Thẩm Thạch đơ ra một lúc, đầu óc trống rỗng, trợn mắt há mồm nhìn thiếu nữ ôn nhu nhã nhặn Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên biến chất nhảy lên trên tường thành rồi la lên thỏa thích với màn đêm và biển khơi, điều này khiến hắn cảm mình có chút khó tiếp nhận. Đằng sau hắn, ba hộ vệ của Hứa gia lúc này cũng ngây ra như phỗng, đứng như trời trồng, hiển nhiên không ai ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.
Cứ như vậy một lát thì Thẩm Thạch giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người, vội bước một bước dài, ôm lấy bắp chân của Hứa Tuyết Ảnh rồi kéo nàng xuống.
Đừng đùa, thiếu nữ này nào có đạo hạnh gì, chẳng may nàng trượt chân té xuống thì đúng là vạn kiếp bất phục, Thẩm Thạch còn không dám nghĩ tới tình cảnh đó nữa. Bất quá Hứa Tuyết Ảnh lại rất vui, dù bị Thẩm Thạch kéo từ tường thành xuống cũng không có ý phản kháng còn liếc nhìn Thẩm Thạch rồi che miệng cười khúc khích, tròng mắt sóng sánh như nước, dưới ánh trăng da thịt của nàng tựa tuyết tựa ngọc, tỏa ra hào quang cực kì đẹp mắt.
“Ngươi làm gì thế…”
Thẩm Thạch giúp nàng đứng vững sau đó nhận ra khi nãy mình có chút khẩn trương cho nên vẫn còn đang ôm nàng, vội buông tay lui về sau một bước, cười khổ.
Hứa Tuyết Ảnh nhìn hắn tựa hồ không có chút hối hận nào với hành động lớn mật của minh khi nãy, vừa cười vừa nói: “Ta đã nói rồi mà ta đã muốn hét như vậy từ lâu rồi. Chơi vui lắm, ngươi có muốn hét như vậy một lần không Thẩm đại ca?”
Thẩm Thạch còn chưa trả lời thì ba người hộ vệ của Hứa gia vốn đang sợ ngây người đã lao tới, vây quay Hứa Tuyết Ảnh, miệng hỏi không ngừng trông cũng có phần chật vật tựa như bị Hứa Tuyết Ảnh làm cho kinh hãi thậm chí còn đẩy Thẩm Thạch ra sau.
Hứa Tuyết Ảnh tựa như không quan tâm tới những việc này, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Thạch, bất quá trải qua lần kinh hãi này bất luận thế nào ba người cũng không dám để cho Hứa Tuyết Ảnh ở trên trường thành nữa. Bất đắc dĩ nàng cũng đành phải theo bọn họ rời khỏi trường thành chỉ là trước khi đi nàng vẫn còn đứng từ xa vẫy tay cười nói với Thẩm Thạch:
“Thẩm đại ca, có rảnh thì đến nhà ta chơi. Nếu không thì chờ ta bái nhập tông môn rồi ngươi đến Thanh Ngư Đảo tìm ta nhé...”
Bóng người đi khuất, thanh âm trong trẻo cũng dần biến mất, Thẩm Thạch đứng lặng trên trường thành một lúc rồi bỗng nở nụ cười, lắc đầu tự nhủ nói: “Tiểu nha đầu này thật đúng là biết không ít thứ”
Tuy nhiên cũng nhờ vào sự quấy rầy của Hứa Tuyết Ảnh, dưới ánh mắt ôn nhu và nụ cười thanh xuân dào dạt của nàng mà tâm tình vốn có chút tối tâm phiền muộn của Thẩm Thạch sáng sủa hơn không ít, lúc này cảnh đêm tĩnh lặng cùng với vầng trăng sáng trên đầu cũng không còn cảm giác thê lãnh nữa rồi.
Hắn ngước mắt nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, nhấc vò rượu lên, khoa tay múa chân với trăng một chút rồi cười nói:
“Uống rượu”
Sau đó ngửa đầu, uống một ngụm lớn.
※※※
Không biết từ lúc nào đã ngủ gật, say rồi hắn dựa sát vào tường, trăng lặn sao tàn nắng sớm xuất hiện cảm giác lạnh lẽo thấu tận xương.
Thẩm Thạch khẽ rung mình một cái, chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thân thể giống như cứng lại. Vò rượu rỗng tuếch nằm lăn lóc ở cách đó không xa, Hồ Ly cũng cuộn tròn cái đuôi lại ngủ ở bên cạnh.
Sắc trời còn chưa tỏ, chỉ có một chút lạnh lẽo từ phương xa kéo tới, trăng đã hạ sơn, ngày mới đã sắp bắt đầu. Trên trường thành không có một bóng người nào khác, gió lạnh thổi đến tựa hồ còn mang theo không khí ẩm ướt của biển khơi phía xa.
Thẩm Thạch đứng dậy cử động thân thể một chút rồi lắc lắc đầu thuận thế còn đá cho Hồ Ly một cái. Nó giật mình ngẩng đầu rồi nhìn quanh quất sau đó nhảy dựng lên, duỗi lưng rồi toàn thân nó run lên cả người phảng phất như đã tỉnh hẳn.
Thẩm Thạch hơi kinh ngạc nhìn Hồ Ly rồi cười nói: “Cái tên này, không ngờ ngươi còn chịu lạnh giỏi hơn ta?”
Hồ Ly nhìn hắn có chút miệt thị sau đó quay đầu bỏ đi, trong lòng Thẩm Thạch lập tức nghĩ tới quê hương của gia hỏa này là Cực Bắc Tuyết Nguyên, chỗ đó quanh năm là băng thiên tuyết địa đương nhiên Tuyết Hồ không sợ một chút hàn ý của Thiên Hồng Thành rồi.
Nghĩ tới đây Thẩm Thạch cũng khẽ bật cười gọi Hồ Ly một tiếng rồi bắt đầu đi xuống trường thành.
Khi xuống tới chân tường thành sắc trời đã gần sáng hẳn, Thiên Hồng thành có một cái tên gọi là Bất Dạ Chi Thành có nghĩa là mặc kệ là trời sáng hay đêm tối đều ầm ĩ không ngớt, cả ngày náo nhiệt. Bất quá trong cả ngày vẫn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi đó chính là sáng sớm lúc sắc trời còn chưa sáng hẳn.
Cuồng hoan cả đêm mới chấm dứt, ngày mới còn chưa hoàn toàn sang, người đi lại trên đường của Thiên Hồng Thành rộng lớn cực kì thưa thớt, cho dù có cũng thường là khuôn mặt ủ rũ bước chân vội vàng thật không biết đêm qua đã làm những gì.
Ngày hôm nay lại muốn đi đâu?
Thẩm Thạch đi trên đường phố yên tĩnh, trong lòng có chút ngơ ngác, trước đó vài ngày hắn có gửi một phong thư cho Thần Tiên Hôi, muốn tìm Cố Linh Vân hỏi thăm tung tích của phụ thân Thẩm Thái. Mình đã rời khỏi Lăng Tiêu Tông vậy thì phụ thân chính là điêu mà mình quan tâm lo lắng nhất trên đời.
Chỉ là khi mới xuống núi đã nghe thấy người khác nói Thần Tiên Hội đã phái người đi ra phía sau Thanh Long sơn lùng sục, tuy không chắc chắn là có quan hệ với mình nhưng Thẩm Thạch vẫn có chút cảnh giác, không đi tìm Thần Tiên Hội luôn.
Bất quá lúc này nghĩ lại thì tựa như mình cũng không có gì đáng giá dể Thẩn Tiên Hội phái một lực lượng khổng lồ như vậy đến đối phó cho nên vẫn quyết đinh đi hỏi. Không biết vì sao sau khi rời khỏi tông môn thì lòng tưởng niệm phụ thân của Thẩm Thạch càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đã có chủ ý, Thẩm Thạch liền quay người quẹo vào một còn đường khác đi về phía Thần Tiên Lâu – tòa lầu cao không người không biết, thậm chí ngay cả hắn đứng xa xa cũng có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn đó, tuyệt đối không thể nhầm được.
Đi dọc theo con đường giữa những làn gió sớm bỗng nhiên phía trước truyền tới một tràng tiếng quát, cùng lúc đó số người ít ỏi trên đường lại dạt cả sang hai bên nhường đường cho một chiếc xe ngựa chạy đến như bay, tốc độ cực nhanh.
Thẩm Thạch nhíu mày, cũng lách sang một bên nhường đường, trong nháy mắt xe ngựa đã chạy lướt qua hắn, cùng lúc đó hắn thoáng nhìn thấy người ngồi ở đầu xe ngựa có vẻ như là xa phu, còn nghe thấy vài tiếng cười mừng rỡ trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra.
“Điều này … Khóc gì … Lão trư …”
Thanh âm thoáng qua đã tắt, mờ ảo khó nghe, chú tâm mấy cũng không rõ được, chỉ là khi bước được mấy bước bỗng ngừng chân lại, quay đầu, chân mày nhăn tít nhìn xe ngựa đi xa tựa như có điều suy nghĩ.
Tên phu xe kia có chút quen mắt, hình như là Thiết Ca mà mấy ngày trước mình đã gặp trên đường rời khỏi Thanh Long Sơn thì phải?
Chần chừ một lát, Thẩm Thạch lắc đầu vẫn tiếp tục đi về phía trước, chuyện của họ không quan hệ tới mình, đừng có nhiều chuyên thì tốt hơn. Từ con đường này đi tới Thần Tiên Lâu, tình cờ Thẩm Thạch còn đi qua một nơi hết sức quen thuộc đó chính là Thanh Sơn Khách Điếm, Thẩm Thạch nhìn vẻ ngoài quen thuộc trong lòng cũng có chút cảm khái.
Chỉ là ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên trong khách điếm xuất hiện một cơn bạo động, sau đó có tiếng người kêu gào khiến cho cả khách điếm náo động rồi đủ loại thanh âm xuất hiện: tiếng gào, tiếng gầm tức giận vang lên không ngớt, một lát sau có một nam tử toàn thân đâm máu nhảy ra từ cửa lớn, tay cầm một lưỡi đao sắc, nhìn thấy đường cái vắng vẻ chỉ có vài người đi lại thì mắt lộ vẻ tuyệt vọng khàn giọng kêu lớn.
Thẩm Thạch đột nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn về phía đó, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.
Nam tử toàn thân là máu kia chính là người hắn đã gặp tối qua trên tường thành, y đứng ở sau lưng Hứa Tuyết Ảnh.