Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn

Chương 7: Nỗi lòng của các chàng trai




“ Hôm nay em mặc váy?” Đây là câu đầu tiên mà Tường nói từ lúc gặp mặt đến giờ. Thật ra, từ lúc Thiên Đình bước vào ba người bọn họ đều đã thấy cô mặc váy. Bọn họ phải mất một thời gian mới hoàn hồn được, đây là lần đầu thấy cô mặc bộ váy ngoài trừ đồng phục.
Thấy mọi người chú ý lên bộ váy của mình, Thiên Đình có chút không tự nhiên, gương mặt ửng hồng lên chút ít. Nhìn cô lúc này thật làm cho người khác hồn bay phách lạc.
“Em lựa đấy, đẹp không? Nếu không phải là do em ép mấy anh đừng hòng nhìn thấy được bộ dạng này của Đình.” Chi Chi lên tiếng khoe công.
“Đẹp. Nhưng sau này đừng bắt Đình mặc vậy nữa.” Thuận và Thành cùng lên tiếng nói, còn Tường thì nhíu mày nhìn Chi Chi. Thấy thái độ của mình hơi thái quá Thuận lên tiếng giải thích. “ Đình không quen mặc đừng bắt cô ấy mặc, Đình trông không tự nhiên. Khi nào đúng dịp hãy mặc.” Nói rồi Thuận cầm ly rượu vang lên uống che mất khuôn mặt đang đỏ dần của mình.
Vừa rồi hắn không dám nói thật rằng khi mặc váy trông cô thật sự rất đẹp, hắn không muốn ai nhìn thấy cô ấy như thế. Hắn thích Đình từ khi hai đứa còn học cấp hai, nhưng hắn biết nếu nói ra không chỉ cô không chấp nhận mà còn có thể mất luôn cả tư cách làm bạn cô. Nên hắn chọn cách im lặng để chăm sóc cho cô.
Tường ngồi kế bên thu toàn bộ phản ứng của Thuận vào mắt. Hắn biết Thuận thích Đình. Đình là một cô gái tốt, có tính cách riêng của mình. Cô không bao giờ để ý đến việc người khác nghĩ thế nào, chỉ cần cô thích cô sẽ làm. Cô luôn sống với đúng bản chất của mình không hề đeo bất kì cái mặt nạ nào. Thật ra, hắn cũng thích cô, nhưng chỉ với tư cách là bạn, còn tình yêu thì hắn đã trao người khác rồi. Hắn luôn coi cô như em gái để cưng chiều.
Thành cũng giống như Tường luôn coi Đình như em gái để cưng chiều. Mặc dù Thiên Đình rất tốt nhưng anh cũng đã có tiểu tinh của riêng mình. Nghĩ rồi hắn đưa mắt về phía Chi Chi đang chọc Thiên Đình đỏ cả mặt. Với lại anh biết cho dù tình cảm anh có đặt vào cô ấy, cô ấy cũng sẽ không chấp nhận.
“Cậu có thôi không Chi Chi. Mình tuyệt giao với cậu một năm.” Chi Chi từ nãy đến giờ đều chọc cho cô đỏ hết cả mặt. Biết vậy, ngay từ đầu cô sẽ không mặc váy.
“Khoan, đừng giận mà…nãy giờ mình nói thật mà.” Chi Chi đem bộ mặt vô tội của mình hướng về phía Thiên Đình cô không muốn chọc giận núi băng đâu. Cô ấy nói giận là sẽ giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.