Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi xuống vô số quái thạch lởm chởm khắp Hoàng Lân Sơn thê lương hoang vu khiến chúng tựa như vô số ác quỷ giương nanh múa vuốt dữ tợn gào thét bao vây đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau. Cái bóng của họ vươn ra trên mặt đất một khoảng, khẽ rung động thậm chí còn hơi vặn vẹo.
Thân thể của nàng lạnh buốt tựa như tất cả nhiệt lượng cơ thể để đã chảy ra từ miệng vết thương đáng sợ trên bụng, sắc mặt tái nhợt dường như không còn một giọt máu thế nhưng không hiểu vì sao khi Hứa Tuyết Ảnh rúc vào trong ngực Thẩm Thạch vẫn còn mỉm cười được. Sau đó toàn bộ thân thể nàng thả lỏng, trọng lượng đều đăt hết lên người Thẩm Thạch.
Mái tóc rối tung rũ xuống nhưng ánh mắt rất sáng của nàng nhìn chăm chú vào Thẩm Thạch nhẹ giọng hỏi một câu:
“Ngươi đến cứu ta sao, Thẩm đại ca?”
Thẩm Thạch cắn chặt răng, ánh mắt liếc qua vết thương trên người thiếu nữ xinh đẹp, thân thể run khẽ sau đó gật đầu thật mạnh, một tiếng “Ừ” như bật từ kẽ răng ra.
Hứa Tuyết Ảnh nở nụ cười nhìn có vẻ có chút yên tâm, đôi mắt sáng dường như có chút ảm đạm tựa như sắp sửa chìm vào giấc ngủ. Chỉ là đúng lúc này bên cạnh truyền tới một thanh âm nửa mừng nửa lo, Trần Trung cũng đã chạy tới mừng rỡ nói:
“Tiểu Ảnh, tiểu Ảnh, ngươi không sao chứ, chúng ta tìm ngươi đã lâu rồi…”
Thân thể Hứa Tuyết Ảnh khẽ run lên tựa như bị thanh âm của nam nhân này kích thích, hào quang trong mắt lại sáng thêm một chút. Nàng nằm trong ngực Thẩm Thạch tựa như đã cạn kiệt khí lực ngay cả quay đầu cũng có chút khó khăn còn Trần Trung lúc này nhìn thấy Thẩm Thạch đang ôm lấy Hứa Tuyết Ảnh bộ dạng cực kì thân mật thì ngạc nhiên đứng lại, ánh mắt lưu chuyển sâu trong đáy mắt có một chút ghen tuông nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất hóa thành quan tâm.
Hứa Tuyết Ảnh chậm rãi quay đầu lại, nhìn Trần Trung một lúc rồi sau đó khó nhọc nói: “Ra là ngươi, Trung ca?”
Trần Trung cực kỳ vui mừng, liên tục gật đầu nhịn không được đi về phía trước một bước nói: “Là ta, là ta, ta dẫn vị này đến, ngươi không biết đâu trên đường đi lòng ta nóng như lửa đốt sợ ngươi gặp điều bất trắc. Nhưng may mà bây giờ ngươi đã vô sự, dưỡng thương cho tốt đi, những ngày tháng an nhàn của chúng ta còn dài mà”
Hứa Tuyết Ảnh nhìn y thật sâu rồi khe khẽ cười một cái, cố sức gật đầu, Trần Trung lập tức vui vẻ ra mặt. Hứa Tuyết Ảnh sau khi cười xong thì chậm rãi quay đầu lại, một bên thái dương tựa trên ngực Thẩm Thạch dường như khí lực toàn thân dã tiêu tán, thậm chí còn có cả tiếng thở dốc rất khẽ.
Một trận gió núi thổi tới làm tóc nàng tung bay phất qua mặt Thẩm Thạch, gò má tái nhợt giấu trong lồng ngực Thẩm Thạch, nụ cười từng chút từng chút biến mất sau đó một cánh tay nàng nâng lên ôm lấy cổ Thẩm Thạch. Hắn thất kinh không biết nàng muốn làm gì, vội đỡ lấy thân thể của Hứa Tuyết Ảnh còn nàng thì đặt đầu trên bở vai của hắn. Sau đó bên tai của THẩm Thạch truyền tới thanh âm thì thầm tựa như lời của kiến nhưng lại vang lên rõ mồn một:
“Giết hắn đi!”
※※※
Thẩm Thạch đứng lặng yên sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng thiếu nữ trọng thương tựa như an ủi lại giống như hứa hẹn. Hứa Tuyết Ảnh nghiêng mặt nhìn Thẩm Thạch sau đó nở nụ cười.
Nụ cười đó tựa như là đến từ nội tâm, hồn nhiên thiên chân như trẻ sơ sinh dù là sắc mặt nàng trắng như tờ giấy cũng không thể che giấu vẻ mỹ lệ khác thường. Đỉnh núi lộng gió, bóng người của họ giống như dính chặt vào một chỗ sau một lát đầu nàng khẽ nghiêng rồi hai con mắt bỗng dưng khép lại tựa như đã không còn chống nổi cơn buồn ngủ nên đành chìm vào nó.
Trước khi thân thể Hứa Tuyết Ảnh trượt xuống thì Thẩm Thạch đã ôm chặt lấy nàng, cau mày rồi vội vã đặt tay lên chóp mũi, cảm nhận được nhịp hô hấp của thiếu nữ tuy mảnh nhưng vẫn còn ổn định thì mới cảm thấy yên lòng. Chỉ là khi ánh mắt hắn đảo mắt qua vết thương trên thân thể nàng thì khuôn mặt lại trở nên căng thẳng, sắc mặt âm trầm như nước, thậm chí khóe mắt còn khẽ co quắp lại.
Trần Trung thấy Hứa Tuyết Ảnh hôn mê thì hoảng sợ vội bước tới gần la lên:
“Tiểu Ảnh ngươi làn sao thế, ngươi không sao chứ?”
Dứt lời y liền giơ tay ra để nâng Hứa Tuyết Ảnh dường như có ý đón lấy nàng từ ngực của Thẩm Thạch nhưng tay của y mới được một nửa thì thấy Thẩm Thạch cong eo, tay kia đặt xuống đầu gối của Hứa Tuyết Ảnh rồi ôm ngang nàng, vừa vô tình mà lại cố ý chắn Trần Trung lại ở sau lưng.
Tay của Trần Trung cứng lại giữa không trung, sau đó đành ngại ngùng thu lại, trong mắt y lại cháy lên một ngọn lửa ghen ghét, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Tuy trong lòng Trần Trung nổi giận nhưng y cũng chẳng phải kẻ lỗ mãng hơn nữa vì đại kế lâu dài đều nằm cả trên người thiếu nữ nàng, đương nhiên là không dám làm xằng làm bậy. Là tán tu đã bao năm rồi, có nỗi khổ nào chưa từng gặp, gặp phải đệ tử của danh môn đại phái có lúc nào không bị khinh thường?
Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày một bước lên trời, cá chép vượt Long môn thì lúc đó sẽ là một tràng cảnh khác.
Trong lòng Trần Trung tự nhắc nhớ mình như vậy, hít một hơi thật sâu, trên mặt lô vẻ ôn hòa nói: “Thẩm đại ca, nếu như đã tìm được Tiểu Ảnh thì chúng ta nên rời khỏi nơi này”
Thẩm Thạch khẽ gật nói: “Được, chúng ta xuống núi đi”
Trần Trung vội quay người người về phía trước dẫn đường đồng thời ân cần nói: “Địa thế của nơi này thì ta rõ như trong lòng bàn tay, bầu trời tối lắm rồi, đường đi sẽ khó khăn, ngươi ôm Tiểu Ảnh thì đi chậm một chút, nhất dịnh phải theo sát ta…”
“Phốc”
Đột nhiên một tiếng rít thanh thúy sắc nhọn vang lên cắt đứt lời y, hai mắt Trần Trung trợn lên, trừng lớn sau đó cúi đầu nhìn lồng ngực của mình.
Một mũi kiếm dính máu lạnh như băng xuyên qua trái tim của y rồi thò ra trước ngực, hàn ý vô biên từ bốn phương tám hướng tụ lại khiến cơ thể hắn lập tức đóng băng.
Trần Trung lảo đảo, thân thể khẽ run rẩy tựa như còn muốn giãy giụa nhưng mũi kiếm bỗng nhiên chuyển động tựa như vận mệnh tàn khốc đang nhe răng cười với y, tựa như yêu thú cuồng bạo gào rút thét gào chỉ một khắc sau sẽ xé y thành trăm mảnh. Băng hàn tràn ra bốn phía, Trần Trung còn cảm thấy được trái tim bị thanh kiếm này chia thành hai nửa, sau đó mũi kiếm chậm rãi bị kéo từ cơ thể y ra ngoài.
“Hô!” một tiếng trầm đục vang lên, máu nóng giống như suối phun bắn vọt ra, rơi đầy mặt đất của đỉnh núi hoang vu này, Trần Trung ôm ngực lảo đảo, thanh âm khàn khàn phát ra trong miệng tựa như muốn gào thét cái gì đó nhưng ngay cả khí lực để trò chuyện dường như cũng rời bỏ y.
Một tay y ôm ngực tựa như muốn cản máu tươi chảy ra, nhưng máu vẫn chảy xuống từ kẽ tay của y, không thể nào dừng được, chỉ trong chốc lát, y đã vô lực quỵ xuống đất.
Ánh trăng rơi xuống giống như gió tuyết lạnh nhất trong Cực Bắc Tuyết Nguyên khiến cho vạn vật đông cứng.
Y cố gắng vươn tay về phía trước dường như muốn tóm lấy một thứ gì đó, trong miệng kêu lên a a nhưng cuối cùng cũng không nắm được vật gì, cứ như vậy mơ hồ ngã xuống cùng với một mộng tưởng không thành, y ngã xuống trên đỉnh núi ảm đạm này.
Tới giây phút cuối cùng đôi mắt vẫn còn mở to.