Bao nhiêu năm thiên địa thế gian, nhật nguyệt càn khôn, con người chưa bao giờ dừng tranh đấu, kẻ thì lao vào trù tính, người thì đứng ngoài quan sát, lúc thì trời quang sáng sủa, lúc thì nước ngầm cuộn chảy, bao la mênh mông nhân gian chúng sinh, liên miên thăng trầm không ngừng nghỉ.
Ngay cả Thẩm Thạch kia, tay điều khiển chiếc xe ngựa, lòng mang chút tình cảm cố hương, Tuyết Ảnh lòng mang chút hiếu kỳ, cùng con hồ ly trắng như tuyết xinh xắn, lặng lẽ tiến về thành Tây Lô, Âm châu; Hay bao gồm cả Thẩm Thái kia, đứng ở trạch viện không bóng người ở Trần gia thành Hắc Mộc, Lam châu, lặng lẽ nhìn đám thủ hạ đâu vào đấy mau lẹ tìm kiếm khắp nơi; Bao gồm cả một lão già che mặt chậm rãi đến gần cửa lớn thành Hắc Mộc; Hay bao gồm cả Lăng Tiêu Tông cách đó nghìn vạn dặm mênh mang đại địa cùng biển cả xanh thẳm, vì tranh giành vị trí lãnh đạo tông môn tương lai mà lục đục đấu đá lẫn nhau. Tất cả lấy quy luật thiên địa thăng trầm, cũng không phải là biến hoá gì lớn lao.
Chỉ trừ một nơi. Một nơi xa xôi vắng vẻ. Cái nơi đã sớm bị thế gian chúng sinh quên lãng, đang xảy ra dị biến.
Phi Hồng Giới.
Âm Sát chi khí vốn đã tiêu diệt sạch toàn bộ sinh linh trong mảnh đất trời này, tĩnh mịch bao phủ thế giới này một vạn năm, biến đất đai toàn bộ thành màu xám chì, rồi dần dần núi đồi cũng bị ăn mòn mà sụp đổ, chỉ còn những khối đá vụn lớn nhỏ rải rác.
Mặt đất bao la chia năm xẻ bảy, những khe nứt cực lớn xuất hiện khắp nơi, dung nham đỏ thẫm sôi trào dưới khe vực gào thét cuộn chảy, đốt cháy đen tất cả những nơi nó đi qua, tạo thành màu duy nhất khác lạ trong thế giới toàn một màu xám chì. Trong không khí tràn ngập khí nóng rực, mùi lưu huỳnh đậm đặc tản mát khắp nơi.
Trên thế giới này, khắp nơi đều trông như miệng vết thương hở, như một người bị phanh thây xé xác, tìm không ra chỗ nào còn nguyên vẹn, chỉ có thể nằm đó thống khổ rên rỉ. Nhưng cũng có một ngoại lệ, trong cảnh khắp nơi hoang tàn vẫn còn hai địa điểm trông vẫn bình thường, trông như hoàn hảo, chính là hai toà truyền tống pháp trận thượng cổ.
Hai toà truyền tống pháp trận thượng cổ, một ở phía đông, một ở phía tây, cách xa nhau trăm vạn dặm, đứng lặng lẽ hai đầu Phi Hồng Giới. Trên pháp trận có Kim Thai Thạch tản mát ra hào quang màu vàng sáng loáng, với chút khí tức như từ cổ xưa bao phủ toàn bộ pháp trận, ngăn cách hoàn toàn với khu vực một màu xám chì xung quanh, trở thành nơi duy nhất có màu sắc ấm áp trong thế giới tĩnh mịch này.
Hai điểm sáng nhỏ nhoi này cuối cùng cũng không thể nào che đậy được khí tức tử vong ngập trời của thế giới này, cái thế giới một vạn năm trước từng hưng thịnh nhất, hôm nay hoá thành một vùng đất chết chóc tĩnh mịch, dù là giờ đây Âm sát chi khí đã không còn.
Lúc này đột ngột hai toà truyền tống pháp trận, đột nhiên hào quang lay động, ngay sau đó một cột sáng huy hoàng chiếu thẳng lên trời, trong tăm tối kia như có tiếng cổ ngữ ca xướng mơ hồ, một lát sau, chợt có tiếng nổ vang, ánh sáng vàng loé sáng, ép không khí chứa mùi lưu huỳnh xung quanh dạt ra ngoài.
Ánh sáng vàng rực rỡ chìm xuống, loé sáng chập chờn, một lát sau, hào quang tán đi, hiện ra một nhóm người lố nhố. Cảnh vật tĩnh mịch của Phi Hồng Giới cũng xuất hiện trước mắt đám người kia.
Trong đám người phát ra những tiếng xuýt xoa ngạc nhiên, những tiếng rống trầm thấp, cả những tiếng như tiếng khóc thống khổ bị đè nén truyền đến.
Một vạn năm qua, thế giới tĩnh mịch này lần đầu tiên nghênh đón người từ ngoài đến.
※※※
"Đỗ Thiết Kiếm, Vương Tuyên đều không đáng để lo, ngươi không cần phải lo lắng."
Tiếng nói bình tĩnh mà mềm mỏng vang lên, âm sắc trong trẻo mà dễ nghe, khiến người nghe như thể còn nổi lên ước muốn được nghe nhiều thêm nữa.
Trên núi Kim Hồng Sơn, Lăng Tiêu Tông, tại một động phủ nào đó.
Trên chiếc bàn đá với vài chiếc ghế ngồi tròn, hai chén trà xanh bốc khói nhẹ nhàng, lượn lờ bay lên. Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Cam Trạch, cùng đệ tự của trưởng lão Đan Đường Vân Nghê trưởng lão, cũng là con nuôi của Cam gia, Cam Văn Tình ngồi cùng nhau. Câu nói lúc nãy đủ để khiến cho đa số người ở Lăng Tiêu Tông phải biến sắc, mà qua miệng Cam Văn Tình lại nói ra nhàn nhạt như không.
Dù là với sự bình tĩnh của Cam Trạch, giờ này sắc mặt cũng khẽ biến, nhìn Cam Văn Tình nói: “Dì à, sao lại nói vậy chứ? Hai vị sư huynh này đều là trong Lăng Tiêu Tam Kiếm nổi tiếng là nhân vật kiệt xuất, trong tông môn là hy vọng của mọi người, cho dù lần này con cùng Tôn Hữu, Chung Thanh Trúc trong Vấn Thiên Bí Cảnh có chút cơ duyên kỳ ngộ, nhưng sợ so ra vẫn còn kém hai vị này a.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, trên mặt chợt thoáng chút ảm đạm, cúi đầu nói: “Đều tại con năm đó trẻ người vô tri, trên đảo Thanh Ngư làm liên luỵ dì, nếu không dì cũng ngang hàng phải lứa với hai người kia, lại thêm là đệ tử đắc ý của Vân Nghê trưởng lão, vị trí kế vị của tông môn cũng thật có hy vọng đó.”
Cam Văn Tình cười cười, cũng không có vẻ gì tiếc nuối hay mất mát, chỉ lắc đầu nói: “Tiểu Trạch, ngươi suy nghĩ nhiều quá, mặc kệ ngươi năm đó có hay không phạm sai lầm, ta cũng khó có khả năng tranh thủ vị trí này.”
Cam Trạch cau mày nói: “Vì sao vậy?”
Cam Văn Tình nhìn hắn rồi nói: “Hôm nay Cam gia nhân khẩu tàn lụi, bên ngoài chỉ còn lại có ngươi và ta, tuy rằng vị trí của ta trong gia tộc cũng thanh quý không thay đổi, người có thiện ý với Cam gia cũng không ít, nhưng kỳ thật chỉ chủ yếu là ngươi, mới là Cam gia chi chủ, huyết mạch duy nhất, ta cũng chỉ là con nuôi từ bên ngoài mang về thôi.”
Cam Trạch trên mặt thoáng vẻ giận dữ, lại có chút khẩn trương, đứng dậy hướng Cam Văn Tình mà nói: “Dì à, người vạn lần không được nói như thế…”
Cam Văn Tình khoát tay, nói: “Không có gì mà ngại, những chuyện này ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều. Dù sao mạng ta năm đó cũng là được Cam gia nhặt về, cả đời này cũng là hồi báo Cam gia. Hôm nay Cam gia suy nhược quá lâu, nhân khẩu lại ít, nếu đến ngươi cũng vẫn không thể tái tranh thủ vị trí trong tông môn, chỉ sợ sau này, vị trí hiện giờ của Cam gia cũng không còn giữ nổi rồi.”
Cam Trạch hít thật sâu một hơi, cúi đầu nói: “Vâng.”
Cam Văn Tình trầm ngâm một chút, nói: “Hôm nay trong lớp trẻ, không nghi ngờ gì tranh giành cùng ngươi chỉ có Chung Thanh Trúc và Tôn Hữu mà thôi. Ngươi và hai người này cùng đồng hành trong chuyến vượt qua tuyết nguyên lên phía bắc, ở chung lâu ngày, có nhận xét gì không?”
Cam Trạch trầm tư một chút, nói: “Hai người này bất kể thiên tư đạo hạnh hay tính tình thủ đoạn đều không thể coi thường, nhưng con cũng không sợ bọn hắn.”
Cam Văn Tình khẽ gật đầu, nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, mỉm cười: “Đúng là như thế, ta cũng thấy trong lứa trẻ, chỉ có ngươi là xuất sắc nhất.”
Cam Trạch chần chờ một chút, nói: “Nhưng mà, dì ơi, tuy rằng ta không sợ hai người kia, nhưng nếu là Đỗ Thiết Kiếm Đỗ sư huynh, Vương Tuyên Vương sư huynh thì lại đúng không phải là nhân vật bình thường, con thật sự không dám đại ngôn tất thắng. Lại không biết dì vừa rồi vì sao lại nói hai người bọn họ không đáng để lo lắng?”
Căm Văn Tình thản nhiên nói: “Đều là Lăng Tiêu Tam Kiếm, ta cùng với hai người này nếu đem ra so với ngươi, chỉ luận thiên tư đạo hạnh, Đỗ sư huynh là tuyệt thế kỳ tài, Vương Tuyên sư huynh cũng không kém quá nhiều; nếu luận thủ đoạn danh vọng, hai vị này cũng là nhân vật xuất chúng, đặc biệt là Vương Tuyên sư huynh lại càng lợi hại. Nói đúng ra thì thêm mười năm nữa, Tiểu Trạch ngươi sẽ có cơ hội hơn bọn hắn, nhưng hôm nay thì đích thực là còn kém bọn hắn một đoạn.”
Cam Trạch chậm rãi gật đầu, nghi ngờ nói: “Dì à sao người lại…”
Cam Văn Tình im lặng một chút rồi nói: “Bởi vì hai người này tuy rằng đều là kỳ tài tuyệt thế, tuy nhiên cũng có nhược điểm trí mạng. Vương Tuyên tuy mạnh, nhưng lại bị sư phụ đè nặng, Tôn Minh Dương trưởng lão đã nói rõ muốn phù trợ họ hàng, Vương Tuyên còn muốn có mưu đồ thì chính là ngỗ nghịch ân sư, lập tức các thế lực trước giờ hắn tranh thủ chèo kéo, trái lại sẽ lập tức quay lại đối phó hắn, ngươi nói xem hắn như thế nào có tư cách tranh giành?”
Cam Trạch nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn Đỗ Thiết Kiếm Đỗ sư huynh thì sao, dùng thiên tư, danh vọng, đạo hạnh, thậm chí còn có Chưởng giáo chân nhân đứng phía sau, con thật sự nhìn không ra Đỗ sư huynh có nhược điểm à?”
Cam Văn Tình sắc mặt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt nàng mơ hồ có vài phần phiêu hốt, nhưng rất nhanh, nàng nhắm mắt lại, nở một nụ cười. Sự vui vẻ kia mang theo chút vui mừng nhưng lại chen vài phần mỉa mai, lờ mờ trong đó còn có nhàn nhạt đắng chát, một lát sau, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói:
“Đỗ sư huynh đích thực là nhân vật rất giỏi, nhưng có một nhược điểm.”
“Là cái gì?”
“Hắn thích ta.”