Lục Hoa Cấm Ái

Chương 40: Thượng tiên đan vân




Nàng đi vào biển hoa đỏ rực, đứng giữa hồng liên đầy đất, ánh mắt khẽ khép lại. Trong đầu nàng hiện lên từng việc mà nàng đã từng trải qua, những điều mà nàng luôn gắng sức theo đuổi, nỗ lực tìm kiếm, rồi hết lần này đến lần khác lại thất vọng.
Hôm nay người đã đứng trước mắt, nàng lại không thể đưa tay nắm bắt.
Nàng thở dài, có những chuyện không cần phải làm quá mức phức tạp, nàng đã sớm quyết định… Hắn cần gì phải làm trái tim nàng hỗn loạn.
Một lúc lâu sau…
“Mọi chuyện…đã rồi.” nàng quay đầu, nhoẻn miệng cười, rực rỡ như cảnh xuân, cả gương mặt đều tràn ngập nụ cười, cũng không giống như trước cười không hề thật lòng, nụ cười lúc này của nàng rạng rỡ vô cùng: “Thượng Tiên cần gì phải cố chấp.”
Trong lòng Mộ Tử Hân căng thẳng, lại có chút bối rối không biết từ đâu.
Nàng lại cười càng rực rỡ; “Đã quyết định buông tay, thì càng không nên lưu luyến!” Nàng đứng dậy, nhìn về phía hồng liên mọc đầy trên đất, chẳng biết sao lúc này, nàng lại không hề có ý nghĩ sẽ nhổ hết chúng ra, có lẽ là vì nàng đã thông suốt sao? “Thượng Tiên nếu không thể buông bỏ, ngày đó lẽ ra không nên bỏ qua, hôm nay vật đổi sao dời, có nói thêm nữa….cũng chỉ càng thêm đau lòng mà thôi!”
“…..” ánh mắt hắn càng thêm nặng nề, khóe môi hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Lạc Song lại cười, cúi người hành lễ “Thượng Tiên nếu không có chuyện gì khác, Lạc Song xin cáo từ!” Nói xong xoay người muốn đi, không hề do dự, thậm chí không hề quay đầu nhìn những đóa hồng liên kia thêm một lần nào nữa.
“Anh Lạc!” Tay lại bị nắm lấy, là Mộ Tử Hân, hắn cúi thấp đầu, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt như đang giãy dụa. Giọng nói nặng nề khiến người ta không thở nổi “Nàng….có khỏe không?”
Trong lòng đau xót khiến bước chân nàng hơi loạng choạng. Nàng xoay người, nụ cười trên mặt như gió xuân “Thượng Tiên nhận lầm người rồi? Ta tên Lạc Song!”
Ánh mắt hắn càng trầm xuống, không hề chớp mắt nhìn nàng “Mặc dù khác tên….Nàng vẫn không muốn thừa nhận sao? Anh Lạc….” Tay hắn nắm tay nàng càng chặt “Nàng thật sự….hận ta như vậy sao? Ngay cả một cơ hội….cũng không muốn cho ta?”
“….” Lạc Song quay đầu không nói, trong đầu như chìm trong mấy tiếng ong ong, muốn rút tay về nhưng hắn lại không chịu thả ra.
“Anh Lạc, ta….” Hắn còn muốn nói gì, lại như chợt nhận ra điều gì, sắc mặt biến đổi, nhìn về phía cánh tay mình đang nắm lấy, mắt mở to “Nàng….”
Trong lòng nhận ra điều khác thường, tay hơi cong lại, muốn cẩn thận xem xét.
Lạc Song lại rút tay lại, khẽ nhíu mày “Thượng Tiên làm thế….e là không ổn đâu? Tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ trước!” nói xong cũng không hề quay đầu lại mà xoay người bỏ đi, bước chân lại có phần loạng choạng.
========================================
Cho đến khi đáy mắt đã không còn chứa bóng dáng nàng, Mộ Tử Hân mới thu hồi tầm mắt. Hắn xoay người nhìn mấy đóa hồng liên trên đất, ánh mắt càng nặng nề.
Một lúc sau.
“Đã tới rồi, sao lại không bước ra?”
Nói xong, gió mát khẽ thổi, cánh hoa bay đầy trời, một nam tử sải bước đi đến, áo trắng thêu đầy hoa đào, gương mặt như ngọc, khóe mắt có vẽ một đóa hoa anh túc vô cùng sống động.
“Đã lâu không gặp, Đan Vân!” Mộ Tử Hân cười khẽ mở miệng.
“Ta có tên đàng hoàng, gọi là Thính Phong, sao huynh cứ phải gọi cái tên hiệu tầm thường này?” Y cười tươi như hoa.
“Huynh là người nổi tiếng trong Tiên giới, là Thượng Tiên Đan Vân, ta gọi như thế có gì sai nào?”
“Huynh đang ép ta ra tay đấy à?” Y khẽ híp mắt.
“Được thôi!” Mộ Tử Hân tiến lên một bước “Ta cũng lâu rồi chưa động tay động chân, nếu huynh đã có nhã hứng này, thử một chút cũng không phải không thể!”
Thính Phong sửng sốt, mở to mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới “Ta không nghe lầm chứ? Huynh hôm nay đổi ý rồi sao?” Hai mắt y khẽ híp lại, lại nhìn hắn, lại như chợt hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn một mảng hồng liên dưới chân “Huynh chẳng lẽ…bị người ta ruồng bỏ, trong lòng khó chịu, muốn tìm ta bắt nạt đấy chứ?”
Mộ Tử Hân sửng sốt, sắc mặt hơi thay đổi, lại lập tức khôi phục, xoay đầu đi nơi khác, tiếp tục nhìn hồng liên dưới chân “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Bạch Mộ vậy?”
“Tất nhiên là đến để tính sổ với huynh rồi!” Y vừa nói vừa cười, không hề có dáng vẻ tức giận.
“Ồ?” Mộ Tử Hân không rõ
Hai mắt y híp thành một đường, nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ một “Hôm đó huynh tìm ta đến Dao Trì uống rượu! Cuối cùng ta vừa đến, thấy toàn là mấy lão già của các phái, huynh cố ý!”
Mộ Tử Hân cười khẽ “Dao Trì tiên hội, huynh là Thượng Tiên của Tiên giới, đến tham gia có gì không đúng? Huống chi lúc này hai giới Tiên – Ma….”
“Ngừng!” Y đột nhiên xen ngang, gõ đầu “Mấy thứ Tiên giới gì gì đó, chuyện chúng sinh gì đó, đừng có nói với ta. Huynh biết rõ ta không thích mấy thứ này, vừa nghe là nhức đầu ngay. Ta từ trước đến nay đã quen rồi, muốn gì làm đó, huynh đừng để mấy thứ này quấn lấy ta!”
Mộ Tử Hân lắc đầu cười nhạt không nói, lại nhìn mấy đóa hồng liên trên đất, ánh mắt càng trầm.
“Ta cũng hi vọng có thể được như huynh….” Hắn khẽ lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khổ.
Thính Phong nhận thấy hắn khác thường, ánh mắt trầm xuống, theo ánh mắt hắn nhìn về phía mấy đóa hồng liên, thử hái một đóa, lại thấy hắn không hề ngăn cản. Những năm gần đây, hắn ngày đêm đều trông chừng mấy đóa hồng liên này như bảo bối, hôm nay sao lại….
“Nàng….chính là người mà huynh muốn tìm mấy năm nay?” Y xoay xoay đóa hoa trong tay, nhìn hắn, không thấy hắn trả lời, chân mày y càng cau chặt, nói tiếp “Đã không nỡ, sao không chịu nói thật cho nàng biết!”
Mộ Tử Hân sửng sốt, lại nở nụ cười khổ “Nói cái gì? Nên nói ta đều đã nói!” Có nhiều thứ đã mất đi, là không thể trở lại. Ngày đó, chính bản thân hắn đã quyết định buông tay, không trách ai được.
“Tất nhiên là nói chuyện của Thiên Trụ!” Thính Phong cau mày “Ta cũng thật tò mò, trên đó rốt cuộc viết cái gì, sao huynh phải lo lắng nàng có thấy hay không? Huynh hỏi như thế, chẳng phải sẽ khiến nàng hiểu lầm ý của huynh sao!”
“Có lầm hay không thì cũng có khác biệt gì đâu? Bên cạnh nàng….đã có một người thật tốt! Cả đời này nàng đã quá khổ sở rồi, lần này….hãy để nàng tự lựa chọn!” Giọng nói của hắn càng thêm nặng nề.
“Huynh….Aizz!” Thính Phong thở dài, lắc đầu, quay đầu nhìn về phía con đường mà Lạc Song đã bỏ đi, lại nghĩ đến ngày đó ở Dao Trì, rút ra hồng liên trong tay, mắt khẽ híp “Chỉ e là, chuyện không hề như huynh nghĩ đâu!”
=====================================
Đến khi xác định mình đã đi được đủ xa, Lạc Song mới dừng bước. Một cơn đau thấu tim dâng lên, trong cơ thể như có thứ gì đang khuấy động, cảm giác choáng váng lại xuất hiện, bước chân nàng loạng choạng, phải vịn lấy một cành cây mới có thể đứng vững. Nàng ấn ngực, thở hổn hển, cố gắng chống đỡ, không để cho mình bị cảm giác choáng váng kia chi phối.
Răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau nhói truyền đến khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng ngồi lên một tảng đá gần đó, đỡ lấy cái trán đang mơ hồ đau đớn. Ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên bầu trời, nàng thở dài, thời gian…không còn nhiều.
“Song Song!” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý trêu đùa vang lên bên tai.
Quay đầu qua liền thấy một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, khóe mắt có một đóa hoa anh túc sống động, gần đến mức như sắp chạm vào chóp mũi nàng.
“Thính…Phong!” Lạc Song hết hồn, chân bước hụt, suýt rơi khỏi tảng đá.
Thính Phong lập tức chụp lấy, ôm nàng vào lòng “Ta nói này Song Song….Nhìn thấy ta cũng không cần kích động như vậy chứ?”
Y ôm chặt vô cùng, cả người nàng dường như đều dán lên người y. Hơi thở của y đều như phả lên mặt nàng.
Song Song đỏ mặt, nhất thời bối rối vô cùng, muốn thoát khỏi cử chỉ vô cùng thân mật của y “Huynh….mỗi lần xuất hiện…đều phải kinh hãi thế tục như vậy sao?”
Y để nàng tùy ý lui ra sau, nhếch miệng cười khẽ, đóa anh túc nơi khóe mắt như từng chút từng chút nở rộ, quả thật rất xinh đẹp “Kinh hãi thế tục? Là do cô vừa rồi suy nghĩ quá tập trung, nên mới không phát hiện ta đang dựa vào gần thôi!” Y không hề kiêng kị ngồi xuống cạnh nàng.
Nhìn gương mặt tràn đầy tò mò kia, mặt mày y cong cong, dù là nụ cười hay một cái nhăn mày cũng đều quyến rũ vô cùng. Vậy mà trên người y lại tràn đầy linh khí, không tìm ra chút yêu tà nào. Đúng là một tổ hợp kì quái.
“Mau nói cho ta biết! Song Song đang suy nghĩ gì thế?”
Song Song? Lạc Song nhếch miệng, quay đầu nhìn, không nhịn được mở miệng “Huynh…thân với Cố Thiên Phàm lắm hả?”
“Cố Thiên Phàm?” Y sửng sốt lắc đầu “Không biết! Sao cô lại nhắc hắn? Sao vậy? Hắn trông còn đẹp hơn ta nữa sao?”
Ánh mắt y như híp lại thành đường chỉ.
“Không có…không có gì!” Lạc Song lau cái trán đầy mồ hôi lạnh “Không biết….Thượng Tiên tìm ta có việc gì?”
Thính Phong sửng sốt, nhưng sau đó lại nở nụ cười “Cô biết sao!”
“Có nghe người ta nói qua!” Vẻ ngoài bắt mắt như thế này, e là Tiên giới không ai không biết! Có mỗi mình nàng là chẳng hay biết gì. Nếu không phải ca ca nhắc nhở, đến giờ nàng còn tưởng y chỉ là một vị tiên kì lạ.
“Cô không tức giận sao?” Thính Phong hơi khó hiểu.
“Sao ta phải tức?” Lạc Song mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tức ta không nói thật với cô chứ sao!”
“Thượng Tiên nói đùa!” nàng cười thật bình tĩnh “Chúng ta lần đầu gặp mặt, ngài có lí do gì mà phải nói cho ta biết ngài là Thượng Tiên Đan Vân đây?”
Thính Phong cau mày, nghe ra ý khách trong lời nói của nàng. Nhìn gương mặt mỉm cười của nàng một lúc lâu, trầm giọng nói “Cô…không tin tưởng người khác đến vậy sao?”
Lạc Song sửng sốt, sắc mặt hơi đổi, lại lập tức bình thường, nàng vẫn giữ nét mặt tươi cười như hoa “Thượng Tiên sao lại nói thế?”
“Cô…Aizz!” Y thở dài, lại nói ” Bệnh của cô sao rồi?”
“Đã khỏe lắm rồi!” Nàng cười gật đầu “Đa tạ Thượng Tiên quan tâm!”
“Vậy à?” Y đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
Lạc Song hết hồn “Thượng Tiên!”
“Ta tên Thính Phong!” y cáu giận sửa lại cho đúng.
“Ta thật sự không sao!” Nàng bối rối, muốn rút tay về.
Thính Phong nhướng mày, vung tay lên, cả người Lạc Song lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích, y dám dùng tiên pháp với nàng.
“Ngồi yên đi, ta xem thử cho!” Y nhẹ giọng nói, rồi bắt tĩnh mạch nàng.
Lạc Song im lặng, có người bắt mạch như y sao? Trong lòng bối rối nhưng nàng lại không thể động đậy, chỉ có thể oán giận liếc xép y. Mấy Thượng Tiên này sao thích bắt mạch dữ vậy?
Thính Phong càng nhìn, sắc mặt lại càng ngưng trọng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, phất tay giải phép cho nàng “Song Song….cô….”
Nàng ngượng ngùng kéo ống tay áo xuống “Ta khỏe rồi!”
“Cô vậy mà dám nói khỏe?” Thấy vẻ không hề để ý của nàng, y không khỏi tức giận ”Trong người cô có mấy cỗ chân khí đang đấu đá lung tung, lục phủ ngũ tạng cũng dần suy yếu, lúc nào cũng có thể mất mạng!”
“Cũng không nghiêm trọng như thế!” Nàng cười càng sâu “Dù sao, ta cũng có một chút tu vi, mấy thứ chân khí này làm sao làm khó ta.”
“Song Song!” Thính Phong gần như là rống lên, không có chuyện gì…..Nàng thế này mà cũng dám nói là không có gì? Vừa rồi y chỉ bắt mạch nàng một lát, lòng đã như bị dao cắt. Tu vi gì chứ, nàng thì có bao nhiêu tu vi, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một vị bán tiên. Còn tiếp tục như thế, nàng sẽ không thể sống qua một tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.