Lục Tiên

Chương 117: Ngọc Lâm




Trên núi nhỏ, Yêu Tướng đều xuất kích, trừ một ít xà yêu thủ vệ bên mình, chỉ còn có Ngọc Lâm, Bạch Hầu và với Huyễn Hồ lúng túng đứng nguyên tại chỗ bất động. Lão Bạch Hầu chống quải trượng nhìn xuống dưới núi chốc lát, toét miệng ra lộ mấy cái răng vỡ , thấp giọng cười. "Không thể tưởng được Thạch Trư kia chỉ biết thô bạo, bây giờ đã biết mai phục rồi, không biết là ai dạy hắn chiêu này."
Đôi mắt rắn của Ngọc Lâm lấp lóe dị quang băng hàn chớp động, nhìn Trư Yêu giống như một cây trụ sắt hùng tráng dưới núi, ánh mắt đảo qua một bên, nhìn Thẩm Thạch đứng bên cạnh Trư Yêu.
Trư Yêu cao hơn Thẩm Thạch gần như gấp đôi, khi hắn toàn thân là máu quay người đi tới, khí thế thực làm cho người ta sợ hãi. Ngay lúc này, ngực Thẩm Thạch bỗng nhiên có cái gì chuyển động vài cái, một cái đầu Tiểu Hắc Trư nho nhỏ từ trong ngực của hắn thò ra, tò mò nhìn biển máu giết chóc chung quanh.
Trư Yêu cầm Cự Phủ, nhìn Thẩm Thạch nhếch miệng cười, hắn ngôn từ kém cỏi, nên không nói được gì, chỉ nhìn Thẩm Thạch ánh mắt cực kỳ thân mật, khi nhìn thấy Tiểu Hắc Trư nhỏ bé, ánh mắt càng thêm thân thiết.
Cuối cùng, hắn miệng, nhả ra được một câu: "Cách này không tệ!''
Thẩm Thạch cười, không nói gì.
Trư Yêu tên là Thạch Trư, huyết mạch bản thân là yêu thú cấp thấp nhất Thạch Bì Trư, với Tiểu Hắc Trư xem như có cùng nguồn gốc. Loại Yêu thú cấp thấp Thạch Bì Trư này, trong một vạn con khó có được một con huyết mạch dị biến tiến tới mở ra linh trí để tiến lên thành Yêu Tộc, sự thực thì chỉ có được mấy Trư Yêu vận khí tốt, có được ít thần thông cấp thấp, sức mạnh hơi lớn và da hơi dầy hơn chút ít thôi, không có gì trên mức bình thường cả.
Những năm gần đây Thạch Trư này đi theo yêu quân Thanh Xà bộ tộc, dựa vào sức mạnh hung hãn chém giết, xem như cũng có một chút địa vị trong quân Thanh Xà yêu tộc, sau khi Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc Trư bị lão Bạch hầu mang về Thanh Xà bộ tộc, Thạch Trư liền nhận ra huyết mạch của Tiểu Hắc Trư, mới thường xuyên qua lại giao hảo với Thẩm Thạch.
Trên chiến trường đại cục đã định, dĩ nhiên phía Thiên Thanh Xà Yêu đã phát động ra thế công toàn diện, Xích Hổ Nhất Mạch dù dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng nhất định chỉ có một cuộc tàn sát máu tanh đang đợi bọn chúng thôi. Về phần Thạch Trư, sau khi chém chết cao thủ của Xích Hổ Nhất Mạch, nói chuyện với Thẩm Thạch xong, thì quay trở về chiến trường, vung vẩy cự phủ, trong loạn quân trắng trợn giết chóc, đi qua nơi nào là nơi ấy huyết nhục văng tung tóe, như cuồng ma Minh giới Hoàng Tuyền hiện thế, làm cho người trông đã khiếp sợ.
Một lúc sau, Ngọc Lâm nhìn thấy thân ảnh Trư Yêu theo Yêu Tộc đại quân sát nhập vào bên trong Ma Hổ Giản, biến mất trong tầm mắt, lại một lát sau, từ phía sau núi đá lớn, tiếng kêu gào rên rỉ thê lương vang lên liên tiếp, trong đó còn kèm theo những thanh âm cuồng tiếu của đám yêu binh dữ tợn.
Yêu Tộc tranh chấp, từ xưa đến nay, đều tàn khốc vô tình như vậy.
Ngọc Lâm cười, quay sang nhìn Hồ yêu đứng phía xa hỏi: "Trận chiến này ngươi cũng đã xem từ đầu tới cuối, có gì muốn chỉ bảo ta không?"
Huyễn Hồ lắp bắp kinh hãi, vội vàng cung kính: "Nương nương sao lại nói thế, một trận chiến này nương nương dụng binh như thần, thủ hạ chiến tướng uy vũ dũng mãnh gan dạ, Xích Hổ Yêu Tộc không biết trời cao đất rộng vọng tưởng chống cự Thiên uy, nhất định là muốn rơi vào kết cục toàn tộc bị diệt."
Ngọc Lâm mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng, ánh sáng âm u lập loè,: "Nếu là như thế, vậy sau này mong rằng tộc trưởng giúp ta một tay."
Huyễn Hồ khom lưng thật sâu, thấp giọng nói: "Nào dám không tòng mệnh."
Ngọc Lâm nhìn liếc lão Bạch Hầu bên cạnh, Bạch Hầu cười hặc hặc, đi tới nâng Hồ yêu dậy, cười nói: "Vậy sau này chúng ta chính là người một nhà, Hồ huynh xin mau đứng lên." Nói xong vỗ vai hồ yêu, nụ cười chân thành, Huyễn Hồ cũng cười chống đỡ, nhưng trong ánh mắt vẫn lập lòe lặng lẽ nhìn Ngọc Lâm, một ngọn gió núi thổi qua, vạt áo cô bay bay, vô tình lộ ra những đường nét lả lướt câu hồn đoạt lòng người.
Ánh mắt Huyễn Hồ vẫn nhìn thẳng, không tự chủ được vụng trộm nghĩ tới đủ loại truyền thuyết cực kỳ hương diễm trong Yêu giới mấy năm gần đây về vị yêu xà Nữ Vương này, tuy trong câu chuyện nam yêu tinh tráng nào có thể cùng Xà Yêu kia nhập màn đều không ngoại lệ nhận kết cục chết thảm, nhưng đối mặt với phong độ tư thái động lòng người như thế, ngay cả lão đạo hạnh thâm sâu vậy cũng có chút tâm tinh dao động.
Ngọc Lâm hình như cảm giác được cái gì, đảo mắt qua, Huyễn Hồ sợ hãi kêu lên một tiếng, vội cúi đầu xuống, che đậy kín cử chỉ thất thố của mình. Ngọc Lâm nhìn lão một lúc, xà nhãn xẹt qua một tia khinh miệt không dễ thấy, rồi quay đi, ngắm nhìn phương xa.
Ma Hổ Giản đã lâm vào Tu La Địa Ngục, nhưng ánh mắt cô nhìn ra phiêu hốt xa xôi, lướt qua ngọn núi cao ngất, ở phía bắc, chính là nơi ở của địch nhân cường đại nhất ở Hắc Ngục Sơn.
Hắc Phượng nhất tộc.
※※※
Mặt trời hạ xuống phía Tây, khi đêm đến, Ma Hổ Giản đã từng hiển hách một thời hôm nay đã mang một bộ dáng khác vô cùng thê thảm. Đổ nát thê lương trong khói lửa thiêu đốt, mùi gay mũi theo gió phiêu lãng, ánh tà dương trời chiều buông xuống, đâu cũng nhìn thấy được máu tươi và những phần chân tay bị cụt. Chỉ sau một ngày, Xích Diễm Yêu Hổ Nhất Mạch từng một thời cường thịnh của Hắc Ngục Sơn, đã hoàn toàn biến mất.
Chiến sĩ Hổ Yêu nào ngoan cố chống lại đại đa số đều bị giết hết, nhưng Ma Hổ Giản với tư cách là thủ phủ của Xích Hổ Nhất Mạch, đương nhiên cũng không thiếu thiếu nữ trẻ con, hôm nay bộ tộc rơi vào tay Thanh Xà Yêu, nghĩa là vận mệnh khắc nghiệt đang đợi họ.
Xuyên qua đường nhỏ trong sơn cốc Ma Hổ Giản, Thẩm Thạch mặt không thay đổi đi về hướng tòa ốc trạch lớn nhất ở giữa sơn cốc. Từ bên cạnh hắn thỉnh thoảng có yêu binh dữ tợn điên cuồng hưng phấn chạy qua, hoặc không kiêng nể gì cả hành hạ yêu binh bắt được đến chết, hoặc thú tính đại phát bắt lấy yêu nữ yếu ớt đang khóc lóc để phát tiết thú tính, để cho Ma Hổ Giản này giống như nhân gian địa ngục.
Bước chân Thẩm Thạch cũng không vì chút ít thảm sự chậm đi, kể từ khi đi vào Yêu Giới một cách không giải thích được rồi bị lão Bạch hầu mang về Thanh Xà bộ tộc, qua bao lần chiến loạn ở Hắc Ngục Sơn, cảnh này đã diễn qua rất nhiều lần trước mắt hắn, lúc ban đầu hắn còn giữ lòng trắc ẩn, nhưng trải qua nhiều lần như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không thể không bị ép tham chiến giết địch, đến từ máu và lửa, qua sự tôi luyện tàn khốc của sự sống và cái chết, đã chậm rãi làm tâm tư của hắn trở nên cứng rắn.
Yêu Tộc, vốn là như thế.
Lúc đầu, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao để che giấu dáng vẻ con người và thân phận của mình, vì tất cả Yêu Tộc đều mang theo hình thù đặc trưng của chủng tộc thú trên người, hình dạng bề ngoài hoàn toàn khác biệt với nhân tộc. Thẩm Thạch đứng trong Yêu Tộc, lộ ra dáng vẻ cực kỳ nhỏ yếu và chướng mắt.
Nhưng hắn hết sức kinh ngạc, vì tuy hắn bề ngoài không giống yêu tộc, nhưng khi Yêu Tộc nhìn thấy hắn, dù đa số đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng lại chẳng có Yêu Tộc nào nghĩ hắn là nhân tộc. Nhất là hồi trước, lúc lão Bạch hầu gặp hắn lần đầu tiên, hình như vì nhìn thấy tấm Phù Lục trên tay hắn đã cho rằng hắn thuộc Quỷ Vu bộ tộc, một chi cực hiếm thấy trong Yêu Tộc. Tin tức này truyền đi, những Yêu tộc khác trong Thanh Xà bộ tộc cũng nhanh chóng chấp nhận quan điểm này, thế là Thẩm Thạch cứ vậy không thể tưởng tượng sinh tồn trong Yêu Tộc.
Sau này, Thẩm Thạch ngoài sáng trong tối nghe ngóng, mới biết được phong cách nhiều năm của Yêu giới, cái thế giới này từ vạn năm trước, sớm đã không còn nhân tộc, nên tất cả Yêu Tộc đều không nghĩ hắn là nhân tộc. Ngược lại, Yêu Tộc qua vạn năm sinh sôi nảy nở đến nay, năm đó Thiên Yêu huyết mạch rơi vãi lung tung, thỉnh thoảng nghe nói có xuất hiện Yêu tộc hình người giống với Thiên Yêu năm đó, nên lũ yêu sau khi nhìn thấy Thẩm Thạch cũng không thấy có gì là kỳ quái cho lắm.
Về phần bộ tộc Quỷ Vu, trong Yêu giới là một chi có chút thần bí, truyền thuyết sở trường sử dụng các loại vu thuật quỷ dị, trong đó Vu Phù cũng có một chút giống với Phù Lục, nhưng cụ thể như thế nào, Thẩm Thạch không biết rõ lắm, nhưng nghe ý tứ lão Bạch hầu thì chi Quỷ Vu này hình như cũng giống với Thiên yêu, có ngoại hình không khác gì nhân tộc. Thẩm Thạch đi vào Yêu Tộc tung hoành Yêu giới, ngẫm lại mối huyết hải thâm cừu giữa hai tộc Nhân - Yêu, vô thức tự cho mình là một Quỷ Vu lạc đường.
Còn tương lai sẽ như thế nào, có thể bị lộ chân tướng hay không, trước mắt chẳng cần quan tâm nhiều như vậy.
Lão Bạch hầu đưa "Quỷ Vu" nhặt được kia mang về Thanh Xà bộ tộc, sau khi bẩm báo Ngọc Lâm, liền để Thẩm Thạch làm bộ hạ của mình. Sau đó trong hai tháng, Thẩm Thạch thân bất do kỷ theo sát Thanh Xà bộ tộc liên tục chiến đấu trên các chiến trường khắp nơi, trong máu và lửa dần dần bắt đầu thích ứng với sinh hoạt trong Yêu giới, cũng bắt đầu chậm rãi hiểu rõ từng chủng tộc hung ác chỉ tồn trong truyền thuyết này.
Yêu Tộc khinh bỉ kẻ yếu, Yêu Tộc ưa thích giết chóc, người thất bại nhất định phải chết hoặc sống không bằng chết!
Có lẽ đạo lý này cũng không phải áp dụng tại toàn bộ Yêu Tộc, trong thế giới đẳng cấp nghiêm ngặt của Yêu Tộc, huyết mạch cao thấp quyết định địa vị và vận mệnh Yêu tộc. Yêu Tộc đẳng cấp cao như Ngọc Lâm được truyền thừa từ dòng chính huyết thống Thanh Xà Nhất Mạch, một trong tám Đại Yêu Vương năm đó, từ nhỏ đã có bổn mạng thần thông đủ cường đại, ngày sau tu hành yêu pháp, tư chất cũng hơn xa Yêu Tộc bình thường; trái lại, Yêu Tộc huyết mạch cấp thấp, a..., không sai, xuất thân Thạch Trư chính là ví dụ tốt nhất, đại đa số Yêu tộc cấp thấp như hắn thường rất khó có thể xuất đầu, hầu như tất cả đều là pháo hôi và tạp binh đầu óc giản đơn.
Thế nhưng Yêu Tộc dã man lại khát máu như thế, tuy thoạt nhìn sức mạnh cơ bắp cũng cường đại, nhưng so với tu sĩ nhân tộc, Thẩm Thạch cảm thấy cũng không có bao nhiêu ưu thế, hơn nữa lại đánh chém hỗn loạn như thế, một vạn năm trước, làm sao thiên yêu Vương Đình lại có thể hưng thịnh mạnh như vậy?
Có lẽ, chỉ có khu vực Hắc Ngục Sơn thì Yêu Tộc mới như thế, còn những Yêu Tộc cường đại hơn đều ở những chỗ khác của Yêu giới?
Thẩm Thạch đứng ở cửa ra vào tòa nhà lớn nhìn vào, ánh mắt hoảng hốt một lúc, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi có một cảm giác không chân thực.
Có phải đây là một giấc mơ không?
Nếu quả thật đây là mơ, vậy nhất định là một cơn ác mộng. . .
Khóe miệng của hắn nhúc nhích, nở một nụ cười khổ.
"Này, Thạch Đầu!"
Bên cạnh vang lên tiếng gọi, Thẩm Thạch quay sang, thấy một Yêu Tộc đầu cẩu thân người ngồi ngay trên mặt đất cạnh cửa ra vào, nhìn Thẩm Thạch với vẻ thân thiện, cười hì hì duỗi một móng chó, vẫy hắn:
"Tới đây, tới đây ngồi."
Thẩm Thạch nhìn thoáng bên trong cửa, cánh cửa này nửa đóng, bên trong tối lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mười xà yêu nửa người nửa rắn chiếm giữ bên trong, nhìn bộ dáng là muốn vây quanh phòng, ngăn chặn không cho ai ra vào, sau lưng họ mơ hồ truyền đến những đợt gào thét quỷ dị, thanh âm run rẩy, hình như hết sức thống khổ.
Thẩm Thạch im lặng một lát, đi tới bên người cẩu yêu kia ngồi xuống,: "Thổ Cẩu, ngươi đến đây lúc nào?"
Thổ Cẩu nhích nhích người, làm cho mình thoải mái hơn chút ít, lười biếng đáp: "Đã đến một lúc rồi."
Thẩm Thạch liếc nhìn cánh cửa kia, hỏi nhỏ: "Ở bên trong?"
Mặt Thổ Cẩu trắng bệch không còn chút máu, có vẻ khinh thường hắn đã hỏi một câu hỏi ngu xuẩn: "Thanh Xà Vệ đều ở đây, đương nhiên là ở bên trong rồi."
"A.... . ." Thẩm Thạch không nói gì nữaim bặt, Thổ Cẩu hình như cũng lười nói chuyện, hai nhân yêu ngồi sát cạnh nhau, nhìn bầu trời chiều buông xuống Ma Hổ Giản, bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm quỉ dị trong phòng lớn.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, lúc trời chiều hơn phân nửa đã xuống dưới đỉnh núi, lưu lại vài ánh nắng chiều ở phía chân trời, cái âm thanh kỳ quái cứ liên tục trong phòng lớn kia mới đột nhiên cắt đứt.
Thẩm Thạch và Thổ Cẩu liếc nhau, Thổ Cẩu thè cái lưỡi dài đỏ thẫm, liếm liếm miệng chó, bộ dáng bỉ ổi, cười nói: "Xong việc."
Thẩm Thạch trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy, Thổ Cẩu cũng đứng lên theo, lúc hai người đi đến cửa lớn, đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên trong, một lúc sau thấy năm Thanh Xà Vệ nửa người nửa rắn một người xách một nam yêu tinh tráng thân hình cao lớn đi ra khỏi cửa, mặt không thay đổi ném thẳng ra ngoài.
Thạch Trư và Thổ Cẩu quay sang nhìn, dưới thềm đá trước cửa, năm nam yêu tinh tráng kia da thịt rất tiều tụy, như bao nhiêu huyết dịch đã bị rút ra hết, nhất là khuôn mặt, hốc mắt hãm sâu, đôi má lõm vào, nhìn chẳng khác gì khô lâu, nhìn là biết không còn thở nữa.
Thổ Cẩu xùy cười một tiếng, xem ra đối với kết cục của năm nam yêu này khá là hả hê, xoay người đi vào, Thẩm Thạch lặng lẽ nhìn năm cái xác, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, rồi đi theo Thổ Cẩu.
Thanh Xà Vệ xà yêu thủ vệ ở cửa, đều biết hai người, có lẽ đã được dặn trước, nên nhường đường, cho hai người vào trong tiền đường.
Lúc này đã qua hoàng hôn, sắc trời bắt đầu tối đen, ánh sáng bên trong nhà chính cũng trở nên lờ mờ, nhưng Thẩm Thạch và Thổ Cẩu vẫn đủ nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng. Giữa phòng đặt một cái ngai vàng cực lớn, hai bên chạm khắc đầu hổ, trên ghế dựa điêu khắc một con Mãnh Hổ ngửa mặt lên trời thét dài trông rất sống động, khí thế uy mãnh, rất có tư thế bễ nghễ thiên hạ, chắc là ngai vàng của người quan trọng nhất của Xích Hổ Nhất Mạch ngồi.
Nhưng lúc này, Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm, đang mang theo vài phần lười biếng nghiêng dựa vào mặt ghế Hổ đó, đôi xà nhãn lạnh như băng âm u xanh biếc nửa khép nửa mở, nhìn thoáng qua hai người.
Một luồng sắc khí kỳ dị vũ mị tươi đẹp, cuộn lên bên trong đôi mắt rắn.
Thổ Cẩu không chút do dự, cúi đầu quỳ xuống, không dám nhìn Ngọc Lâm, hai mắt nhìn xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, lớn tiếng nói:
"Bái kiến nương nương, thuộc hạ có việc cần bẩm báo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.