Lưng Chừng

Chương 1:




Kí túc xá vào đêm im ắng dưới những ánh đèn mờ khiến tôi mở mắt không nổi trước đống bài tập trên bàn. Cũng đã gần 2 giờ sáng rồi.
Tôi gần như kiệt sức với mớ công thức Lý hỗn độn nhồn nhét vào đầu bao nhiêu thì đứa ngồi đối diện lại thoải mái bấm điện thoại bấy nhiêu, miệng không ngừng mỉm cười và lẩm nhẩm gì đó.
"Ân, qua đây tao cho xem cái này."
Khánh Ân ngồi đối diện tôi, gõ tay xuống bàn nói nhỏ. Nó là Khánh Ân, còn tôi là Bảo Ân.
"Rảnh thì ngủ đi, mày phiền tao quá." Tôi chống cằm cáu kỉnh, tay lật vài trang sách Lý nâng cao trả lời.
"Học như mày riết điên, giải trí chút đi. Qua đây tao cho coi cái này!" Khánh Ân không vì lời nói của tôi mà bỏ qua, nó nhiệt tình kéo tay tôi sang chỗ nó.
Vẻ mặt mong đợi của nó khiến tôi nhanh chóng thả lỏng người rồi bước sang.
"Mày suốt ngày cứ Facebook!" Nhìn màn hình điện thoại của nó, tôi càu nhàu.
"Kệ tao." Khánh Ân không quan tâm mấy đến lời nói của tôi, nó lướt điện thoại chạy bằng wifi ké chậm chạp tìm kiếm cái gì đó.
"Đẹp đôi phết nhỉ?" Nó giơ điện thoại trước mặt tôi, giọng đá đểu.
À, hoá ra là cậu ấy, cùng với bạn gái mới quen.
"Tao nói rồi, cái thằng đó chẳng tích sự gì, chưa tới một năm mày còn não nề vì nó rồi lao đầu vào học hành, còn nó thì...." Cắm đầu vào điện thoại, Khánh Ân càm ràm không để ý gì tới tôi.
"Thôi đi! Cho tao gối chút, buồn ngủ quá, 10 phút nữa kêu tao dậy!" Tôi cắt ngang lời, kéo cặp đùi của nó ra gối đầu lên nhắm mắt thủ thỉ.
Quả thật rất buồn ngủ.
Chìm trong bóng tối, khoé mi tôi ướt dần, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh. Đến bây giờ tôi vẫn không tin rằng mình đã yêu ở lứa tuổi ngây ngô đó, và yêu một chàng trai ai cũng nói rằng không nên yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.