Lục Tiên

Chương 92: Mở màn (1)




Từng ngày từng ngày trôi qua, tứ đại danh môn dần dần tụ họp trong Thiên Hồng Thành, việc Thần Tiên Hội chuẩn bị tổ chức một cuộc đấu giá bí mật nhưng vẫn rất mẫu mực, một cuộc giao dịch tin tức không đụng hàng với bất cứ cuộc giao dịch nào trước đây, cuối cùng cũng lan truyền ra ngoài, khiến thiên hạ chấn động, vô số ánh mắt của Tu chân giới đều chú ý đến tòa cự thành này.
Trên đời này tu sĩ nghìn nghìn vạn vạn, đương nhiên không phải chỉ có người của bốn môn phái lớn kia, Tứ Chính danh môn tuy đứng trên đỉnh Tu Chân giới vạn năm không suy nhưng trong Tu Chân giới, anh tài tuấn kiệt ngọa hổ tàng long vẫn còn rất nhiều.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, trong Thiên Hồng Thành phồn hoa náo nhiệt lại có thêm không ít tu sĩ, thậm chí trên con phố bên ngoài Thanh Sơn khách điếm cũng có thể chứng kiến không ít tu sĩ không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong sự kiện này, tạm không nói đến Tứ Chính danh môn thì lập trường của Thần Tiên Hội luôn thu hút sự chú ý của ánh mắt người ngoài, tuy rằng có vô số suy đoán nghị luận của tu sĩ đối với Thiên hạ đệ nhất thương hội này, nhưng qua hành động của hội rõ ràng có thể thấy được, Thần Tiên Hội cùng với Tứ Chính danh môn có mối quan hệ không bình thường.
Không ít lời đồn đại cũ một lần nữa lại xuất hiện tỷ như là thời kì thành lập Thần Tiên Hội cơ hồ là cùng lúc với Tứ Chính danh môn, cùng là truyền thừa vạn năm, chúng lén lút cấu kết với nhau, nắm giữ quyền lực thao túng toàn bộ tu chân giả của Nhân Tộc trong Hồng Mông thế giới.
Đồn đại luôn khiến người ta vừa kích thích vừa khiếp sợ mà lại cực kì hấp dẫn, đặc biệt loại tin tức chứa đựng âm mưu quỷ kế kiểu như thế này càng khiến cho người ta tin sái cổ. Một tán tu vất cả khổ cực cả đời, không có cơ duyên thì vẫn còn kém một đệ tử bình thường của Tứ Chính danh môn, thế sao còn phải tu đạo làm gì?
Tiên lộ phiêu miễu rốt cuộc là ở đâu?
Do tư chất của ta không đủ, hay là do con đường này không thuận lợi, bị những người cao cao tại thượng nắm quyền thế trong tay thao túng cửa vào, dù cố gắng đi mấy cũng không thể tiến xa được sao?
Người ta rất dễ dàng chấp nhận loại tâm tình này, đặc biệt là với những tán tu cả đời thất bại lại càng dễ dàng hơn.
Bất quá ngoại giới đầy rẫy những lời đồn chất đầy oán khí cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến Tứ Chính danh môn cùng với Thần Tiên Hội, con sâu cái kiến cho dù có phàn nàn nhiều hơn nữa thì vẫn cứ là con sâu cái kiến, cũng không thể khiến cự nhân phải để mắt đến. Biết rõ kết cục nên đám trưởng lão chân nhân cũng không thèm để ý, những việc như thế này trải qua vạn năm không phải đã quen lắm rồi sao? Còn đám đệ tử môn hạ bình thường cũng không cảm thấy loại tâm tình này của ngoại giới, mọi người đều là đệ tử của danh môn cao cao tại thượng, ai sẽ để ý tới những ý tưởng của đám tán tu kia.
Thẩm Thạch là người của Lăng Tiêu Tông nhưng có chút không giống người thường đương nhiên không phải do hắn gây chú ý tới người khác mà là những năm gần đây hắn đã trải qua nhiều chuyện, bao gồm việc từ nhỏ tới lớn sinh sống trong cửa hàng rồi ngày sau còn phải tự mình mạo hiểm săn bắn để kiếm Linh Tinh, khiến cho hắn “thân dân” hơn so với các đệ tử khác.
So với đại đa số đệ tử của Lăng Tiêu tông thì hắn thường tiến đến về phía tán tu tụ tập trước các cửa hàng hơn, hắn sẽ lặng yên xuất hiện trong đám tán tu, bình thản đi qua, không có ngạo khí của danh môn đệ tử thì sẽ không bị đám tán tu phát hiện ra. Cho nên mấy ngày nay, khi hắn nhàn hạ là lại đi ra ngoài một lúc, hắn cảm thấy bên ngoài Tứ Chính danh môn, rất nhiều tu sĩ có thêm một ít oán khí so với lúc trước.
Loại oán khí này có chút kỳ quái, bởi Tứ Chinh danh môn hay Thần Tiên Hội, cũng không gây hại gì cho đại đa số tu sĩ, bọn hắn chỉ muốn lén lút cất giữ bảo vật mà mình vất vả mới lấy được nhưng lại khiến cho ngoại giới sinh ra bất mãn.
Dựa vào cái gì mà bảo vật trân quý vô cùng trong truyền thuyết chỉ có thể thuộc về danh môn đại phái? Tất cả mọi người đều là người tại sao các ngươi lại tài trí hơn người khác…
Nghĩ tới nghĩ lui, nói qua nói lại, đơn giản chỉ là loại ý nghĩ không công bằng này thôi, không phải thứ gì kỳ quái nhưng lại khiến người ta phẫn nộ, đằng sau khẩu hiệu chính khí lẫm nhiên là đủ loại tư tâm, bất quá điều này cũng không có gì sai cả, ai chẳng muốn làm người trên vạn người?
Ta phẫn nộ, ta căm tức bởi vì ta không phải người như vậy
Thẩm Thạch rất thích việc đi dạo chơi các cửa hàng trong Thiên Hồng Thành, cho nên hắn đã sớm phát hiện ra loại tâm tình này và các lời đồn đại giữa các tán tu.
Lúc bắt đầu Thẩm Thạch cũng có chút giật mình, bởi vì sự kiện này của Thần Tiên Hội đã trở thành tin tức sốt dẻo nhất của Thiên Hồng Thành, hầu như tất cả tu sĩ đều đang nghị luận về nó. Tương xứng với nó là số lượng tu sĩ phàn nàn bất mãn đặc biệt là tán tu lại càng không ít.
Vô luận Thẩm Thạch đi tới đâu cũng có thể nghe được những câu oán hận như vậy, trong đó có một bộ phận tu sĩ mang theo tâm tình hiếu kì, muốn đi xem những bảo vật của Yêu Tộc trong truyền thuyết kia, bất quá càng ngày càng nhiều người bắt đầu tham dự việc chửi bới những danh môn đại phái và Thần Tiên hội tham gia hội nghị lần này.
Ban đầu mới phát hiện ra điều này khiến cho Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, bởi trong ấn tượng của hắn, tạm bỏ qua Thần Tiên Hội, Tứ Chính danh môn trong suy nghĩ của tu sĩ trong thiên hạ luôn đứng ở vị trí rất cao, là người cầm đầu tu chân giả trong thiên hạ, vô số người nghĩ đến vỡ đầu cũng muốn chen chân vào trong cánh cửa Tứ Chính danh môn, bởi đó là biểu tượng chính nghĩa, bởi bốn môn phái này do hậu duệ của thánh nhân những người đã giải phóng Nhân tộc khỏi sự nô dịch của Yêu tộc.
Trên đời này không thể tìm thấy môn phái quang mình chính đại hơn Tứ Chính danh môn được, điều này tồn tại trong suy nghĩ của rất nhiều người, chỉ cần biết tới Tu Chân Giới, biết được Tứ Chính danh môn thì sẽ cảm thấy Tứ Chính danh môn đương nhiên là phải cao cao tại thượng, là phải thống trị toàn bộ người của tu chân giới.
Trước đó Thẩm Thạch chưa bao giờ thấy suy nghĩ này là sai trái, là một người bình thường, hắn cảm thấy kiêu ngạo vì có thể trở thành một phần tử của Lăng Tiêu Tông, nhưng lúc này hắn cảm thấy, tu sĩ bất mãn với Tứ Chính danh môn nhiều hơn mình tưởng.
Tại sao lại như vậy.
Lúc Thẩm Thạch đứng ở đầu đường, nghe những tiếng nghị luận đầy bất mãn của những người rảnh rỗi, trong tâm có chút nghi hoặc. Hắn thực sự không phải người cổ hủ, đương nhiên nghĩ tới việc có một ít người bất mãn với Tứ Chính danh môn nhưng nhiều người mang lòng oán hận như vậy thì có chút kì lạ.
Kỳ thật trong những năm tháng lịch sử, những chuyện tương tự không phải là chưa từng phát sinh qua, Tứ Chính danh môn cao cao tại thượng đã bao nhiêu năm rồi, có lẽ … Lần này cũng chỉ là một lần bình thường như bao lần khác thôi?
Thẩm Thạch lặng lẽ quan sát một hai ngày, những ngày này hắn rất ít ở trong khách sạn, hầu như là chạy suốt trong Thiên Hồng Thành, bất quá theo thời gian, hắn phát hiện ra đa số tu sĩ phàn nàn chỉ là những kẻ mạnh miệng mà thôi.
To mồm đến thế nào, phẫn nộ ra sao cũng không có kẻ nào dám hổ báo đứng ra vung tay hô hào khẩu hiệu kiểu như đánh đổ Tứ Chính danh môn, phá tan Thần Tiên Hội. Mà ý tưởng muốn bẩm báo cho tông môn trưởng bối của Thẩm Thạch trong mấy ngày quan sát này cũng chậm rãi phai nhạt.
Bởi hắn dần minh bạch một việc: đầu năm nay, tất cả mọi người đều là lũ IQ cao cả. Tất cả đều quá thông minh, đối với những chuyện tiền căn hậu quả như vậy đều hiểu rõ một cách triệt để, không kẻ nào dám trở thành chim đầu đàn cả, căm tức oán trách chửi bới vài câu là dừng được rồi. Hơn nữa Thần Tiên Hội Tổng đường trong Thiên Hồng Thành là một thế lực thâm căn cố đế, tuyệt đối đã đến được mức độ chỗ nào cũng có, những tin tức đồn đại như thế này, Thần Tiên Hội lại không biết hay sao?
Nếu như Thần Tiên Hội đã không có động tác gì, còn đám trưởng lão trong Tứ Chính danh môn cũng không hề để tâm tới, Thẩm Thạch cuối cùng bật cười lớn, nghĩ thầm, bất quá cũng chỉ đến thế thôi.
Tứ Chính danh môn vẫn cao cao tại thương như thế, vĩnh viễn tồn tại, tán tu cũng chỉ là tán tu, giống như một con chó mà thôi. Ngày thường không người thì sủa vài tiếng, nếu ném một khúc thịt xương qua lập tức sẽ vẫy đuôi đi theo chủ nhân.
Chỉ là đến cuối cùng Thẩm Thạch bỗng nhiên ngơ ngẩn một chút,nếu nói thế thì mình cũng có thể xem như là một phần tử thuộc team chó hoang, có hơn thì cũng chỉ là một con chó hoang đã ăn thịt gặm xương mà thôi.
※※※
Ý niệm cổ quái này khiến cho Thẩm Thạch có chút phiền muộn, nghĩ thầm là do mình rảnh rỗi sinh nông nỗi sao, cho nên mới có ý nghĩ như vậy, nếu thật như thế thì trên đời này có ai không phải là chó hoang?
Chẳng lẽ chỉ có hậu duệ của thánh nhân mới là người sao? À… những tên thế gia đệ tử cũng có thể coi là người được?
Trong đầu hắn nhớ lại đám bằng hữu của mình một lần, Thẩm Thạch có chút ngạc nhiên phát hiện ra bằng hữu của mình của mình đại đa số là kiểu người này: Tôn Hữu, Cam Trạch, Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc, Hứa Tuyết Ảnh... kể cả Hạ Tiểu Mai, nghe nói cũng xuất thân từ một đại tộc tu chân ở địa phương.
Không xuất thân từ thế gia, cuối cùng chỉ có một người là Lăng Xuân Nê.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận việc này, Thẩm Thạch trầm mặc một hồi lâu, một khắc sau, bỗng nhiên hắn lại nhớ đến nữ tử xinh đẹp vũ mị kia, lâu lắm rồi không gặp nàng.
Không biết bây giờ nàng dang làm gì?
Hôm đó, Thẩm Thạch đứng ở đầu đường tựa như có điều trầm tư, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng nghĩ tới việc như vậy.
※※※
Cũng hôm đó, cùng một lúc.
Cách cả trăm sông ngàn núi, nơi chân trời xa xôi, xa đến mức nỗi nhớ cũng phải đứt đoạn, Lăng Xuân Nê đang một thân một mình đi tới một phế tích hoang vu.
Nơi đây không phải Hồng Mông chủ giới mà là một Dị giới.
Trong những năm tháng cổ xưa trước đây, vùng phế tích này từng là một tòa thành náo nhiệt, có rất nhiều người ở chỗ này, bởi vì trung tâm của tòa thành này, có một tòa Thượng Cổ truyền tống trận cổ xưa và thần bí, nó kết nối hai giới vãng lai, giống với hầu hết địa phương trong Hồng Mông thế giới, nơi đây đã từng là một nơi phồn hoa.
Chỉ là sau này, địa giới phía trước truyền tống pháp trận đột nhiên biến thành địa ngục nhân gian, không ai có thể qua được, từ nay về sau, tòa thành này dần dần suy bại, cho tới lúc bị vứt đi.
Lăng Xuân Nê nhẹ thở ra một hơi, duỗi ngón tay trắng vuốt mái tóc bên thái dương, mặt lộ ra nụ cười mỉm.
Vượt qua trăm sông ngàn núi đến nơi đây, nàng bỗng nhiên có chút suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Sắc trời sáng sủa, nắng ráo.
Một đóa bạch vân (mây trắng) treo ở phía chân trời, lững lờ trôi.
===============
Tiên Hội cậy quyền ôm bảo khố
Tứ Chính môn nào phải thế cô
Khổ thân tán tu không nơi tựa
Muốn tranh bảo vật há mơ hồ.
===============
Rảnh rỗi buồn chân đi dạo phố
Lố nhố tán tu buông lơi buồn
Cội nguồn sâu xa là cao quý?
Vốn dĩ nhân thế đâu công bình
Thế thái nhân tình chưa thể tỏ
Đành bỏ ngoài tai thế sự đời
Rối bời tâm tư lòng chợt động
Mơ mộng tình nhân nơi phương xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.