Thẩm Thạch bước ra khỏi căn phòng đã bị thủng một lỗ lớn liền thấy được hồ ly đứng trong góc sân. Thấy hắn đi ra, hồ ly do dự một lát nhưng cũng đi tới bên cạnh, Thẩm Thạch xem hồ ly đi tới sau đó nhìn vào đôi đồng tử có chút quỷ dị trong khoảng tối âm u, lông mày có chút nhíu lại.
Mắt của con hồ ly này, thoạt nhìn dường như có chút quái dị.
Ngay lúc này trong phòng khách sau lưng truyền đến một tiếng vang nặng nề, nghe như là Trần Trung ở bên trong di chuyển vật gì, Thẩm Thạch cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ là chậm rãi ngồi xổm người xuống sờ lên đầu hồ ly.
Hồ ly xem ra cực kỳ ngoan ngoãn, dã tính ngày xưa tại cực Bắc tuyết nguyên nay đã thu lại rất nhiều, thậm chí còn dùng đầu cọ vào bàn tay Thẩm Thạch. Bộ lông mềm mại lướt qua lòng bàn tay làm cho người ta cảm giác thoải mái, Thẩm Thạch sờ soạng vài cái lại nhìn kỹ vào mắt hồ ly nhưng ngoại trừ một chút hào quang u lục bên ngoài những cái khác đều bình thường.
Dù đúng là màu u lục kia nhưng ở trong mắt con hồ ly này nó lại khác với những quỷ vật mà hắn từng thấy trước đây, giống như là có thêm vài phần sức sống.
Cho nên Thẩm Thạch sau khi trầm ngâm một lát, vẫn là gật đầu không hề nghĩ tiếp việc này, đứng dậy quay đầu nhìn lại chỉ thấy từ lỗ hổng kia nhìn vào ánh nến lờ mờ, Trần Trung đang đưa lưng về phía bên này, quỳ gối bên cạnh thi thể Trần lão phu nhân, thân thể có chút co rúm.
***
Ngay khi trời vừa sáng, Thẩm Thạch cùng Trần Trung đã rời khỏi Hắc Mộc thành, một đường đến Lam Châu phía nam.
Tối hôm qua đã chết hai người, Thiết ca sẽ không ai quản còn về phần Trần lão phu nhân thì được Trần Trung hỏa táng rồi chôn ở chân núi thành Hắc Mộc, không mộ không bia, chỉ có một gò đất mới nằm giữa cỏ xanh. Thẩm Thạch đứng một bên nhìn Trần Trung dập đầu ba cái với đống đất kia sau đó liền rời đi.
Dựa theo cách nói của Trần Trung, nếu như mai sau hắn tu hành thành công hay thăng quan tiến chức nhất định sẽ trở về an táng mẫu thân thật tốt.
Trong đêm hôm qua động thủ cùng Thẩm Thạch, Trần Trung cũng có chút tổn thương bất quá so với cái chết của Thiết ca, chút thương tích ấy là không đáng nói rồi. Người tu đạo cho dù là tán tu, thân thể cũng cứng cỏi hơn xa người thường, cho nên sau khi Trần Trung uống mấy viên thuốc liền một đường đi cùng Thẩm Thạch, đến hừng đông khi ánh mặt trời chiếu rọi thì tinh thần của hắn xem ra cũng không quá kém, nhưng rốt cuộc cũng không biết là do thân thể cường tráng hay vẫn là kích động khi nghĩ tới tương lai tốt đẹp.
Trên đường hai người cũng có nói chuyện phiếm, Thẩm Thạch muốn nghe được một chút tin tức của Hứa Tuyết Ảnh từ miệng Trần Trung, còn y thì hình như muốn nịnh nọt vị Hứa gia nhân đạo hạnh sâu không lường được này mà thập phần khách khí đối với Thẩm Thạch, dường như hoàn toàn quên hết chuyện tối hôm qua.
Thẩm Thạch ở một bên hư tình giả ý* một bên trong lòng cũng có vài phần cảm thán, đối với sự tình hiếu tử nhất mực hiếu thảo với mẫu thân cùng loại người bội bạc hoàn toàn trái ngượi lại trong cùng một người, nam tử trước mặt này lại thay đổi một cách lạ thường mà tự nhiên làm cho Thẩm Thạch cảm giác có chút không hiểu rõ ngươi này rồi, hay chính bản thân hắn căn bản cũng không hiểu rõ nhân tính rốt cuộc là gì.
(*xã giao cho có lệ)
Từ trong miệng Trần Trung, Thẩm Thạch đã biết ngày đó Hứa Tuyết Ảnh bị ba người này từ Thiên Hồng thành bắt cóc đến Lam Châu, giống như là chim nhỏ thoát khỏi giam cầm lồng sắt, lần thứ nhất mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài, rất nhanh sau đó liền bị anh hùng khí khái Trần Trung thuyết phục, đối với hắn vài phần kính trọng tiến tới ái mộ.
Vì thế Trần Trung cũng không đành lòng ngồi nhìn Hứa Tuyết Ảnh bị đưa vào miệng cọp mà mất hạnh phúc cả đời. Dựa theo lời nói của Trần Trung, vị lão tổ thần bí kia mà bọn hắn gặp đã là một đại tu sĩ đạo pháp cao cường, háo sắc thành tính đặc biệt đối với các mỹ nữ xuất thân thế gia có dục vọng khác thường nhưng lại không muốn mang tiếng xấu. Cho nên đơn giản hắn thuyết phục bọn Trần Trung trên đường hành tẩu giang hồ vì hắn mà bắt những nữ tử đàng hoàng, không biết đã lấy đi sự trong sạch của bao nhiêu thiếu nữ, hủy hoại cả đời các nàng.
Thẩm Thạch nghe đến đây nhịn không được nhíu mày hỏi: "Đã như vậy, hắn làm cách nào khống chế các ngươi làm việc? Dù là lúc ấy chịu thua mà đáp ứng làm việc nhưng sau đó có thể rời khỏi Lam Châu trốn khắp thiên hạ, Hồng Mông thế giới rộng lớn không thể nào xui xẻo đến mức bị người khác tìm được."
Trần Trung cười khổ một cái, sắc mặt ngượng ngùng dường như có chút lúng túng, dừng lại một lát mới thấp giọng nói: "Cái lão quái kia đối với bọn ta uy bức lợi dụ. Cưỡng bức hiển nhiên là ra tay thi triển đại thần thông mạnh mẽ, làm bọn ta không dám chống lại mệnh lệnh của hắn, về phần lợi dụ...Hắn cho bọn ta một ít Linh Tinh, sau đó ưng thuận hứa hẹn nếu có thể làm hắn hài lòng sẽ truyền cho ba người một số đạo pháp thần thông, uy lực ít nhất là từ Ngưng Nguyên Cảnh trung giai trở lên đủ cho bọn ta hành tẩu giang hồ mà không sợ hãi."
Thẩm Thạch khóe miệng khễ nhếch, xoay đầu liếc nhìn Trần Trung thật sâu, Trần Trung bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn liếc sang hướng khác, nhưng lát sau dường như có vài lời muốn nói, liền cười lớn một cái nói: "Vị công tử này, ta xem ngươi hẳn là xuất thân từ danh môn, giống như con cưng của trời thật sự sẽ không hiểu được sự đau khổ của tán tu bọn ta. Bọn ta từ nhỏ đã không có cái gì, muốn tu luyện để được mạnh mẽ, thật sự rất khó, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Thẩm Thạch nhàn nhạt mà hỏi một câu.
Trần Trung cắn răng, nói: "Cho nên đôi khi, bất đắc dĩ biết là làm một số việc trái với bản tâm, ta nghĩ công tử thông minh tài đức sáng suốt như vậy, có lẽ thông cảm một chút."
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, hồ ly đi bên chân hắn dường như cảm giác được gì bỗng nhiên kêu lên , nhảy sang bên cạnh một bước sau đó vẫy vẫy đuôi chạy về phía trước một đoạn. Nhìn bộ lông ngày càng đầy đủ cũng ngày càng tốt lên mà dần dần khôi phục vẻ đẹp Tuyết Hồ, Thẩm Thạch trầm mặc hồi lâu cũng không nhìn lại Trần Trung, chẳng qua là chắp tay đi thẳng về phía trước đồng thời trong miệng như không có chút tình cảm nào nói:
"Con đường của mỗi người đều là tự mình chọn, làm như thế nào đi, trong nội tâm khắc biết."
Trần Trung cùng ở phía sau hắn, nghe vậy nhìn chằm chằm vào sau lưng Thẩm Thạch, trong ánh mắt xẹt qua một tia phẫn hận cùng độc ác, tay khẽ thu lại thành nắm đấm.
***
Sau ba ngày Trần Trung dẫn đường, hai người đi đến một ngọn núi vô danh ở biên giới Lam Châu, dựa theo lời hắn ngày đó trong lòng có ý định cứu Tiểu Ảnh liền tìm cớ chạy trước về thành Hắc Mộc thu xếp nơi ở để ngừa đám người Thiết ca trả thù, sau đó gấp trở về sắp xếp chuẩn bị trước khi đi gặp lão tổ thừa cơ cứu Tiểu Ảnh cao chạy xa bay. Ai ngờ việc này cũng bị Thiết ca và Hồng tỷ phát hiện trước hay phen này mới gặp khó khăn trắc trở.
Bất quá nơi giam Hứa Tuyết Ảnh lúc trước Trần Trung cũng biết rõ mà Thiết ca đuổi theo trả thù cũng đã chết ở nội thành Hắc Mộc, chỉ còn lại nữ tử A Hồng kia có lẽ chưa biết gì.
Hai người tiến vào sơn mạch khoảng nữa canh giờ đã đến một đáy cốc bên trong núi rừng rậm rạp liền thấy một huyệt động. Trần Trung chỉ vào huyệt động bên kia nói với Thẩm Thạch:
"Tiểu Ảnh là ở trong đó."
Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, ánh mắt sáng thêm vài phần, trong miệng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.