Lục Hoa Cấm Ái

Chương 1: Họa diệt môn




“Phu nhân, không giữ được nữa rồi, đã tấn công vào tận đây! Chưởng môn sai đệ tử báo cho người biết, mau mau mang công tử chạy trốn!”
“Rốt cuộc có bao nhiêu người, lại có thể ép Thanh Vân của chúng ta tới tình cảnh này?”
“Chỉ có…một…một!”
“Một! Thanh Vân của ta hơn ngàn người, vậy mà chỉ dựa vào một người?” Bạch Dung kinh ngạc nhìn đệ tử sắc mặt tái nhợt trước mắt, đều là những thế hệ đệ tử nhất nhì của Thanh Vân, tính tình trầm ổn, so với tất cả những người cùng thời khác ở Tiên giới cũng chưa chắc có địch thủ, cũng chưa từng bối rối như lúc này “Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, dám xâm phạm Thanh Vân chúng ta!”
“Không…Không phải yêu….” Cậu đệ tử đã sợ đến mức nói không nên lời, sắc mặt càng trắng bệch như tuyết, không còn chút máu.
“Không phải yêu? Chẳng lẽ là người của Ma giới?”
“Cũng…không phải!”
Bạch Dung cau mày “Không phải là yêu, cũng chẳng phải là ma, chẳng lẽ lại là tiên sao?”
“Không…Không phải, là, là….Là….”
“Được rồi!” Cứ hỏi như vậy, có lẽ cũng chẳng thể hỏi được gì thêm, Bạch Dung cắt ngang lời hắn, đưa tay rút kiếm của mình ra: “Thanh Vân ta có cơ nghiệp mấy ngàn năm, luôn luôn trừ ma vệ đạo, tạo phúc cho chúng sinh trong Lục giới, sao có thể khuất nhục vào lúc này” Nói xong liền định xông ra ngoài.
“Phu nhân!” Đệ tử quỳ trên mặt đất kinh hãi, dường như bừng tỉnh,lập tức đứng dậy ngăn cản: “Người….Người nên chạy nhanh đi! Chưởng môn nói, đây là kiếp số của Thanh Vân, chỉ cần người và công tử có thể chạy thoát, Thanh Vân sẽ không bị diệt!”
“Hoang đường!” Bạch Dung giận dữ mắng mỏ ” Thu Thủy Bạch Dung ta chẳng lẽ lại là kẻ ham sống sợ chết!” Nói xong lập tức nắm chặt kiếm trong tay.
“Vậy còn….công tử….”
Bạch Dung chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn về phía đứa con trai mới tám tuổi bên cạnh. Cậu bé còn nhỏ tuổi không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ tò mò nhìn hai người. Trên mặt Bạch Dung thoáng hiện vẻ chần chờ, mi tâm nhăn lại, cắn răng xoay người rút ngự kiếm, hét lớn: ” Bây giờ chưởng môn đang ở đâu?”
Đệ tử quỳ mọp trên mặt đất đang muốn đáp lại, đột nhiên một giọng nói ảo diệu khôn lường xen vào, như từ trên trời cao truyền đến, lại như gần ở bên tai, vừa trong trẻo vừa rõ ràng, dường như có thể xuyên thấu vạn vật.
“Ở đây!”
Nói xong, chỉ thấy bầu trời vốn trống rỗng lại đổ xuống hàng ngàn cánh hoa, vô số cánh hoa bay bổng nhảy múa. Tiên sơn Thanh Vân chỉ trồng tùng, không trồng hoa, lúc này lại như xuất hiện một biển hoa. Một người từ phía chân trời chậm rãi bước đến. Mái tóc đen như mực, dài chấm đất, trường bào đỏ như máu tung bay chói mắt.
Đó là một cô gái cực kì xinh đẹp, đẹp đến mức khiến đất trời đều thất sắc, đừng nói là trên trời, cho dù là chúng sinh trong Lục giới, cũng không tìm ra người con gái nào khác đẹp hơn nàng. Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta mất hồn.
Bạch Dung không rảnh bận tâm đến sắc đẹp của nàng ta mà chỉ nhìn chằm chằm dưới chân người nọ. Nàng đi chân trần, chậm rãi bước từng bước trên không đi đến, nhưng lại thoải mái như đi trên đất bằng. Dưới đôi chân bạch ngọc kia, mỗi một bước sẽ nở rộ một đóa sen đỏ giữa không trung. Đúng là từng bước hóa sen.
Bạch Dung nhất thời hiểu ra, vì sao cả ngàn đệ tử lại không ai có thể ngăn cản nàng, vì sao phu quân của mình lại muốn mình đi. Từng bước hóa sen, trong Lục giới này chỉ có một người như thế, nàng không phải là yêu, cũng không phải là ma, lại càng không phải tiên.
“Ngươi là Thần tộc — Xích Cơ!” Hi vọng trong mắt nàng tức khắc hóa thành tro tàn, nếu như là yêu ma, nàng còn có thể liều mạng với nàng ta, nhưng đối phương lại là một vị thần có địa vị cao chót vót, lúc này chỉ có thể mỉm cười chua sót mà thôi. Thần đã nổi giận thì chỉ sợ trong tiền điện này không kẻ nào có thể sống sót.
Người trước mặt cũng không đáp lời, ánh mắt bình tĩnh, giống như chỉ là một người không liên quan. Nàng nhìn về hướng này, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, trong mắt cũng không hề có bóng dáng của Bạch Dung. Tay vung lên, ném ra một vật. Bịch bịch bịch rơi ra, dừng ở bên chân Bạch Dung, “vật đó” có đôi mắt dữ dội và một khuôn mặt kinh hãi mờ mịt.
“Phu quân!” Bạch Dung kinh hoảng la to, ôm lấy cái đầu trên mặt đất, không nhịn được nữa thất thanh khóc lớn, sự đau đớn phẫn nộ khiến nàng quên cả sợ hãi, đảo mắt căm hận nhìn kẻ trước mặt “Xích Cơ! Ngươi là vị thần được chúng giới kính ngưỡng, vì sao phải ra tay độc ác với Thanh Vân chúng ta như thế!”
Xích Cơ vẫn không hề động đậy, giống như không hề nghe thấy lời trách móc của nàng, trong mắt vẫn không chứa bất kì bóng dáng nào. Thản nhiên liếc mắt, cất giọng uyển chuyển bình tĩnh mà rõ ràng: “Kẻ dám phạm vào Thần tộc thì xứng đáng với hậu quả này!”
“Nói nhảm! Phu quân ta tình tính nhân hậu, được Tiên giới kính trọng, chưa bao giờ dám bước tới Thần sơn, sao lại có thể xúc phạm đến Thần tộc như lời ngươi nói! Cho dù có, ngươi cần gì phải tiêu diệt cả Thanh Vân môn!” Bạch Dung rưng rưng phản bác, cẩn thận thả cái đầu trong tay xuống, tay nắm chặt kiếm, than thể lập tức được bao bọc bởi một cột nước, lại như hóa thành ngàn vạn mũi tên sắc bén, Thu Thủy Bạch Dung, đây chính là chiêu thức lợi hại nhất của nàng: “Cho dù ngươi là thần, hôm nay ta cũng muốn đòi lại thiên lý, bái tế phu quân ta”
Dường như có một luồng gió nhẹ thổi qua! Bầu trời vẫn không ngại phiền toái tiếp tục rải những cánh hoa không ngừng bay múa, đóa sen đỏ dưới chân Xích Cơ vẫn diễm lệ như lửa. Tất cả đều bình thường, ngay cả bộ đồ đỏ trên người nàng, vẫn đang bay bay theo một độ cong có quy luật.
Keng! Kiếm của Bạch Dung đã rơi xuống, cùng với cả cánh tay phải của nàng ta. Một cột máu cao ngất phun trào. Cột nước quanh thân nàng ta cũng đổ xuống thành vũng, hóa thành một dòng nước bình thường.
“A!” Cho đến khi máu của mình phun lên mặt, nàng ta mới phát hiện ra đau đớn kêu la. Nàng thành tiên đã lâu nhưng chưa bao giờ bị thương nặng đến thế. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, cũng không thể thấy rõ đối phương đã ra tay như thế nào, đừng nói là sử dụng đến vũ khí, thậm chí còn chưa hề chớp mắt.
“Phu nhân!” Đệ tử bên cạnh hoảng hốt kêu to, vội vàng rút phối kiếm bên người, chắn trước mặt nàng ta “Phu nhân đi mau, đệ tử sẽ giữ chân ả….”
Hắn còn chưa nói hết, thân thể lại giống như đóa sen đỏ dưới chân Xích Cơ nở rộ ra, máu thịt văng bốn phía, chỉ còn lại âm thanh của thanh kiếm vừa mới được rút ra rơi trên mặt đất.
Mắt Bạch Dung trợn tròn, đờ đẫn nhìn đệ tử thịt nát xương tan trước mặt mình, màu máu nhiễm đỏ cả không trung, còn thấm cả vào áo đỏ của Xích Cơ. Lúc này Bạch Dung mới thấy rõ, đó vốn không phải là áo đỏ mà rõ ràng là áo bị máu nhuộm thành màu đỏ. Mà máu này, cũng chính là máu của đệ tử, của phu quân mình.
Nhất thời đau xót thù hận đều vượt quá sức chịu đựng, khuôn mặt vì đau đớn mà càng vặn vẹo như bị xoắn lại, gào thét liều lĩnh xông tới: “A…..Xích Cơ, ta giết…..”
Oanh!
Giống như âm thanh khi hoa nở, bóng dáng mới vừa rồi vẫn còn tức giận, đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu và nửa đoạn tay bị chặt đứt.
Trong khoảnh khắc này trời đất đều trở nên im lặng!
Xích Cơ vẫn đứng giữa không trung, dưới chân là hoa sen máu, thản nhiên nhìn máu đỏ vung vãi trên nền đất trước mắt. Trong đôi mắt bình tĩnh kia không hề có một tia gợn sóng. Nhìn kĩ lại, sự bình tĩnh này còn bao hàm cả sự yên lặng, một sự yên lặng chết chóc. Nàng có sắc đẹp không ai sánh bằng, nhưng đồng thời cũng mang theo sự trống rỗng không ai bì nổi.
Thật lâu sau!
Ngẩng đầu nhìn như lướt qua bầu trời bao la mênh mông phía Đông kia, dừng lại ở một thứ gì đó. Dường như trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng nhu hòa, gương mặt vốn lạnh như băng sương, bỗng nhiên ấm áp như kỳ tích.
Nàng đứng yên không động đậy thật lâu, giống như chỉ nhìn về hướng kia cũng đủ khiến nàng thỏa mãn
Cho đến khi có một thanh trường kiếm đâm vào bên thắt lưng nàng, xé toạt trường bào màu máu, kề sát da thịt lạnh như băng, nàng mới phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt đen láy đầy sợ hãi nhưng lóe lên ánh sáng kiên định, ngay cả cánh tay nhỏ bé đang giơ kiếm kia, cũng không ngừng run run.
Cánh môi nhã nhặn hơi nhếch lên, lại không hề phát ra âm thanh nào, đứa trẻ không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt thanh kiếm còn cao hơn cả người mình. Những giọt nước mắt to như hạt đậu, không ngừng trào ra trên hàng mi. Nhưng nó cũng chỉ là một đứa bé, sao có thể tổn thương đến thân thể thánh thần, kiếm kia chỉ vừa chạm đến da thịt của Xích Cơ, đã bị linh khí đẩy lùi.
Bịch một tiếng, đứa trẻ bị đẩy ngã lăn ra đất, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng trào máu ra.
Không chờ bé trai kia kịp phản ứng, một đôi tay thon dài đã bóp chặt trên cổ hắn, ngón tay lạnh như băng, không cảm nhận được bất kì nhiệt độ nào, giống như đôi mắt đã chết lặng của Xích Cơ. Trên tay dùng lực, mặt của đứa bé trai nhất thời chuyển thành màu đỏ tím, ngay cả hô hấp cũng trở nên mong manh, nhưng ánh mắt sắc bén đen như mực, vẫn nhìn chằm chằm Xích Cơ, không chịu yếu thế.
Vốn định giết hắn như đã giết cha mẹ hắn, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Xích Cơ lại không kiềm được dừng tay lại. Trừ cỏ không tận gốc, có thể để lại hậu hoạn không lường được. Giống như đã từng buông tha cho phụ thân của đứa trẻ này, nàng biết rõ đạo lý này, nếu không phải ngày đó mềm lòng, nàng cần gì phải đi chuyến ngày hôm nay.
Nhưng nhìn đến đứa trẻ mà ngay cả đến gần nàng cũng không thể, trước mắt nhất thời hiện lên một bóng dáng xấp xỉ tuổi hắn. Tội nghiệt hôm nay diệt môn, lại gợi nhớ đến người mà lòng nàng luôn nhung nhớ, thế thì không bằng….
Đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, tuy không phát ra tiếng nhưng lại tươi đẹp như cảnh tượng đẹp đẽ nhất thiên giới, tay buông lỏng, đứa trẻ thuận thế rơi xuống đất. Nàng đến gần một chút, cúi đầu nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ đang nằm rạp trên mặt đất.
“Muốn báo thù không?”
Đứa trẻ không nói tiếng nào, chỉ ngửa đầu nhìn bóng dáng cao ngạo kia, hung hăng cắn môi mình, không để tiếng ho khan tràn ra khỏi miệng. Thật là một nhóc con kiên cường.
Xích Cơ không nhịn được nở nụ cười, nhưng bờ môi vẫn lạnh như băng, vén một lọn tóc, chơi đùa giữa những ngón tay, phong thái vô cùng tao nhã: “Trong Lục giới, người muốn giết ta….không chỉ có mình ngươi, trong đó tất nhiên không thiếu những kẻ có khả năng, chỉ là họ vẫn không thể thành công. Lấy năng lực của ngươi, cho dù….tốn hơn mấy ngàn mấy vạn năm, cũng không thể mảy may tổn thương đến ta!”
Đứa trẻ vẫn không đáp lời, chẳng qua ánh mắt kia vẫn nhìn chằm chằm nàng như giết chết nàng ngay lập tức.
“Ngươi…muốn giết ta không?” Xích Cơ lại tươi cười, càng thêm diễn lệ, giữa sự đẹp đẽ còn lộ ra một chút hào quang thần thánh, nói cho cùng nàng vẫn là thần!
“Nếu muốn giết ta….ta sẽ cho ngươi cơ hội, không cần phải hao phí ngàn vạn năm. Mạng của ta….chỉ cần ngươi muốn, nó sẽ là của ngươi. Chỉ là….ta có điều kiện!”
==================
Thời sơ khai thiên địa hỗn độn, tự phân thành Lục giới: Tiên, Ma, Yêu, Nhân, Quỷ, Thần giới vi tôn, Tiên vi thứ, Nhân vi chủ, Quỷ vi thiên,Yêu, Ma là ngoại đạo. Từ thời xa xưa, các giới tranh nhau, không ngừng tranh đấu. Sau đó Thiên đế Thần giới thống nhất Lục giới, thế gian cuối cùng cũng được hưởng thái bình.
Thế nhưng oán niệm của các giới mãi vẫn không tiêu tan, cuối cùng hội tụ thành hình, trở thành Ma Thần. Ma Thần xuất hiện, thiên hạ hỗn loạn. Thượng đế thương xót thế nhân, thuận theo Lục giới, phong cho Ma Thần một vùng đất hoang vu. Thế nhưng oán niệm nơi nhân gian vẫn không thể tiêu trừ, Ma Thần cuối cùng vẫn trở lại nhân gian.
Trước khi Thiên đế qua đời, vẫn nhớ mãi không quên. Vì thế đã để lại lời tiên đoán ngày Ma Thần lại xuất hiện lần nữa, cũng chính là cơ hội để tân đế xuất thế, sự an bình của thế giới cuối cùng được kéo dài.
Thiên đế băng hà, thói đời loạn lạc. Lục giới tự làm phát triền ý mình, chiến loạn xảy ra không ngừng. Sự bất hòa giữa ba giới Tiên – Yêu – Ma càng ngày càng sâu đậm. Thần giới Xích Cơ dùng năng lực vang danh Lục giới, không ai có thể vượt qua. Chúng sinh ngoài ngưỡng mộ cũng biết rằng đó chính là lúc Tân đế ra đời. Thiên hạ đồn rằng: Tân đế chính là hậu nhân Xích Cơ, huyết mạch mang sức mạnh của Thần tộc, chỉ cần ăn được thịt Thần tộc, sẽ có được thần lực. Chính vì vậy, mọi động tĩnh của Xích Cơ luôn bị Lục giới canh chừng một cách thèm khát.
Năm đó, Xích Cơ sinh ra một đứa con gái nơi Thần sơn, có hồng quang xông thẳng lên chín tầng mây, hào quang đầy trời, những đám mây hồng mãi đến lúc mặt trời lặn cũng chưa tan đi. Chúng sinh kinh hô, cho là Thiên đế lại lần nữa xuất thế. Nữ tử này có tên là: Nghiên Tịch.
Mười năm sau, Thần nữ Xích Cơ lại sinh ra một đứa con gái khác. Ai ngờ trời đang sáng trong lại bị bóng tối bao phủ, trời đất rung chuyển bất an. Địa long tỉnh, hải long tiếu, hoa cỏ điêu linh, khắp các giới đều rơi vào cảnh thảm đạm. Dường như là một điềm báo!
Chẳng bao lâu sau, Xích Cơ điên cuồng, diệt cả nhà Thanh Vân, không ngờ sau đó lại không bệnh mà chết. Để lại hai đứa con gái, đứa lớn tài trí xuất chúng, nổi bật bất phàm, đứa nhỏ so ra không bằng, khiến mọi người hết sức bất ngờ. Lục giới đều tôn sùng đứa lớn, khinh miệt đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.