Lục Tiên

Chương 16: Đến ngày vào bí cảnh




Bên trong đám người xôn xao, Vĩnh Thành hòa thượng nhìn có vẻ đang lơ đãng cùng uể oải, nhưng khi vừa thấy Thẩm Thạch bước lại, tinh thần hắn liền phấn chấn hẳn lên:
- "Thí chủ, ta với ngài thật có duyên nhỉ" - Vĩnh Thành chắp tay trước ngực ha hả cười nói.
Thẩm Thạch liếc hắn bằng nửa con mắt, không đáp lời mà trực tiếp trả giá với hắn, đừng nghĩ hắn là người xuất gia mà không biết buôn bán, dù hắn mặt mày hớn hở tươi cười nhưng một xu cũng không giảm giá, thậm chí Thẩm Thạch cù cưa một lúc khiến hắn nổi nóng, trầm giọng bảo Thẩm Thạch lại gần rồi nói:
- "Thí chủ, quả thực không thể bớt thêm được, không nói thì sợ ngài không hiểu, mảnh long cốt này chính là vật phi phàm, năm xưa do một sư huynh trong môn phái tìm được ở Vấn Thiên bí cảnh, khó khăn lắm mới đến được tay ta. Lần này nếu không vì chuẩn bị chút đỉnh cho Vấn Thiên bí cảnh, tiểu tăng tuyệt đối sẽ không hi sinh đâu!"
Thẩm Thạch xùy một tiếng cười nói:
- "Nói thế thì ra cái long cốt này trải qua mấy đời chủ mà không ai nhìn thấy chỗ nào tốt nhỉ."
Vĩnh Thành đỏ mặt, thoạt nhìn hơi tức giận nhưng lập tức mỉm cười:
- "Chắc thế thật, tiểu tăng kiến thức có hạn không cách nào dùng được món bảo vật này, cho nên bất đắc dĩ đem ra đổi chút linh tài hoặc linh tinh. Bất quá tiểu tăng không dùng được chưa chắc thí chủ không dùng được, có phải không a?"
Thẩm Thạch do dự một chút khẽ liếc sang Tiểu Hắc dưới chân, con heo này từ nãy tới giờ mắt không hề rời khỏi hòn đá long cốt kia một khắc nào, giống như bị thôi miên vậy. Hắn thở dài, gật đầu nói:
- "Thôi được, ta lấy cái long cốt này, có điều hiện ta không có nhiều Linh Tinh, ngươi nhìn xem thứ này có thể đổi được không?"
Nói xong, hắn tự tay lấy Tinh Huy Thảo từ trong túi Như Ý ra, đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn.
Gần như ngay lập tức tăng nhân trẻ tuổi kia hai mắt sáng như đèn, đứng phắt dậy phất mạnh tay áo cất ngay Tinh Thần thảo vào người, miệng thì cười không ngậm lại được, chắp tay trước ngực hành lễ, nói:
- "Đã xong!"
***
Sau khi rời đi, Thẩm Thạch cứ cảm thấy ngứa ngáy không thôi, hắn rõ ràng có cảm giác như bị tên hòa thượng kia lừa gạt. Chỉ khi nhìn thấy bộ dạng Tiểu Hắc trư cứ ngu ngu ngơ ngơ ôm lấy miếng xương, hắn đành cười khổ.
Được rồi, Tinh Huy thảo dù sao cũng là đồ của Tiểu hắc, nó bị gạt thì tự trách nó thôi. Hơn nữa nãy giờ kì kèo mặc cả cũng không phải vô ích, ít nhất trong túi hắn giờ này vẫn còn vài gốc linh thảo phẩm cấp ba cấp bốn, Thẩm Thạch tự an ủi mình cũng cảm thấy khá hơn nhiều.
Thấy xung quanh không còn gì hay, hơn nữa Tiểu Hắc cứ ngây ngốc ôm khúc xương đá đi bên cạnh hắn, nhìn thôi cũng thấy rất mắc cười, hắn đành dẫn nó đi về. Đi thẳng đến cửa Lăng Tiêu biệt viện thì chợt thấy từ bên trong có người đi ra, chính là Chung Thanh Lộ.
- "Thạch đầu" - Chung Thanh Lộ cũng nhìn thấy Thẩm Thạch, hơi ngạc nhiên mỉm cười hỏi hắn - "Về sớm thế?"
Thẩm Thạch nhún nhún vai, nói:
- "Đi một vòng không thấy gì đặc biệt nên về thôi."
Chung Thanh Lộ gật gật đầu:
- "Ừ, cũng đúng. À mà hôm nay là ngày hội chợ cuối cùng rồi, như mọi khi thì mai sẽ là ngày tiến vào Vấn Thiên bí cảnh, ngươi đã chuẩn bị xong xuôi chưa?" - Nàng thoáng ngập ngừng, hai mắt trong veo nhìn vào Thẩm Thạch, khẽ nói: "Những đan dược kia... đã đủ chưa?"
Thẩm Thạch gật đầu:
- "Hẳn là đã đủ rồi. Trong Vấn Thiên Bí Cảnh mặc dù có vô số cơ duyên, nhưng hung hiểm khó lường, ngày mai bắt đầu, chính ngươi cũng phải cẩn thận."
Chung Thanh Lộ mỉm cười, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì liền nghiêng nghiêng đầu cười nói:
- "Nghe nói thế giới bên trong Bí Cảnh tuy rộng lớn, nhưng cũng thường xuyên có người gặp nhau trong đấy. Nếu chúng ta có thể cùng nhau thám hiểm bí cảnh thì tốt nhỉ, so với một thân một mình hành tẩu thì an toàn hơn nhiều."
Thẩm Thạch đồng tình: "Đương nhiên, nhưng cơ hội thật có hơi quá mong manh."
Chung Thanh Lộ cười gật đầu, sau đó chào tạm biệt Thẩm Thạch rồi đi ra ngoài, Thẩm Thạch cũng đi vào Lăng Tiêu biệt viện, quẹo vào hành lang gấp khúc dẫn đến căn phòng của hắn, trong lòng tự nhiên nghĩ tới nữ tữ còn lại nhà họ Chung. Tới Nguyên Thủy môn đã mấy hôm rồi, những người quen khác đã gặp qua mấy lần, duy chỉ có Chung Thanh Trúc suốt ngày ở lì trong phòng là hắn không thể gặp, tính ra là từ sau lúc ở ngênh tiên đài tới nay, bao gồm cả hôm đi xem Ngộ Chân nham cùng tượng đá tam thánh cũng như thế.
Không biết hiện giờ nàng thế nào?
Có điều nghĩ lại thấy cũng đúng, chăm chỉ tu luyện khắc khổ vậy mới là tính cách của Chung Thanh Trúc, hắn lại nghĩ thầm, không biết ngày sau vào thám hiểm Vấn Thiên bí cảnh sẽ thế nào đây, bản thân mình, rồi mấy người mình quen cuối cùng sẽ gặp được tao ngộ thế nào nữa?
※ ※ ※
Một ngày náo nhiệt cứ như thế trôi qua, hội chợ của đệ tử phổ thông thì náo nhiệt sôi động, hội chợ của trưởng lão cao cấp thì thần bí đại khí, mọi người cũng chẳng quan tâm lắm tình hình cụ thể bên trong như thế nào, vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến mục đích lớn nhất mà tất cả tham dự đại hội Tứ Chính lần này, chính là Vấn Thiên bí cảnh.
Đúng như lời Chung Thanh Lộ nói với Thẩm Thạch, một ngày sau khi đại hội chợ kết thúc là thời điểm mở ra Vấn Thiên bí cảnh, mà chiếu theo thông lệ cũ thì Nguyên Thủy môn sẽ bố trí một pháp trận cường đại tại Nghênh Tiên đài, mời ra truyền thừa chí bảo "Mãng cổ thận châu" của một vị tổ sư năm xưa, sau đó chưởng môn bốn phái sẽ khởi động pháp bảo, mở thông đạo vào bí cảnh.
Cửa vào bí cảnh có hai cái, một lớn một nhỏ phân biệt rõ ràng, cái lớn dành cho phần đông đệ tử Ngưng Nguyên cảnh còn cái nhỏ cho một số nhỏ đệ tử Thần Ý cảnh đi vào, nhưng có điểm chung là cả hai chỉ cho phép tối đa hai mươi người đi qua một lần.
Tóm lại, mọi thứ sắp sửa diễn ra đúng như mọi người ngày đêm trông đợi.
Nghênh tiên đài tối hôm nay có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ngủ ở đấy, thậm chí có một số kích động quá mức đến mất ngủ. Nhưng thân là tu sĩ nên cơ thể cường tráng hơn người thường nhiều, mấy ngày không ngủ dĩ nhiên không phải là chuyện lớn.
Thẩm Thạch cũng mong ngóng trời sáng thật nhanh, bất quá tâm cảnh hắn coi như bĩnh tĩnh hơn nhiều người khác, cho nên hắn yên tâm nằm nghỉ trong phòng, chỉ có một chuyện khiến hắn dở khóc dở cười: Tiểu Hắc trư còn kích động hơn cả hắn, suốt đêm cứ đi đi lại lại trên giường tay ôm thật chặt cái long cốt kia vào người, thỉnh thoảng còn đưa mũi hít ngửi thậm chí còn lè lưỡi ra liếm thử, rồi cười đầy khoái trá, ai nhìn thấy cảnh ấy bảo đảm cười rụng hết răng.
Thẩm Thạch không thèm để ý nữa, lập tức suy nghĩ đến chuyện ngày mai, không biết Tiểu Hắc có được phép cùng hắn đi vào bí cảnh hay không, việc này thật sự khiến hắn hơi lo. Tuy hiện giờ mọi thứ chuẩn bị cho Vấn Thiên bí cảnh đã gần như đầy đủ: tu luyện thuật pháp, chuẩn bị linh đan phù lục, mọi thứ gần như là chu đáo hết cả. Chỉ là trước giờ chuyện lớn chuyện nhỏ gì, hắn cũng cùng Tiểu Hắc kề vai chiến đấu.
Việc Tiểu Hắc không được phép tiến vào Vấn Thiên bí cảnh thật sự sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Thẩm Thạch, nếu thật sự như thế, hắn với thân phận là đệ tự Ngưng Nguyên cảnh bình thường tự nhiên không thể có ý kiến, chỉ đành tuân theo quy định.
Kỳ thật, trước đó hắn đã tìm mọi cách nghe ngóng chuyện mang sủng vật vào trong bí cảnh, nhưng kết quả chẳng thu được chỉ khiến hắn thất vọng, người thì không biết, người thì nghe hỏi xong cũng lập lờ trả lời nước đôi, không quá chắc cú. Thẩm Thạch cố gắng chắp nối tổng hợp thông tin, cuối cùng xác định là việc này chẳng có quy củ nào quy định rõ ràng.
Theo như trên, xác thực có không ít người muốn mang sủng vật tiến vào bí cảnh, mà các trưởng lão của Tứ Chính danh môn cũng giữ thái độ tùy trường hợp mà xem xét, dù sao nếu mang được một thú nuôi cường đại theo bên cạnh, thì hành trình trong Vấn Thiên bí cảnh chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn khá nhiều. Nhưng trước giờ, có người được phép mang thú nuôi vào, lại có người không được, nguyên nhân là gì thì cũng chưa ai hiểu được cụ thể.
Quy kết lại một câu ngắn gọn: Vấn Thiên bí cảnh từ xưa đến nay thật quá mức thần kỳ huyền ảo, mọi chuyện chỉ đành tùy duyên mà hành động.
※ ※ ※
Đảo mắt một cái là hết đêm, đối với những người có chút trầm ổn thì cũng như nằm xuống ngủ một giấc bình thường, chỉ khổ cho những kẻ hay lo cứ trằn trọc lo lắng suốt. Chỉ là khi trời hửng sáng, ánh ban mai rọi xuống trên Nghênh Tiên đài, mọi người ai cũng như ai, đều thở phào một hơi.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng tới.
Thẩm Thạch cũng thế, sáng nay khi thức dậy, trợn mắt nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại được. Nhìn xung quanh, hắn bỗng ngơ ngác khi thấy Tiểu Trư quậy tung một đêm giờ này lại nằm lăn ra ngủ, đúng là heo lại hoàn heo, mê ngủ đã thành tính. Nhưng long cốt đêm qua nó ôm khư khư trong người sáng nay lại không thấy đâu, không biết đã rơi chỗ nào.
Thẩm Thạch nhún vai, lười biếng không nghĩ thêm nữa, nếu Tiểu Hắc không thể theo mình thì ở lại đây cũng tốt, có điều cũng phải thử một phen xem thế nào.
Cho nên hắn nhanh chóng đứng dậy, trước tiên làm vài động tác duỗi lưng sau đó đánh thức Tiểu Hắc trư hai mắt đang lim dim nhăn nhó không cam lòng, rồi ngồi nghỉ ngơi tại phòng, đợi sau một lát liền dẫn Tiểu trư ra khỏi Lăng Tiêu biệt viện.
Chỉ là khi đi tới Nghênh tiên đài, từ xa Thẩm Thạch đã cảm thấy có gì đó không hợp lí, xa xa phía trước vọng lại những tràng tiếng nghị luận xôn xao, xen lẫn những âm thanh kinh ngạc.
Hắn vô thức bước nhanh hơn, khi ra tới đại môn thì bên trên Nghênh Tiên đài đã đứng đầy người.
Rất đông đệ tử tứ đại môn phái tụ tập ở đây, xôn xao nghị luận.
Thẩm Thạch đảo mắt một vòng, rồi cũng ngớ người ra, vì hắn phát hiện có chỗ không đúng.
================
Tinh Huy Thảo giai phẩm cấp năm
Đổi Long cốt heo ngố ôm chằm
Vào bí cảnh hôm nay đã định
Nghênh Tiên Đài có chuyện oái oăm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.