Lục Hoa Cấm Ái

Chương 3:




Tiếng gió gào thét bên tai, thân thể rơi thẳng xuống dưới, cho dù hiểu mình sẽ không đến nỗi mất mạng, nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy bối rối, chính sự hoảng hốt này lại càng khiến nàng quên sạch sẽ những chú ngữ vốn đã luyện tập đến nhuần nhuyễn. Nàng bối rối nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi việc rơi vào trong bóng tối.
Cho đến khi một mùi thơm ngát nhàn nhạt bay vào trong mũi, mang theo cảm giác quen thuộc, nàng mới nghi ngờ mở mắt ra.
Một bóng trắng lặng lẽ bay xuống, có mấy tiếng hạc kêu, mấy cánh hoa đào, còn có hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Bạch y trắng hơn cả tuyết, chỉ cần tùy ý vung tay lên, thân thể đang rơi xuống của nàng liền dừng lại, sau đó bay bay như mây trôi về phía thân ảnh màu trắng kia, chỉ một lát, đã rơi vào trên tay hắn, vừa vặn đón lấy.
“Cô nương có sao không?” Giọng nói như nước suối róc rách, quanh thân tỏa ra ánh sáng nhạt, lưu chuyển hòa quyện với mấy cánh hoa đào, rơi rụng trên đầu vai, tiên bào trắng noãn như tuyết lại tựa như ánh trăng, nhu hòa mà thanh nhã.
Tuyệt sắc như vậy, thật giống như trời sinh đã là tai họa cho phái nữ khắp thiên hạ, giơ tay nhấc chân đều tuyệt đại tao nhã, chỉ cần đứng yên cũng đã trở thành một cảnh đẹp.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút này, trong mắt nàng chỉ còn bóng dáng xuất trần không thể xâm phạm. Động tĩnh duy nhất chính là trái tim đang khộng ngừng đập cuồng loạn của nàng, thùng thùng thùng! Đập đến khiến cả màng nhĩ cũng rung động đau nhức, hóa ra – trái tim của Thần cũng biết đập.
Nhìn khuôn mặt hắn, đột nhiên hơi hâm mộ những cánh hoa đang yên tĩnh nằm trên đầu vai kia.
Trong Lục giới, sao lại có người như thế này? Nàng lục soát trí nhớ trăm năm qua của mình, vẫn không hề có chút ấn tượng nào. Ngây người, si mê, sửng sốt, giống như nhìn mãi cũng không thấy chán.
“Cô nương đừng sợ, tuy rằng nơi này là vực sâu Bích Lạc, nhưng chỉ cần không bị rơi xuống, mấy luồng khí âm tà này cũng không thể thương tổn đến ai!” Nói xong hắn khom lưng thả người trong tay ra, để nàng đứng trên đám mây mà mình ngưng tụ thành. Giương đôi môi cười nhạt, tức khắc giống như phát ra ánh sáng lóng lánh khiến người ta không thể mở mắt.
Anh Lạc bối rối tính đưa tay che mắt, thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, đành phải để tay xuống, lại phát hiện tư thế của hai người quá mức thân mật, gương mặt lập tức ửng đỏ, cúi đầu “Đa tạ!”
Hắn cười với nàng đó nha! Chẳng qua nụ cười đó đối với nàng, lại giống như một tín hiệu nguy hiểm, dưới chân không tự chủ được hơi lui lại một bước. Tai họa nha tai họa! Nụ cười tuyệt trần như vậy, nàng không chịu nổi.
“Tiện tay mà thôi, không cần phải nói tạ ơn gì cả!” Nam tử khách khí đáp lại, vung tay lên một cái, chỉ thấy từ dưới có một ánh sáng bay lên, hắn thuận tay tiếp được, đưa cho Anh Lạc: “Pháp khí này là của cô nương?”
Anh Lạc cúi đầu nhìn, đúng là hồ lô ngọc không nghe lời của mình, gật đầu ngay: “Đúng vậy!”
” Hồ lô bằng ngọc tím, một loại pháp khí hiếm gặp!” Nam tử tán dương, “Vật này rất có linh tính, chỉ nhận thức một chủ duy nhất, cô nương may mắn có được thì nên quý trọng, đừng để rơi mất nữa!”
“Ha ha….” Anh Lạc cười khổ, sao nàng không thấy cái hồ lô thối này có tí linh tính nào vậy “Vừa rồi ta té từ trên nó xuống đó!”
Nam tử sửng sốt, quay lại nhìn hồ lô ngọc trong tay một chút, nhíu mày nói; “Cô nương có từng niệm “Tiên linh chú” với nó không?”
Tiên linh chú? Anh Lạc lắc đầu, nàng học thuật khống chế cũng chỉ mới một hai chiêu, làm sao niệm được Tiên linh chú gì gì
“Tiên linh chú, là chú ngữ linh tính, hồ lô ngọc tím này vốn là linh vật, nếu lại niệm chú thêm lần nữa, chắc chắn sẽ bị đảo ngược lại. Sở dĩ khôi phục lại thành dạng ngọc, có lẽ là do lần niệm chú này! Cô nương khẳng định không niệm chú lần này sao?”
Anh Lạc đột nhiên nhớ tới mỹ nhân xinh đẹp tỏ vẻ rất xem thường nàng kia, nhất thời sáng tỏ hàm ý của sự xem thường đó. Xem ra vẫn là do nàng quá ngốc, ráng nhếch miệng cười cười, nhận lấy hồ lô ngọc trong tay đối phương “Có lẽ là trước kia ta có dùng, nhưng nhất thời quên mất, đa tạ!” Suy nghĩ một chút lại nói tiếp “Xin hỏi hồ lô ngọc này sau này cũng không dùng được nữa sao?”
“Cô nương yên tâm, với linh tính của nó, hai canh giờ sau sẽ từ khôi phục trở lại!”
“Ồ!” Vậy thì an tâm rồi, hồ lô này là công cụ di chuyển duy nhất của nàng, nếu bị phá hủy, thật là quá đáng tiếc. Thế nhưng vẫn tới hai canh giờ lận…..
Nàng quay đầu nhìn khoảng cách đến Dao Trì, nàng muốn đi sao?
” Cô nương muốn đi hội Dao Trì?” Nam tử nhìn nàng, vẻ mặt sáng tỏ: “Tại hạ có thể tiễn cô một đoạn!”
Đưa? Hắn muốn đưa nàng đi sao? Anh Lạc hơi sững sốt, lòng phòng bị đột nhiên tự động dâng lên, thuận miệng hỏi: “Công tử có việc gì không thể giải quyết sao?” Nếu như có, nàng sẽ cố hết sức.
“Không thể giải quyết?” Nam tử sửng sốt, có chút nghi ngờ “Cô nương có ý gì?”
“Không phải sao? Ta còn tưởng công tử có quen biết ta nữa cơ!”
“Tưởng có quen biết?” Nam tử càng thêm khó hiểu, đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên một tiếng hạc kêu, tiên hạc cách đó không xa đang bay múa, giống như đang thúc giục hắn. Hắn vừa mới nhìn, chân mày liền tỏ vẻ khẩn trương, sắc mặt có phần gấp gáp “Tại hạ có việc gấp phải đi trước, ta sẽ dùng Phân vân thuật* đưa cô nương đi Dao Trì, không thể tự mình tiễn cô rồi, nhớ phải bảo trọng!”
(*Phân vân thuật: thuật chia mây)
“Tạ….tạ ơn!” Anh Lạc vội nói lời cảm tạ.
Nam tử lại khẽ động đậy khóe miệng, tuy chỉ là nụ cười lễ phép, nhưng lại khiến nhật nguyệt quang hoa phải ảm đạm thất sắc, giống như bên cạnh hắn vừa nổi lên một trận mưa cánh hoa. Thấy vậy tầm mắt Anh Lạc giống như bị bao phủ bởi một màu hồng.
Hắn chỉ nhẹ nhàng phất tay, áo trắng lay động, như mây phớt qua trước mắt. Đám mây dưới chân trong chốc lát đã chia thành hai mảnh, một nửa ở tại chỗ, một nửa khác theo nàng bay về Dao Trì cách đó không xa.
Bóng dáng trắng noãn không nhiễm tí bụi trần của nam tử cũng dần dần rời ra. Lúc này, Anh Lạc mới đột nhiên thức tỉnh, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta…Ta tên là Anh Lạc! Là Anh Lạc!”
Nàng nắm chặt y phục bên người, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, nhăn mày nín thở, chờ phản ứng của hắn, chờ trên mặt hắn xuất hiện các loại biểu tình giống như bao người khác, hoặc là chán ghét, hoặc khinh thường, hoặc tính toán. Nàng là Anh Lạc, là Anh Lạc của Thần sơn, thần Anh Lạc bị vứt bỏ.
Không hề có, không có gì cả, sắc mặt nam tử vẫn như thường, ôm quyền khách khí đáp lại: “Tại hạ là Bạch Trúc!” Hơi vươn khóe miệng, cười nhạt như hoa. Anh Lạc như thấy được, bên người hắn có những cánh hoa màu hồng phấn đang không ngừng nhảy múa, khuôn mặt nhanh chóng cũng nhiễm một màu hồng….
Cho đến khi đã đứng vững dưới tàng cây hoa đào của Dao Trì, Anh Lạc mới hơi lấy lại hô hấp. Chậm rãi chậm rãi cúi đầu nhìn dưới chân, đám mây đã biến mất, nàng lại vẫn cảm giác được cảm giác ấm áp đang âm ỉ trong lòng.
Bạch Trúc! Hắn tên là Bạch Trúc. Trong Tiên giới, họ Bạch rất ít, nàng cũng chưa từng nghe nói đến người tên Bạch Trúc này, có lẽ mới vừa thành tiên không lâu. Hơn hắn lại không cưỡi kiếm, các phái xuất hành phần lớn thường cưỡi kiếm mà đi, trừ một số ít tu luyện chưa đến nơi đến chốn, mới phải cưỡi mây. Hắn cũng vậy sao?
Hắn không biết, hay là….không ghét nàng?
Hiếm thấy….Hiếm có người không ghét nàng. Nàng có thể có chút xíu…chút xíu mong đợi hay không, chỉ là thoáng qua một chút cũng được. Mong đợi trên thế gian này có người….có người đối đãi thật lòng với nàng.
Chỉ vì nàng sắp té xuống, nên mới cứu nàng, chứ không phải vì bất cứ nguyên nhân nào khác, lại càng không phải vì người nào đó phía sau nàng.
Cứu nàng, chỉ vì….người hắn muốn cứu là nàng!
Nhưng có thật sự như vậy không?
Gần như ngay lập tức, nàng liền gạt bỏ ý nghĩ này, người trong Lục giới nguyện ý đến gần nàng, đều chỉ có cùng một loại tâm tư, thông qua nàng để tiếp cận người nào đó.
Đột nhiên nhớ tới vị Địa tiên dễ gần hòa ái trăm năm trước, vuốt bộ râu bạc phơ, vẻ mặt thiện ý, nói với nàng nguyện ý làm tùy tùng của nàng. Nàng cũng giống như bây giờ vậy, trong lòng như có từng đóa hoa nở rộ ra, cảm thấy thế gian này sao lại có thể tốt đẹp đến như thế. Trăm năm thời gian đối với thần hoặc tiên mà nói cũng không là bao nhiêu, lòng của nàng cứ như vậy, mở dần mở dần, chớp mắt một cái người nọ đã trở thành môn hạ của Tôn chủ, mặt mày hiền từ thường ngày rốt cục đã biến mất không còn chút tung tích, mà nàng, cũng phải xưng với hắn một tiếng Phúc thúc.
Lúc này nàng mới đột nhiên nhận ra, à….Thì ra mình cũng chỉ giống như một cái bàn đạp tuyệt vời.
Từ đó về sau, nàng liền có tự giác làm tốt vai trò của một cái bàn đạp, quen dần với vận mệnh của một cái bàn đạp!
Sờ sờ phác thảo ngọc trên cổ, nàng đã rất nỗ lực nhấn mạnh tên mình, sao hắn lại không có bất kì phản ứng nào. Là thật sự không rõ hàm ý của cái tên này, hay là….cái loại bàn đạp như nàng vẫn còn giá trị để cho hắn ẩn nhẫn tâm tình?
Nàng tự nhiên sẽ không trở thành một kẻ mơ mộng hão huyền không thực tế như vậy. Một người không nhiễm chút bụi bẩn nào, cho dù hiện tại chỉ là tiểu tiên, ngày sau cũng nhất định cực kì giỏi giang. Tốt nhất là nàng nên tránh xa ngồi xem, chảy nước miếng cũng được, về loại tâm tư khác, cho dù có, cũng phải lập tức bóp chết từ trong trứng nước.
Anh Lạc âm thầm gật đầu, theo thói quen duỗi người nhón một viên kẹo ngọt bỏ vào miệng, vẫn là những âm thanh rạo rạo giòn tan vang lên, giống như muốn xác định xem kẹo ngọt này ngọt đến mức nào. Nhìn về phía mà mới nãy mình vẫn nhìn mà tự hỏi, màu hồng trong mắt cũng tan đi không ít.
“Sư phụ, sư phụ….Sư phụ!” Trong rừng đào có người vội đi tới, giọng điệu vội vàng, thấy Anh Lạc đang đứng ngây người, kéo kéo hai vai nàng, lắc lắc kịch liết “Có nhìn thấy sư phụ của ta không, sư phụ của ta á? Người đâu mất rồi?”
Anh Lạc hơi sững sờ, nhìn thanh niên gấp gáp trước mắt, rất khách khí – lắc đầu!
“Sao lại vậy, ta rõ ràng cảm giác được hơi thở của người, sao lại tìm không thấy?” Lúc này hắn mới buông Anh Lạc ra, vọt tới phía trước lục soát khắp nơi, vừa tìm vừa kêu, tìm lâu không thấy, lại nhào trở về: “Cô thật không thấy sư phụ của ta? Sư phụ của ta đó, cô nương thật không thấy sao? Thật không thấy sao, thật sự không thấy sao?”
“Ặc…” Khóe miệng co quắp, Anh Lạc cố hết sức duy trì nụ cười trên mặt, giúp người là điều tốt, giúp người là điều tốt “Chỗ này cậu nhìn một cái là thấy hết rồi, có thấy bất cứ người nào khác không? Huống chi ta cũng không biết sư phụ của cậu!”
“Cái gì?” Thanh niên kinh hãi, bịch một cái nhảy ra đến nửa bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm nàng “Cô cô cô… cô lại không biết sư phụ của ta?”
Không biết sư phụ hắn có gì kỳ quái đến vậy sao ?”Quả thật không biết mà!”
“Sư phụ của ta á! Sư phụ của ta là Mộ Tử Hân, Bạch Mộ Tử Hân!” Hắn trừng lớn ánh mắt, lấy ánh mắt như đang nhìn một kẻ tội ác tày trời mà nhìn nàng chằm chằm “Cô thật sự không biết? Thật sự không biết, xác định là không biết?”
“Ặc…” Khóe miệng giật giật, Anh Lạc lau mồ hôi trên trán gật đầu.
“Cái gì?” Vẻ mặt thanh niên hoài nghi, quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, giống như muốn từ mặt nàng tìm ra chút manh mối gì đó. Nhìn chằm chằm một hồi lâu, liếc mắt nhướn mi, nhỏ giọng nói thầm: “Cô nương từ cái nơi khỉ ho cò gáy nào đến đây vậy?”
Nụ cười của Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, trong lòng lại niệm, giúp người là điều tốt, giúp người là điều tốt.
Một hồi lâu sau, hắn giống như đã bỏ qua, chân mày nhíu chặt thành mấy rãnh sâu như hang động, xoay người đứng trên đất, lớn tiếng khóc thét lên: “Sư phụ, người người người…..Sao ngườii sao có thể cho đồ nhi leo cây, khó khăn lắm đồ nhi mới đến được Dao Trì này, người lại không nói tiếng nào đã bỏ đi, một lần hai lần còn không nói, này đã trên trăm lần rồi, sao người có thể như vậy, sao có thể làm vậy…..Hu hu hu….Đồ nhi đối tận trung tẫn hiếu với người, không dám làm gì trái ý người, đi đâu mà tìm được một đồ đệ tốt như vậy chứ, sao người lại có thể cho đồ nhi leo cây nữa chứ, sư phụ nha…..”
Anh Lạc đầu đầy vạch đen lần nữa, nhìn kẻ bên cạnh đang khóc trời dập đất, nàng có cần ở đây nghe hắn khóc lóc kể lể sao? Lui về phía sau một bước, cách một khoảng cách an toàn. Đang muốn xoay người, kẻ vốn còn đang chìm trong đau khổ không kềm chế nổi lại đột ngột đứng lên, một phát đã túm được tay nàng.
“Cô đi đâu đấy?” Giọng nói thay đổi, không còn tí buồn rầu nào, rất vang, lại nhìn đến mặt hắn, thật thần kì, chả có tí hơi nước nào. Vừa rồi, hắn thật sự….đã khóc sao?
“Dao…Dao…” Có lẽ do lâu quá rồi nàng không ra ngoài, thế gian này ngay cả vẻ mặt cũng trở nên đa dạng hóa đến mức này.
“Dao Trì?” Thanh niên nhướng mày, đánh giá nàng từ trên xuống dưới lần nữa “Cô cũng tới tham gia tiên hội Dao Trì sao?”
“Ha ha…”
“Tiểu tiên như cô mà cũng tới tham gia sao? Cô môn phái nào?”
“Tạm thời còn chưa nhập môn phái!”
“Vậy là Tán tiên à!” Hắn bĩu môi, một phen bắt lấy vai nàng, ra vẻ rất oai phong lẫm liệt: “Nhìn bộ dạng cô là biết mới lần đầu tham gia tiên hội, đúng không? Cái loại tiên nhàn tản như cổ, ở một trường hợp trọng đại như thế này không được chào đón đâu!”
“Không….”
“Cô yên tâm, chúng ta đã gặp nhau, coi như có duyên, sau này ta sẽ che chở cho cô! Đi thôi đi thôi! Cô mau theo ta trở về!”
“Nhưng….” Anh Lạc chỉ chỉ đường nhỏ bên cạnh.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Thanh niên cắt ngang lời nàng lần nữa “Vừa nhìn đã biết cô là dân thường, cái gì cũng không hiểu, tiên phải đi bên này!” Nói xong không thèm nói gì nữa, đi đến rừng cây mà hắn vừa từ đó ra, không quên túm theo Anh Lạc.
“Bên kia….”
“Đi mau đi mau! Tiên hội bắt đầu đã lâu!”
Anh Lạc còn chưa kịp lên tiếng, đã bị kéo ra khỏi rừng đào, nhìn cái đường nhỏ càng ngày càng xa kia, lại nhìn thanh niên oai phong lẫm liệt bên cạnh, thật ra thỉ nàng muốn nói……đưởng bên này gần hơn.
Đáng lẽ là muốn giãy ra,đi đường kia, nhưng lại bị hắn bắt được hết lần này đến lần khác, muốn rút cũng rút không được. Ai! Học nghệ không tinh, học nghệ không tinh.
“Đúng rồi, tên ta là Cố Thiên Phàm, tên cô là gì?”
“Anh….”
“Anh? Quên đi, vậy kêu cô là Tiểu Anh đi!”
“Ta…”
“Cô phải theo sát ta, đến lúc tìm không ra ta, bị bắt nạt ta cũng mặc kệ á!”
“Nhưng…”
“Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, không ai dám làm gì cô đâu!”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.