Lục Tiên

Chương 103: Cung điện dưới mặt đất (7)




Ánh sáng màu vàng thoạt nhìn có vẻ rất êm dịu, không có gì khác với Kim Thai Thạch của những Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận bên ngoài, rất khó tưởng tượng nổi tại thời điểm kỳ dị này, trong dòng thời gian dài đằng đẵng của lịch sử của Hồng Mông chư giới nó lại trở thành con đường quan trọng nhất.
Lịch sử Kim Thai Thạch chẳng những lâu hơn Nhân Tộc mà còn lâu hơn cả thời kì thống trị vạn năm của Thiên Yêu Vương Đình, tựa như từ lúc bắt đầu có sử ký đến giờ, những Thượng Cổ Truyền Tống Pháp trận không bao giờ bị tổn hại này đã tồn tại ở khắp mọi giới cho dù hẻo lánh tới đâu.
Truyền thuyết về loại đá thần kỳ này cùng với những Truyền Tống pháp trận có không ít, trong đó không thiếu ý tưởng cho rằng đó là tác phẩm của thần linh, trên cơ bản nếu như có điều thần bí vượt qua tầm hiểu biết thì cho dù là chủng tộc nào cũng liên tưởng tới Thần Tiên hư vô mờ mịt, Nhân Tộc hay Yêu Tộc cũng không phải là ngoại lệ.
Ngay cả thời kì cường thịnh nhất của Yêu Tộc, Thiên Yêu Vương Đình thống trị thế giới nhưng cũng không có cách nào lý giải nổi những Thượng Cổ Truyền Tống Pháp Trận này cho nên cuối cùng trong Yêu Tộc, cơ bản là đồng ý với lí do những pháp trận thần kỳ cùng với Kim Thai Thạch có lai lịch thần bí đương nhiên là do Thủy Tổ của tộc ta, hậu duệ duy nhất của Bàn Cổ Cự Thần : Thiên Yêu Hoàng kiến tạo, cho nên mới có được khả năng thần kỳ, quỷ thần bất trắc này (quỷ thần cũng không đoán nổi). Chính vì thế cho nên mới nói Yêu Tộc ta là tộc được trời chọn, sinh ra đã có thể thống trị vạn dân.
Mọi việc đều có giải thích như thế, kỳ thực không phải chỉ có Yêu Tộc mới có, vạn năm trước đại đa số dị tộc cũng có cùng loại Thần Thoại truyền thuyết như vậy, đơn giản nhất chính là tổ tiên của ta kỳ thực là người lợi hại nhất, là người thân nhất với Bàn Cổ cự thần Khai Thiên Tích Địa. Mà đã là người lợi hại nhất thì đương nhiên có thể tạo ra được những tảng đá và Pháp Trận thần kỳ nhất rồi, vì thế ta có huyết thống cao quý nhất, sinh ra đã tài trí hơn người sau đó nên như thế nào phải làm sao bla bla bla...
So sánh với chúng, Nhân Tộc lại có chút dị thường, trong dòng thời gian dài đằng đẵng như vậy thế mà Nhân Tộc không có một truyền thuyết tổ tiên nào giống như thế, cho nên từ cổ chí kim, không hề có câu chuyện nào về việc tổ tiên nhân tộc tạo ra những Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận cả.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, thầm nghĩ rằng có lẽ năm đó Nhân Tộc bị nô dịch quá lâu, là chủng tộc nhỏ yếu hèn mọn nhất cho nên lịch sử của bổn tộc mới không đầy đủ như vậy sao? Trên thực tế, sách sử của Nhân tộc tàn tạ tới mức không chịu nổi, các ghi chép kỹ càng hầu như là xuất hiện ở vạn năm trước, sau khi nhân yêu đại chiến kết thúc. Còn thời điểm sớm hơn thì phần lớn là truyền miệng, đại bộ phận là Nhân Tộc bị ức hiếp bi thảm như thế nào, bị lăng nhục khủng khiếp ra sao, còn về khởi nguyên của nhân tộc, các truyền thuyết lịch sử thì không có chút ghi chép nào.
Khiến cho người ta có cảm giác, tựa hồ như Nhân Tộc đột nhiên xuất hiện trong Hồng Mông giới sau đó bị các dị tộc lớn mà dẫn đầu là yêu tộc nô dịch.
Thẩm Thạch đứng trước khối Kim Thai Thạch dị thường này, nhìn ánh sáng màu vàng êm dịu kia, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ánh sáng của tảng đá này cho dù có trải qua mưa gió cũng không thay đổi, cho dù trải qua vài vạn năm vẫn xinh đẹp như cũ
Có lẽ nó đã từng trải qua thời đại Viễn Cổ thần bí, đã từng chứng kiến những lịch sử đã bị chôn vùi chăng?
Thẩm Thạch khẽ vươn tay xuyên qua ánh sáng màu vàng, sờ lên trên bề ngoài của khối Kim Thai Thạch.
Không phát sinh dị trạng gì.
Ý niệm trong đầu Thẩm Thạch loạn chuyển, lúc trước đã thấy trên tấm bia đá viết rõ là “kim cương”, hiển nhiên không thể nào là vô duyên vô cớ mà viết thế được, dựa vào khoảng cách mà nói... Hắn quay người nhìn về phía lối đi, từ tấm bia đá tới đây, khoảng tám trăm trượng ư?
Trong lòng hắn không dám khẳng định nhưng về cảm giác mà nói thì tựa hồ không sai biệt nhiều lắm, thế nhưng nếu như khối Kim Thai Thạch này chính là “kim cương thạch” trên tấm bia đá kia, thì Thẩm Thạch cũng không phát hiện ra nó có vẻ gì quá quan trọng cả.
Không có phù văn, không có ký hiệu cũng không có bất cứ văn tự nào, khối kim thai thạch này cô đơn nằm trong thông đạo có lẽ đã mấy vạn năm, cứ đơn độc tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt trong bóng đêm.
Đường đi là một vùng hắc ám, mà sau lưng khối kim thai thạch này con đường vẫn tiếp tục kéo dài, bất quá đã có chút ánh sáng, tựa hồ như một ít bảo thạch khảm nạm vào trong vách tường, tỏa ra ánh sáng nhạt soi rọi những vùng xung quanh.
Chỉ cách một tảng đá, giống như khối kim thai thạch này chính là giới tuyến chia sáng tối thành hai thế giới.
Còn thông đạo có chút sáng sủa kia rốt cuộc là thông tới nơi nào cũng không biết rõ được.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, sau cùng vẫn lướt qua khối kim thai thạch tiến về phía trước, Tiểu Hắc phía sau hắn cũng có vẻ hứng thú với khối Kim Thai Thạch này, lén lút tiến đến bên Kim Thai Thạch hít hít ngửi ngửi, cuối cùng còn cọ vào bên ngoài tảng đá vài cái, tựa như là cọ ngứa vậy. Tư thế của nó có chút cổ quái, tựa hồ muốn dùng cái ót để tìm kiếm gì đó trên khối Kim Thai Thạch vậy thế nhung một lúc sau, nó trở nên yên lặng, nhìn có vẻ thấy vọng, uể oải sau đó xoay người đi về phía trước.
Ai ngờ mới đi được vài bước bỗng nhiên húc đầu vào chân một người, chính là Thẩm Thạch đã quay trở lại. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn phía hắn, chỉ thấy hai mắt Thẩm Thạch lóe sáng, tựa hồ không để ý tới Tiểu Hắc, một lần nữa đi tới cạnh khối Kim Thai Thạch, quan sát đánh giá một thoáng sau đó cúi thấp người, hai tay ôm lấy khối kim thai thạch, quát nhẹ một tiếng, toàn thân kéo căng, có vẻ như muốn ôm khối Kim Thai Thạch lên.
Tiếc rằng khối Kim Thai Thạch không có chút phản ứng nào.
Sắc mặt Thẩm Thạch hơi đỏ lên, thử lại mấy lần nhưng đều chẳng có tác dụng gì. Hắn đành dừng việc thử lại, nhưng ánh sáng trong mắt không biến mất, suy nghĩ một chút rồi xuất ra một túi Như Ý, sau đó bắt đầu thử thu khối Kim Thai Thạch này.
Kim Thai Thạch đấy, chưa bao giờ thấy qua một khối nguyên sơ chưa có chút tạo hình nào.
Ít nhất Nhân Tộc đã quật khởi vạn năm mà vẫn chưa có người thấy qua, tảng đá này quả thực là vô giá.
Chỉ là mặc cho hắn thử thế nào, túi Như Ý có mở lớn hơn nữa thì khối Kim Thai Thạch vẫn vững như bàn thạch, không thể nào thu vào trong túi Như Ý được, tựa hồ như trên tảng đá này có một loại lực lượng thần bí kháng cự lại lực hút của túi Như Ý.
Sau nửa ngày thử nghiệm, rốt cục Thẩm Thạch cũng phải buông tha nó, trên mặt lộ vẻ vô cùng thất vọng, thở dài, lắc đầu quay người đi, bỗng nhiên khóe mắt chứng kiến Tiểu Hắc ngồi một bên, ánh mắt quỷ dị tựa hồ như xem chuyện vui, tựa như chứng kiến thằng ngốc diễn kịch.
Thẩm Thạch vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cái khối Kim Thai Thạch này giá trị không thấp nếu có thể rút ra để nghiên cứu không biết chừng có thể tạo ra thứ tốt cũng nên”
Tiểu Hắc bĩu môi, miệng lẩm bẩm vài câu sau đó hất đâu, đường đường chính chính đi thẳng về phía trước.
※※※
Trong thông đạo đã có ánh sáng, đồng thời đã đi đến tận đây rồi thì bùn đất cùng đá vụn đã ít đi hẳn, con đường cũng trở nên rất dễ đi, Thẩm Thạch thu hồi hỏa cầu, trong mê cung hung hiểm dưới lòng đất này, có thể tiết kiệm một chút linh lực vẫn là tốt nhất.
Đi được một đoạn, thông đạo này làm cho người ta cảm giác rộng dần ra, ánh sáng cũng ngày càng sáng hơn, đồ án trên mặt đất và thạch bích bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, làm cho người ta cảm giác giống như đang nhích dần tới thứ gì đó, một lực lượng cổ xưa bắt đầu tràn ngập trong thông đạo.
Hết thảy vẫn rất yên tĩnh, không có tình huống dị thường nào. Thẩm Thạch đi tới lúc này, trong lòng đã khẳng định được mười phần chắc tám chín rằng nơi đây chính là địa cung của Yêu Tộc trong truyền thuyết dưới mặt đất trong Thanh Long sơn sơn mạch, chỉ dựa vào thông đạo này thì rất có thể đây là một kiến trúc có quy mô cực lớn, hầu như không thể có lựa chọn nào khác.
Nhưng không biết vì sao trong truyền thuyết ở trong cung khắp nơi đều là yêu thú và quỷ vật vô cùng hung ác nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không có thấy gì.
Chẳng lẽ mình vẫn còn ở bên ngoài địa cung sao?
Nghĩ tới đây trong lòng hắn không khỏi nhớ tới Chung Thanh Lộ, đã đi tới đây rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của nàng, không hiểu nàng đã đi đâu rồi?
Đang đi thì đột nhiên thân thể Thẩm Thạch ngừng lại, ánh mắt hướng về phía trước. Thông dạo thẳng đuột không có chút quanh co nào, sau khi hắn đi một quãng đường dài như vậy sau cùng cũng xuất hiện biến hóa.
Đã đến cuối thông đạo.
Một cánh cửa cao lớn mang phong cách cổ xưa xuất hiện.
Thẩm Thạch chậm rãi tiến về phía trước, cẩn thận nhìn cửa đá này, cửa đá ước chừng cao ba trượng, phong bế toàn bộ thông đạo không chừa một khe hở nào, khác với gạch đá vách tường, cửa đá trống rỗng, ngoại trừ rìa cửa đá có một chút hoa văn ra thì chỉ có tại chính giữa cửa có khắc một đầu hổ dữ tợn ngoài ra không có bất cứ đồ án nào khác.
Chất đá trắng bệch, cứng rắn, lạnh lùng đứng ở đó, giống như một vệ sĩ cô độc và cố chấp, canh giữ bí mật sau lưng trong năm tháng dài đằng đẵng.
Thẩm Thạch thử tiến lên đẩy hai lần nhưng cửa đá cực kì trầm trọng tựa hồ như không phải sức người có khả năng mở ra cho nên hắn buông tha cho ý niệm thử tiếp, sau đó ánh mắt rơi vào cái đầu hổ trên cửa đá.
Tại thời khắc này trong đầu hắn xẹt qua một cái ý niệm, sau lưng phiến cửa đá này có phải chính là địa cung của Yêu Tộc không?
Vậy thì sau cánh cửa này, có hay không có vô số quỷ vật yêu thú đáng sợ đây?
================
Như Ý định chứa Kim Thai
Tay chân ra sức, mặt mày đỏ gay
Tiểu Hắc mắt thấy chuyện hay
Hất đầu đi trước, phía này thạch môn.
================
Trong bóng tối Thạch đọc truyện cổ tích
Hỏi làm sao loài người vốn lầm thân
Tò mò mãi mà sao chàng ứ hiểu
Đần mặt ra ngồi gõ gõ cái đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.