(61)
“Con là đang uy hiếp ông?”
“Con không uy hiếp ông, con chỉ mong ông đừng làm khó Du Nhiên. Yêu thích hay không là quyền riêng của mỗi người, con không có quyền ngăn cấm. Nó cũng giống như việc con yêu Du Nhiên, không ai có thể ngăn cấm tình cảm của bọn con được.”
Lục Sính tức đến run người, nhưng chẳng thể làm được gì, chỉ gằng một tiếng.
“Con!”
Lục Đình Phong không làm sai, hắn kính trọng Lục Sính có thừa, không bắt ép ông phải chấp nhận Du Nhiên, điều này đồng thời khiến Lục Sính không có cách nào bắt bẻ hắn, càng không có cách cưỡng ép để Lục Đình Phong cho Tô Tư Vũ ở lại đây.
Tô Tư Vũ liếc mắt nhìn Lục Đình Phong, bàn tay nắm chặt mép váy, vò chúng đến nhăn nhúm.
Cô ta ở trước mặt Lục Đình Phong hết lần này đến lần khác bị mất hết mặt mũi, cảm giác khốn cùng quẫn bách như thế này càng làm cho dã tâm muốn chiếm lấy Lục Đình Phong của Tô Tư Vũ thêm nặng nề.
Tất cả hoặc là của Tô Tư Vũ cô, hoặc là bị phá hủy hết, cô ta không thể trơ mắt nhìn hai người họ hạnh phúc.
Không đời nào!
“Ông ơi, nếu Đình Phong đã nói như thế, vậy…hai ông cháu mình đành về biệt thự thôi.”
Lục Sính nhìn thấy Tô Tư Vũ khóc, bóng dáng kìm nén ẩn nhẫn kia giống hệt như người vợ trước của ông, bèn vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, quay sang trừng mắt trách móc Lục Đình Phong.
Tô Tư Vũ ở bên cạnh Lục Sính từ lúc bé, ông thương cô còn hơn cả cháu ruột trong nhà, một phần vì hoài niệm người xưa, phần lớn hơn là vì Tô Tư Vũ rất nghe lời Lục Sính.
Trong mắt ông, Tô Tư Vũ cái gì cũng tốt, làm gì cũng hợp ý ông, càng xứng đôi khi đứng cạnh Lục Đình Phong. Có lẽ xuất phát từ tiếc nuối, Lục Sính muốn Lục Đình Phong thành đôi cùng Tô Tư Vũ là mong hai người có thể viết tiếp chuyện tình đẹp nhưng dang dở của ông và Tô Đình Đình.
Nhưng Lục Sính lại quên mất, người không có tình cưỡng cầu cũng vô dụng, tình yêu chỉ đơn phương từ một phía, cố gắng mãi cũng không cho quả ngọt được.
“Tư Vũ ở bên cạnh con lâu như thế, nay lại vì một người không quen biết được bao lâu làm cho nó khóc. Lục Đình Phong, con có còn xem nó là…”
Lục Đình Phong cau mày, vội cắt ngang.
“Ông nội, ông đừng quên hôn sự kia đã bị hủy rồi, hai chúng con chẳng còn quan hệ gì hết, bây giờ con là người có gia đình.”
“Ông chỉ chấp nhận Tư Vũ là cháu dâu, còn người khác…”
Lục Sính liếc mắt, nhìn thấy Du Nhiên bưng nước sang đây, cay nghiệt đáp.
“Không đời nào!”
Du Nhiên dừng bước lại, bối rối cúi đầu, cô nắm lấy khay đựng, ngón tay bấu chặt đến mức trắng bệch.
“Ông nội!”
Lục Đình Phong đứng lên, có cảm giác như bản thân sắp nhịn không nổi nữa, Lục Sính liền hừ lạnh một tiếng, kéo tay Tô Tư Vũ đi.
Tô Tư Vũ lau nước mắt, len lén nhìn Du Nhiên thừ người đứng đó, trong lòng hả hê một trận.
Ngày nào Lục Sính vẫn còn ủng hộ Tô Tư Vũ thì ngày đó cô ta vẫn chưa thua đâu.
Cửa nhà đóng lại rồi, Du Nhiên mới xoay người đem mấy ly nước đi vào trong, cô vừa đặt khay lên bàn, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Chẳng mấy chốc, cả người Du Nhiên đã rơi vào cái ôm ấm áp của Lục Đình Phong.
“Tiểu Nhiên ơi, quay sang đây nhìn anh một chút được không?”
Du Nhiên từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, đến ánh mắt trong veo mọi ngày Lục Đình Phong cũng không nhìn thấy, khi hắn ôm lấy cô, thân thể người này vẫn cứng ngắc.
“Du Nhiên ngoan, quay đầu sang nhìn anh này.”
Lục Đình Phong nắm lấy bả vai của Du Nhiên, gần như là ép cô xoay người đối diện với hắn. Bàn tay kia nâng mặt Du Nhiên lên, khi chạm phải đôi mắt ướt sũng kia, tim Lục Đình Phong như bị ai đó bóp chặt lại.
Nhóc mít ướt của hắn khóc mất rồi
“Bé ngoan, đừng khóc.”
Lục Đình Phong hôn lên mi mắt ướt nhẹp kia, sau đó hôn xuống mũi, hai bên má đẫm nước, cuối cùng dừng lại ở môi.
Du Nhiên được hắn dịu dàng an ủi, bao nhiêu uất ức cùng khó chịu từ lúc Lục Sính xuất hiện bắt đầu tuôn ra ào ạt.
Nước mắt không tự chủ lăn thành dòng, cô muốn kìm lại, muốn lấy tay lau đi nhưng càng lau càng rơi nhiều hơn.
Rất…tủi thân.
Cô không biết mình đã làm sai cái gì, vì sao chỉ là ngày đầu gặp mặt, ông nội hắn lại có ác cảm lớn với cô như thế?
Cảm giác bị ghét bỏ, bị xem thường như thế này quá khó chịu, cô lại chẳng thể nói gì, chỉ đành ôm một bụng ấm ức trong bụng, chẳng biết xả nơi nào.
Du Nhiên khóc thút thít, bên tai là lời dịu dàng an ủi của Lục Đình Phong. Hắn ôm lấy cô, bế người lên, hai chân Du Nhiên kẹp vào hông hắn, cái đầu nho nhỏ rúc vào lồng ngực hắn làm tổ.
Nhóc mít ướt đúng là nhóc mít ướt, chỉ trong chốc lát ngực áo của Lục Đình Phong đã ướt đẫm. Hắn xoa đầu cô, nói.
“Du Nhiên ngoan, tin anh, hôm nay là lần cuối.”
Lần cuối bé con của hắn phải chịu những uất ức này, hắn nhẫn nhịn đúng một lần là vì tình cảm của ông cháu vẫn còn, nhưng nếu Lục Sính cùng Tô Tư Vũ tiếp tục chạm vào giới hạn của hắn, Lục Đình Phong chắc chắn không nhắm mắt bỏ qua!
Lục Đình Phong hôn lên mái tóc của cô, sau đó chuyển xuống chạm vào vành tai trắng trẻo kia, thì thầm một lần nữa.
“Du Nhiên, tin anh.”
Lục Đình Phong ôm lấy bả vai run rẩy của cô xoa nhẹ. Nhóc con trong lòng khóc đến mức nấc cụt, hai mắt vừa sưng vừa đỏ, Lục Đình Phong thương ơi là thương, hắn ôm nhóc con về phòng ngủ, vừa hôn vừa trò chuyện cùng cô. Lục Đình Phong hơi khát, hắn xuống nhà lấy nước, lúc lên thì phát hiện Du Nhiên ngủ mất rồi, cả người bất an cuộn tròn lại, tay vẫn còn nắm lấy áo khoác của hắn.
Lục Đình Phong ngồi trước giường, cúi người xuống hôn lên chỗ hàng mày đang nhăn lại của cô, hôn đến khi chúng giãn ra, nói.
“Ngủ ngon, anh yêu em.”