Trên mặt đất và dưới mặt đất giống như hai thế giới hoàn toàn bất đồng, đón nhận từng tia khí tức ấm áp ôn hòa của ánh sáng mặt trời Thẩm Thạch mới cảm thấy được ở trong tòa địa cung Yêu tộc phía dưới sâu trong lòng đất lạnh lẽo và âm lãnh đến dường nào. Nghĩ đến chuyện có một người phải vượt qua hàng ngàn năm tháng buồn chán dài dòng dõng dưới đó, dù hiện tại tâm tính của hắn đủ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được mà sởn gai ốc.
Trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng như thế, cuối cùng thì Hoàng Minh đã sống như nào?
Nếu như đổi lại là bản thân mình thì có lẽ hắn đã sớm biến thành một kẻ điên rồi.
Thẩm Thạch lắc đầu, hắn quay lại nhìn cái hố to đi thông xuống sâu dưới lòng đất giờ này đã bị đất vàng vùi chặt, hắn quay đầu đi về phía bên ngoài phế tích hoa viên. Hồ Ly ở phía sau hắn đang giũ sạch bộ da lông trên người, nó hết sức cao hứng khi được tiếp xúc lại với ánh nắng mặt trời, chậm rãi men theo con đường gần đó ra khỏi phế tích.
Vận khí của một người một hồ này cũng thật là tốt, đi một hồi lâu như vậy cũng không gặp phải bất luận yêu thú hay quỷ vật nào làm phiền, điều này làm cho Thẩm Thạch phải kinh ngạc. Hắn nhớ rõ rằng trước đó yêu thú ở chỗ này cũng có không hề ít, thời điểm ba tháng trước hắn cũng đã gặp qua vài ba đầu yêu thú, trong đó có một đầu yêu thú tứ giai Đại Cáp Mô (*), thế mà bây giờ cũng không nhìn thấy một con yêu thú nào nữa rồi.
* Đại Cáp Mô: con cóc lớn mà lần trước Thẩm Thạch và Hồ Ly đã gặp phải khi chuẩn bị quay lại địa cung
Nghĩ đến đây, nội tâm Thẩm Thạch chợt động, nhớ lại ngày đó lúc gặp phải con cóc kia hắn đã tìm thấy một gốc Phù Quang Thảo còn chưa thành thục, Thẩm Thạch suy nghĩ lại vẫn buông tha gốc linh thảo này để tránh phung phí của trời, hiện tại đã qua ba tháng, không biết gốc linh thảo đó đã thành thục hay chưa? Thời gian để Phù Quang Thảo thành thục tương đối dài, dựa vào hình dáng và màu sắc bên ngoài của nó thì cũng không thể phán đoán được thời gian để loại linh vật này có thể thành thục trong khoảng thời gian bao nhiêu, đương nhiên cũng không thể loại trừ một số loại yêu thú có giác quan nhạy bén có thể nhìn ra, về phần nhân tộc thì cũng chỉ có thể phần lớn dựa vào vận may để tìm kiếm.
Vừa nghĩ đến đây, như vậy mặc kệ thế nào hay là cứ đi qua bên đó xem một chút.
Thẩm Thạch cất tiếng gọi Hồ Ly sau đó nhìn qua xung quanh, dựa theo trí nhớ của mình đi về phía gian phòng đổ nát đó. Cứ đi như vậy một hồi, cảm giác kỳ quái của Thẩm Thạch càng ngày càng tăng thêm, trên đoạn đường này hắn vẫn không thể tìm ra được một con yêu thú hay quỷ vật nào, các loại quái vật và yêu thú đã từng sinh hoạt trong mảnh phế tích hoa viên này tựa hồ đều biến mất tăm mất tích.
Bên trong cả tòa phế tích, chỉ còn lại những bụi cỏ gai và những cây đại thụ, thi thoảng có những cơn gió núi thổi thoáng qua làm cho lá cây đung đưa phát ra những tiếng rì rào, ngoài ra cũng không còn bất kỳ âm thanh nào khác, tất cả đều yên tĩnh dị thường.
Thẩm Thạch nhíu chặt lông mày, ánh mắt cẩn thận rò xét tình huống xung quanh, bộ pháp của hắn cũng không chậm lại chút nào, bởi vì trong phiến phế tích này hắn vẫn chưa cảm thấy có gì nguy hiểm hay có vật gì có thể uy hiếp hắn.
Rất nhanh sau đó hắn đã có thể thấy được gian phòng đổ nát có giấu Phù Quang Thảo, thi thể của con cóc kia ở bên trên mặt đất phía ngoài gian phá phòng đã không cánh mà bay, không biết là do yêu thú xung quanh ăn mất hay là do tu sĩ nhân tộc vô tình đi ngang qua trông thấy được thu lại, các loại bộ phận trên thân thể của tứ giai yêu thú nhiều khi sẽ trở thành các loại linh tài khá tốt.
Thẩm Thạch thò tay vỗ nhè nhẹ lên Như Ý Đại bên hông, bộ phận đáng giá nhất trên người con yêu thú Đại Cáp Mô kia chính là yêu đan, giờ phút này đang nằm yên vị bên trong Như Ý Đại của hắn.
※※※. Truyện Sắc
“Ha ha ha…”
Một loạt tiếng cười bỗng nhiên từ phía trước truyền tới, hơn nữa nghe vị trí mà tiếng cười đó vọng lại, tựa hồ chính là từ gian phòng đổ nát kia truyền đến. Bước chân Thẩm Thạch ngưng lại, thần sắc trên mặt hơi đổi, hắn lập tức ra thủ hiệu cho Hồ Ly, muốn nó trốn vào một chỗ phía sau, còn bản thân liền lặng lẽ không một tiếng động dựa vào địa hình xung quanh nhanh chóng tiếp cận gian phòng.
Cùng lúc đó, phía trong gian phòng truyền lại thanh âm của một nam tử khác có chút tức giận quát: “Câm miệng, cái tên xấu xa nhà ngươi cười lớn tiếng như vậy là muốn đưa người khác đến đoạt bảo cùng chúng ta sao?”
Tiếng cười kia nhất thời im bặt, sau một lát thanh âm của một nam nhân có vẻ lúng túng, cười khan nói: “Thiết ca, là ta sai rồi. Là do chúng ta tìm thấy gốc Phù Quang Thảo này nên ta nhất thời trong lòng kích động.”
Tên được gọi là Thiết ca hừ một tiếng, không nói gì, gian phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, lặng lẽ đi về phía trước vài bước rồi ẩn thân phía sau một cây đại thụ. Với góc độ này cùng với vách tường đã sụp đổ lỗ chỗ của gian phòng kia nên hắn có thể nhìn thấy một ít tình hình phía trong.
Bên trong gian phòng không chủ có hai nam tử vừa nghe tiếng, ngoài hai người đó còn có một nữ tử đang đứng quay lưng về phía hắn, ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào một xó xỉnh nào đó trong phòng, một lúc lâu cũng không có động tĩnh nào khác.
Hiển nhiên không cần nhìn lại cũng biết xó xỉnh đó chính là chỗ mà lần trước Thẩm Thạch đã tìm thấy gốc Phù Quang Thảo, không thể ngờ sau ba tháng không có con yêu thú cóc kia thủ hộ mà gốc linh thảo này vẫn còn bình yên vô sự mà sinh trưởng ở đây.
Tên nam tử lúc trước cười lớn nhún vai một cái, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ yêu thích không thôi: “Không thể tưởng tượng được chúng ta lại có vận khí tốt đến vậy, lại có thể tìm thấy loại linh thảo khó tìm như này, nếu đem gốc linh thảo này xuống núi bán cho Thần Tiên Hội thì có thể kiếm được bao nhiêu là linh tinh a?”
Nam tử còn lại đang muốn mở miệng trò chuyện thì nữ tử bên cạnh chợt đứng dậy lắc đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ tốt như vậy, còn ta xem qua gốc linh thảo này đúng là Phù Quang Thảo hiếm thấy, nhưng gốc linh thảo này vẫn còn chưa hoàn toàn thành thục, chỉ sợ lúc này chúng ta ngắt nó xuống, linh lực của dược hiệu vẫn chưa đủ, bán đi thì giá cũng không được tốt cho lắm.”
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua thấy nàng ăn mặc theo lối thiếu phụ, dung mạo bình thường cũng không đến nỗi khó coi, nhưng cũng không phải là loại khuynh thành tuyệt sắc.
Trong ba người nam tử lúc đầu liền thất vọng “A” lên một tiếng kinh ngạc, nam tử được kêu Thiết ca kia cũng ngơ ngác một hồi sau đó cau mày nói: “Vẫn chưa thành thục sao, vậy thì nguy rồi.”
Nàng kia cười lạnh một tiếng, nói: “Linh vật bực này sẽ hấp dẫn rất nhiều yêu thú, nếu đợi đến lúc nó thành thục thì mùi thơm sẽ tràn ra ngoài, chỉ sợ khi phế tích này sẽ tụ tập vô số cao giai yêu thú, đâu đến lượt chúng ta đến hái.”
Thiết ca nhẹ gật đầu, nói: “Đúng thế, mà nhắc đến cũng thật kỳ quái, không phải là đoạn đường phía sau Thanh Long Sơn Mạch tụ tập rất nhiều yêu thú và quỷ vật sao, thế nào mà xung quanh đây lại không thấy một đầu yêu thú hay quỷ vật nào nhỉ?”
Thiếu phụ trầm mặc một lát, trên mặt lộ ra một tia hoang mang, lắc đầu nói: “Việc này đúng là rất kỳ quái, trước kia chúng ta đã từng đến đây cũng chưa thấy qua tình huống như bây giờ.”
Nam tử đầu tiên thở dài, trên mặt xẹt qua một tia lệ khí, nói: “Thiết ca, Hồng tỷ, mặc kệ thế nào, có thể bắt gặp được gốc linh thảo quý hiếm bực này, chính là vận khí của chúng ta, xung quanh lại còn không có yêu thú và quỷ vật ngăn cản, rõ ràng là ba người chúng ta được vận may rơi trúng đầu a.” Hắn híp mắt lại, đột nhiên cười nói, “Đã như vậy, không bằng chúng ta xuống núi bắt con dê béo kia đưa đến lão tổ Hắc Mộc Thành, lúc đó chỉ cần lão tổ cao hứng thưởng cho chúng ta bảo vật, chẳng phải so với gốc linh thảo này còn kiếm được hơn gấp mười lần?”
Thiết ca và Hồng tỷ liếc mắt nhìn nhau đều thấy được cả hai đều có chút tâm động, chỉ là nữ tử được gọi là Hổng tỷ cẩn thận hơn một chút, cau mày nói: “Việc này mặc dù tốt, nhưng mà theo như nghe ngóng của chúng ta, nghe nói tên dê béo kia là con cưng của một đại thế gia ở phía nam, chúng ta tùy tiện động thủ, chỉ sợ là hậu hoạn không nhỏ.”
Lúc này nam tử kia trầm ngâm không nói chuyện, còn Thiết ca thì ngược lại nở nụ cười, sắc mặt y mang theo vẻ tươi cười quỷ dị quái đản, nói:
“Lời này tuy không sai, nhưng mà vị lão tổ kia cũng không phải là...”