời gian anh đi theo lão đại cũng mười mấy năm rồi, chưa bao giờ lão đại có bộ dạng này.
Hai tuần qua lao đầu vào công việc không nói nhưng mà có làm việc thì cũng không chuyên tâm được, mỗi lỗi sai đều là những lỗi chí mạng, nếu anh không kiểm tra lại thì những công việc trong hai tuần qua đủ để Tần Phong bị loại khỏi thương trường rồi.
“ Được rồi, hoàn thành bản kế hoạch này rồi nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Phong rời tầm mắt nhìn người vừa mới quát mình.
Có phải anh dạo này dễ tính quá rồi không từ khi nào mà ngay cả thuộc hạ cũng quát anh cho được, là từ khi nào, là từ ba năm trước, là khi cô lại xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Thiên đứng lên lấy laptop rồi bước ra khỏi phòng, sau khi đóng của lại anh dựa vào cửa thở ra một hơi. Vừa rồi anh đã làm cái gì, quát lão đại a, quát một lão đại mà cả thế giới hắc đạo ai cũng phải rét run khi nghe tên a.
Từ mười lăm tuổi anh đã đi theo lão đại, thời điểm anh tiếp xúc với lão đại trong cảm nhận của anh là đứng gần một hầm băng ngàn năm chứ không phải là một con người. Thời điểm đó anh có cảm giác mình đang làm thuộc hạ của ma vương mà mình chính là một tên ác quỷ.
Cách đây gần hai mươi năm, Tần Phong chỉ là một công ty lớn và Nghiêm gia cũng chỉ là một gia tộc có chút tiếng tăm, nhưng cho đến khi người này lên kế thừ thì mọi thứ đều đã thay đổi. Chỉ sau ba năm, người này đã đem Tần Phong bước chân vào hắc đạo không chỉ vào được mà còn đứng ở một vị trí rất cao trong giới hắc đạo. Thủ đoạn man rợ, động tác dứt khoát, tuyệt đối không nương tay với bất kỳ ai từ đó Nghiêm Phong là cái tên mà cả thế giới hắc đạo phải rùng mình khi nghe tên.
Nhưng từ khi nào anh có thể nói chuyện với lão đại chỉ như với một người sếp bình thường rồi,từ khi nào mà trước mặt lão đại bọn anh vẫn có thể đùa giỡn thoải mái rồi.
Là thời điểm đó, cách đây ba năm về trước trong cuộc họp cổ đông, khi người của Jonh lão đại gửi đến tấm hình của sợi dây chuyền đang được truy tìm. Trong hình sợi dây đang được đeo trên cổ của một cô gái phương Đông rất đẹp, cô đang say như đôi mày vẫn nhíu lại.
Thời điểm lão đại thấy bức hình, anh thấy rõ rang thân hình lão đại cứng sượng lại, sau đó lao như mũi tên mà ra khỏi phòng họp không nói tiếng nào. Một mình một chiếc Ferarri phóng như bay đến khách sạn nơi đang giữ cô gái.
Lúc mà anh cùng Kiệt đến nơi thì lão đại đã mang cô gái ấy đi, sau một lúc thì anh nhận được tin lão đại mang cô gái ấy về biệt thự phía Đông của đại trạch. Anh thật sự rất bất ngờ, lão đại của anh ngay cả thuộc hạ cũng không cho đến gần huống chi lại ôm môt cô gái. Ngay sau đó tất cả bọn anh đều nhận được hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“ Tỉnh Thiên?! Làm gì như người mất hồn thế, kêu muốn rát cổ họng cũng không nghe.” Dạ búng búng ngón tay , tạo tiếng động gọi hồn người nào đó về. Từ xa anh thấy Thiên đi như người mất hồn gọi thế nào cũng không đáp lời thì ra là đang thất thần, anh thắc mắc nếu không gọi lại liệu người này có tính bước luôn xuống hồ bơi.
Thiên giật mình nhìn hồ nước trước mặt mình, anh nghĩ đến nhập thần vậy sao tiến đến hồ nước lúc nào cũng không hay.
“ Nghĩ gì mà xuất thần thế?”
“ Đang nghĩ lão đại chúng ta thật sựu đã thay đổi rất nhiều, hiện tại đã ra một con người rồi.”
“ Phải thời điểm huấn luyện chúng ta quả thật là một tên ma vương không khác chút nào.”
“ Tất cả là do Thiên Đình.”
“ Ừ, ngay cả chúng ta cũng đều thay đổi mà, thời điểm đó chúng ta cũng có khác gì lão đại, cũng đều là ác ma.”
“ Ừ, tất cả đều đã thay đổi, Thiên Đình không biết là phúc hay là họa của chúng ta nữa, biến đâu mất tăm tìm không ra dấu tích.”
“ Haizz, mong cô ấy mau về, lão đại thật đã điên lắm rồi.”
Thiên cùng Dạ ngồi dưới hồ bơi cùng nhau nhìn về phía tầng cao nhất của khách sạn, đèn nơi đó vẫn sáng xem ra lão đại vẫn không ngủ được rồi.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Derlist, Nghiêm Phong ngước nhìn mặt trăng qua khung cửa. Mặt trăng vẫn sáng như vậy, đôi khi anh tự hỏi tại sao cô lại thích ánh trăng đến như vậy. Nhưng cô chưa bao trả lời anh.
Hiện tại cô liệu có như anh cũng đang ngắm trăng, có lẽ là có, bởi đây là một trong số ít sở thích của cô.

“ Lão đại, mọi thứ đã sẵn sàng có thể đột nhập rồi.”
“ Tất cả đều đã đeo kính rồi chứ. Mọi người hành động cẩn phận, trước khi xác định được thứ gì trong đó thì tuyệt đối không được manh động.”
“ Rõ.”
“ Xuất phát.”
Trong khi Nghiêm Phong vẫn đang đắm chìm trong ánh trăng cuối đêm thì cách đấy hơn hai ngàn km Thiên Đình đã bắt đầu hành động.
Từ đỉnh núi xuống vị trí căn cứ của Mark Jayson là hơn hai ngàn mét, Thiên Đình và người của cô cùng với bộ dụng cụ leo núi tiên tiến nhất mà cô vừa mới ghiên cứu ra nhằm phục vụ cho trận chiến này đây.
Hai ngàn mét nhưng cô chỉ có tối đa năm phút để đến đó, nếu dùng dây để mà đu từ từ thì có lẽ chưa đi được nữa đường cô đã bị bắt chết rồi. Do đó loại dây mà cô sử dụng đã được kết hợp với nguyên tố mà cô nghiên cứu trước đây. Điều này khiến cho sợi dây có độ giãn rất cao và cực bền.
Bộ dụng cụ chỉnh dây sẽ chắc rằng tốc độ chỉ nằm trong khoảng 28 đến 30km/h, trong đó đã tính cả gia tốc rơi tự do và lực cản cảu không khí.
Thiên Đình mặc bộ đồ da màu đen, tuy trời rất lạnh như cô không thể mặc đồ gì luộm thuộm được. Tất cả mọi người đều đeo một mắt kính trên đó hiện thị rõ vị trí của cách thành viên. Ngoài ra sẽ phân biệt được đâu là địch đâu là ta.
Thời điểm mà Thiên đình hành động là vào lúc bốn giờ sáng. Trời lúc này vẫn còn đang tối nhưng rất nhanh mặt trời sẽ mọc và đây là thời gian mà mọi người mất cảnh giác nhất.
Sau ba phút bốn mươi chín giây nhóm của Thiên Đình đã có mặt tại căn cứ của Mark Jayson, đây là một hang động nhân tạo, xem ra Mark đã tốn không ít tiền để xây dựng cái hang động này a.
Bằng một vài thao tác đơn giản, Thiên Đình đã nhanh chóng mở được cửa hang động. Trước mắt Thiên Đình là một bãi đáp máy bay, hiện tại là rạng sáng cho nên lực lượng bảo an khá lỏng lẽo, rất nhanh đám người của Thiên Đình đã tiến vào được nội thất.
Vòng tay sau lưng mở khóa trên chiếc áo da, Thiên Đình lấy ra một chiếc máy tính bảng, tháo dây cột tóc lấy ra thiết bị kết nối, hai tay rất nhanh hoàn thành thao tác kết nối với máy chủ của hang động, chưa đầy ba mươi giây sau toàn bộ hệ thống điện tử của hang động đều nằm trong tay Thiên Đình.
“ Mở mắt kính lên, trong đó là bản đồ của hang động. Đội một di chuyển về khu ký túc gây mê toàn bộ; đội hai di chuyển về hướng Đông Bắc nơi đó có một kho vũ khí, phá đi; đội năm canh gác vòng ngoài, lập thiết bị liên lạc với bên ngoài; đội ba ở hướng Nam là khu trung tâm, thâm nhập hệ thống xem họ đang âm mưu gì; đội bốn theo tôi.”
“ Rõ.” Thiên đình vừa dứt lời, bên tai liền nghe tiếng đáp của năm đội trưởng.
Do chưa nắm rõ được địa hình cho nên lúc này khi có bản đồ khái quát Thiên Đình mới giao nhiệm vụ cho thuộc hạ. Đây là đội hình hoàn chỉnh thường hoạt động cũng cô cho nên mọi người đều rất là ăn ý nhau. Cô hy vọng mọi thứ có thể kết thúc tốt đẹp.
“ Lão đại đội một đã hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc Thiên Đình đang cùng năm người nữa của đội bốn di chuyển về hướng bắc thì bên tai nghe tiếng báo cáo của đội trưởng đội một.
“ Tốt. Di chuyển về hướng Đông Bắc hổ trợ đội hai đi.”
“ Rõ.”
Hướng Bắc có một thứ gì đó mà Thiên Đình không thể quét tới được, cô cũng không rõ nó là thứ gì nhưng chiếm diện tích khá lớn, gần một phần ba hang động. Vị trí nằm hoàn toàn ở phía Bắc có thể nói là tách biệt với những bộ phận khác của hang động.
Tuy màn hình hiển thị là một nơi trống không nhưng cô không tin, Mark bỏ công đào sâu như vậy mà chỉ để bỏ không.
“ Lão đại, đội ba đã thâm nhập thành công toàn bộ dữ liệu đang được chuyển qua đội năm để liên lạc ra ngoài.”
“ Lão đại, đội năm đã kết nối được với Chirs, dữ liệu đang được bên đó xử lý, hai phút năm mươi sáu giây nữa sẽ hoàn thành.”
“ Được mọi người liên lạc với bên ngoài trong vòng hai mươi hai phút nữa sẽ phá hang động, kêu người chờ sẵn bên ngoài…” Đang phân phó cho thuộc hạ thì Thiên Đình cũng đã bước chân đến khu vực phía Bắc, nhất thời Thiên Đình ngẩn người, không tin được mà mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
“ Lão đại…”
“ Lão đại, người ổn không…”
“ Lão đại, thuốc mê phản tác dụng, khu vực phía Đông Bắc và phía Nam đang có phần lớn lực lượng bảo an tiến về phía này…”
“ Lão đại, mau lập tức quay về đây, chúng ta sẽ kích hoạt bom sớm hơn dự định…”
“ Lão đại…”
Bên tai Thiên Đình có rất nhiều tạp âm, có người thông báo, có người lay cô nhưng Thiên Đình tựa như đang đứng ở một thế giới khác hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi thứ, chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
‘Nơi đó…là nó…có phải hay không…là nó…chính là nó…nhưng sao có thể…’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.