Ngỡ thoáng một bóng hình
Lòng bỗng tưởng lầm lỡ
*****
Mấy ngày gần đây, ngày nào Tư Đồ Cẩn Chi cũng đến Chiêu Vương phủ nhưng đều bị từ chối mời về. Cậu biết lúc này Nhị ca vẫn chưa thể nguôi ngoai được, cũng không muốn gặp bất kỳ ai, ngay cả cậu cũng không muốn gặp. Chỉ là cuối năm rồi, chắc chắn tiệc Tất niên huynh ấy không thể tham gia được nên cậu cũng muốn đến phủ tổ chức cùng huynh ấy cho đỡ buồn ai ngờ lại không được vào.
Cậu liền cưỡi ngựa đi lang thang trong thành.
Lúc đi ngang qua Vãn Hoa Lâu, cậu liền dừng lại nhìn nó một lúc. Vãn Hoa Lâu lúc này đã bị niêm phong, kinh thành đệ nhất lâu giờ cũng chỉ còn là hư danh thôi.
Bỗng một hồi náo nhiệt ở phía bên kia con phố, cậu nhanh chóng cưỡi ngựa qua xem, thì ra là một phường mãi nghệ. Mọi người xúm lại xem rất là đông, ấy thế mà cậu lại nhìn thấy người quen.
Tô Cẩm Ninh và Lục Tĩnh Như hôm nay hẹn nhau đi dạo phố, không ngờ lại thật may mắn gặp được một hội múa võ mãi nghệ xem mà không rời mắt. Hai bọn cô cũng chen vào trong xem cho rõ. Bọn họ người thì tung hứng, người thì mua kiếm, người thì đứng thăng bằng còn có người phi tiêu trúng quả táo để trên đầu người khác nữa. Thật mạo hiểm nhưng cũng thật tài tình. Tất cả mọi người đều xem đến say mê.
Tô Cẩm Ninh đưa mắt nhìn xung quanh ấy thế mà lại nhìn thấy người quen, cô quay qua bên cạnh nói nhỏ vào tai Lục Tĩnh Như. Lục Tĩnh Như nghe thấy cô nói thì lập tức nhìn qua bên đối diện cũng thấy người đó. Thật sự là không muốn nhìn cũng không được, ăn mặc xa hoa lộng lẫy, lúc nào cũng có thì vệ kè kè 2 bên không phải là Cửu Công chúa Tư Đồ Mặc Nghiên thì còn ai vào đây.
Người mà Tư Đồ Cẩn Chi nhìn thấy cũng là Tư Đồ Mặc Nghiên, cậu nhìn thấy muội muội của mình sau khi vừa mới hết cấm túc chưa được bao lâu đã ra ngoài chơi rồi mà không khỏi tức cười. Cậu đi vào mé đường để buộc ngựa sau đó đi bộ vào chỗ người ta xem mãi võ. Chen lấn một hồi mới vào được bên trong không ngờ lại gặp người quen nữa, bên cạnh cậu lúc này là Tô Cẩm Ninh.
Tô Cẩm Ninh đang đứng xem thì cảm nhận bên cạnh mình có sự thay đổi người liền quay sang nhìn xem là ai không ngờ lại là Tư Đồ Cẩn Chi mà Tư Đồ Cẩn Chi cũng đang cười như không cười mà nhìn cô. Thế là cô mỉm cười cúi đầu một cái coi như chào hỏi, Tư Đồ Cẩn Chi cũng vậy. Sau đó họ đều nhìn về phía trước để xem mãi võ biểu diễn.
Đứng cạnh gần như vậy cậu mới gửi thấy mùi hương trên người của Tô Cẩm Ninh, một hương thơm dịu nhẹ và thanh mát làm lòng người cảm thấy thoải mái và rất đặc biệt...giống với mùi hương mà cậu đã ngửi thấy ở quán trà lần trước gặp Ngũ đệ. Chẳng lẽ người hôm đó ở đấy với Ngũ đệ là...
Cậu nhìn sang người bên cạnh, đường nét khuôn mặt của của Tô Cẩm Ninh thật sự rất đẹp, làn da trắng sáng như ngọc thạch cảm giác chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ vậy. Không lẽ Ngũ đệ và cô ấy có tình cảm với nhau. Đang mải mê suy nghĩ bỗng có một cái gì đó từ đâu bay đến, do tính cảnh giác vốn rất cao nên cậu đã nhanh tay bắt được nó khi nó chỉ cách mặt của Tô Cẩm Ninh hơn 1 gang tay. Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ trước cảnh tượng này, ấy thế mà nhân vật chính - người suýt nữa bị một phi tiêu găm vào mặt - Tô tam cô nương lại không một chút gì tỏ ra là sợ hãi hay giật mình cả làm cậu khá là ngạc nhiên. Lục Tĩnh Như bên cạnh Tô Cẩm Ninh cũng sợ đến ngây người, sau khi xác nhận cây phi tiêu đã được chặn lại thì liền lập tức quay qua xem xét lo lắng hỏi han. Sau đó cô ấy nhìn sang người đã bắt được phi tiêu ấy thế lại là Tần Vương liền nhún người hành lễ.
Còn về phía phi tiêu, không biết tự lúc nào mà Tư Đồ Mặc Nghiên đã ra tranh chơi trò phi tiêu của mấy người mãi võ rồi. Và tất nhiên chiếc phi tiêu suýt phi trúng mặt Tô Cẩm Ninh là cái phi bị hụt của cô ấy. Thật là nguy hiểm quá, nhưng cô ấy là công chúa cành vàng lá ngọc nào có ai dám ngăn cản cơ chứ.
Biết muội muội của mình suýt chút nữa là gây ra chuyện nên cậu lập tức đi đến ngăn cản lại.
Thật ra Tư Đồ Mặc Nghiên vừa nãy phi hụt suýt trúng vào Tô Cẩm Ninh là do nàng ta cố tình. Nàng ta đã nhìn thấy Tứ ca của mình từ nãy rồi sau đó cũng để ý đến Lục Tĩnh Như và Tô Cẩm Ninh ở bên cạnh. Nhưng vừa nãy rõ ràng nàng ta đã nhìn thấy Tứ ca của mình lại đi nhìn "đắm đuối" Tô Cẩm Ninh, tất nhiên sao nàng ta nhịn được nên đã cố ý nhắm vào Tô Cẩm Ninh.
Biết là sẽ gây ra chuyện nhưng do tính tình ngang ngạnh coi trời bằng vung lại có phụ hoàng mẫu phi che chở cho đã khiến nàng ta không sợ gì mà ra tay. Tuy nhiên bây giờ nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tứ ca đang tiến về phía mình bỗng nàng ta có chút sợ hãi. Không hiểu sao nàng ta cực kỳ sợ Tứ ca mặc dù huynh ấy là ca ca ruột cùng cha cùng mẹ với mình.
Tư Đồ Cẩn Chi sau khi đến gần Tư Đồ Mặc Nghiên liền lấy hết phi tiêu trong tay của nàng ta sau đó cười cười nói:
- "A Cửu thích chơi phi tiêu lắm hả?"
Thấy cậu hỏi vậy, nàng ta không dám mở miệng trả lời mà chỉ chăm chăm nhìn cậu gật đầu như giã tỏi. Cậu lại hỏi tiếp:
- "Thế bây giờ có muốn chơi tiếp nữa không?"
Lại tiếp tục gật tiếp. Đúng vậy chính vì thấy trò này thú vị nhất nên nàng ta mới tranh giành chơi ấy chứ. Dù gì cũng đã chơi được tý nào đâu nên tất nhiên là muốn chơi tiếp rồi. Tư Đồ Cẩn Chi cười càng sâu hơn gật đầu:
- "Được, chúng ta sẽ chơi tiếp, vậy muội hãy đứng ra kia làm tâm còn ta sẽ là người phi tiêu."
Nghe đến đây, Tư Đồ Mặc Nghiên tái cả mặt mà cầu xin bỏ qua. Nàng ta biết ngay mà, Tứ ca có bao giờ dạy dỗ nàng ta giống bình thường đâu. Thà cứ quát cứ mắng như mẫu phi thì lại dễ đối phó nhưng huynh ấy không bao giờ như thế mà rất thâm rất thuý khiến nàng ta không biết nên làm thế nào.
Rất nhanh mọi người đã dần giải tán, Tư Đồ Mặc Nghiên cũng không dám ở lại nữa mà đi đâu thì cũng không biết. Tô Cẩm Ninh cùng Lục Tĩnh Như sau khi cảm ơn Tư Đồ Cẩn Chi đã ra tay cứu giúp thì cũng cáo từ ra về luôn.
Trên đường đi về, Tô Cẩm Ninh nghĩ nát óc cũng không sao nghĩ ra được mình đã chọc phải cái gì Tư Đồ Mặc Nghiên mà hôm nay nàng ta lại dám ra tay với mình. Có lẽ lần ngã xuống sông Trường Giang ở hội du thuyền lần trước nàng ta vẫn chưa kinh, chẳng lẽ lại muốn kích thích hơn nữa à? Cô đang nghĩ xem nên cho nàng ta ăn bài học như thế nào thì sẽ nhớ đời đây?
Còn vừa nãy không phải là cô không sợ hãi chỉ là cô biết được người đứng bên cạnh cô - Tần Vương, với những gì cô biết về người này thì chắc chắn cô sẽ không thể bị thương được.
*****
Chẳng mấy chốc ngày cuối cùng của năm đã đến, hôm nay lại cực kỳ đẹp trời, có lẽ tuyết đã hết rơi hẳn từ 2 hôm trước rồi nên hôm nay trời chỉ hơi nhiều mây và lạnh một chút thôi. Rất tốt để đi dự tiệc Tất Niên trong cung. Đây là bữa tiệc lớn nhất trong năm và được tổ chức rất hoành tráng cho đến tận đêm vì còn đón cả giao thừa nữa. Bữa tiệc còn mời cả các gia tộc quan lại từ cấp ngũ phẩm trở lên.
Lúc này 4 mẹ con Tô phu nhân đang ngồi trong một xe ngựa cùng với 3 thế hệ nam nhân của Tô Gia - Tô thái sư, Tô thái phó và Tô tả thị lang cũng đang cùng ngồi ở một xe ngựa khác vừa đi đến cửa cung thì dừng lại. Tất cả đều xuống xe ngựa đi vào trong tẩm cung dự tiệc, ngoài họ ra thì cũng có rất nhiều gia tộc khác đang đến.
Tô Cẩm Ninh cùng cả nhà mình vào tẩm điện tổ chức tiệc hôm nay, không ngờ đã rất đông vui nhộn nhịp rồi. Gặp rất nhiều người quen trong triều nên tổ phụ, phụ thân và đại ca cô chào hỏi liên tục và tất nhiên mấy mẫu tử cô đi theo sau cũng phải chào hỏi theo rồi. Khi vào đến chỗ ngồi không ngờ chỗ của nhà họ Tô và nhà họ Lục lại ở cạnh nhau thế là các cô và Lục tỷ tỷ lại có dịp rôm rả.
Khi mà tất cả các khách mời gần như có mặt đông đủ thì cả gia đình hoàng thất mới lần lượt tiến vào. Từ người có địa vị cao nhất là An Cảnh Đế đến Hoàng hậu, Quý phi, các hoàng tử công chúa và các phi tần. Tất cả mọi người đều đứng lên cho đến khi 3 vị có địa vị cao nhất kia ngồi vào vị trí của mình thì đồng loạt hành lễ:
- "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
- "Chư vị bình thân."
An Cảnh Đế hôm nay tâm tình thập phần vui vẻ nhìn quần thần tề tựu ở bên dưới. Bên cạnh Tô Hoàng hậu cũng hết sức bày vẻ thân thiện nhiệt tình với vị trí chủ trì cùng An Cảnh Đế chiêu đãi mọi người.
Bên này ngoại trừ Đại công chúa đã gả đi xa và Chiêu Vương đang dưỡng bệnh ra thì 8 vị hoàng tử công chúa đều có mặt đông đủ và ngồi lần lượt theo thứ tự 2 hàng 2 bên, bên chẵn bên lẻ. Vốn dĩ ở bên lẻ Tư Đồ Mặc Nghiên sẽ phải ngồi ở vị trí dưới cùng nhưng mà nàng ta sao chịu thế được nên là đã xin đổi chỗ với Tư Đồ Cẩn Dương, Tư Đồ Cẩn Dương vốn cũng không quan trọng về vấn đề này nên tất nhiên là đã đồng ý, vậy là thứ tự bên lẻ đang là Tam - Cửu - Thất - Ngũ. Bên kia vì Tư Đồ Cẩn Khiêm không có tham gia được nên người ngồi đầu dãy là Tư Đồ Cẩn Chi, theo sau lần lượt là Lục Công chúa - Khánh Vương - và Thập hoàng tử mới 8 tuổi.
Lúc này An Cảnh Đế ra hiệu cho tiệc bắt đầu, mở đầu là màn ca múa hết sức sinh động, tiếp đó các sơn hào hải vị cũng lần lượt được đưa ra phục vụ. Ăn ăn uống uống vui vẻ một hồi xong thì cũng là lúc đến phần tiếp theo đó là phần thi viết câu đối. An Cảnh Đế và Tô Hoàng hậu vốn đã rất mong chờ phần này, Đại Hưng là một nước trọng người tài và không có phân biệt đối xử giữa nam và nữ trong bất kỳ lĩnh vực nào nên luôn đạt được trạng thái cân bằng. Bây giờ họ thật sự muốn xem xem về mặt thi thư, ở đây ai có thể làm cho họ thưởng thức đây. Hai người họ sẽ làm giám khảo đưa ra một chủ đề và tất cả mọi người sẽ viết ra câu đối theo đúng chủ đề đó, câu đối của ai hay nhất sẽ được trọng thưởng và còn được đích thân An Cảnh Đế viết lại câu đối đó để khen tặng. Nếu vậy thì đây quả là một món quà năm mới đầy vinh dự và ý nghĩa rồi.