Lưng Chừng

Chương 2:




Ngày đó, nét ngây ngô trên những gương mặt nữ sinh chúng tôi vẫn còn phơi phới, rất dễ đỏ mặt và ngượng ngùng khác hẳn so với bây giờ. Cứ hễ ai đó nhìn chằm chằm một lúc là mặt sẽ đỏ lên như bị phỏng. Vậy mà, lại thường xuyên bị nhìn như thế.
Lớp học thêm Anh văn giáo viên chủ nhiệm lớp tôi bao gồm cả lớp A4 chung khối, hai lớp gộp chung nên khá đông đúc và ồn ào. Tôi ngồi bàn đầu dãy trái, rất chăm chú làm bài tập ngữ pháp và không quan tâm đến cái ồn ào xung quanh. Mặc dù rất tập trung, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái nhìn cháy da cháy thịt về phía mình từ dãy đối diện. Tôi biết chỉ cần ngước mặt lên là nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi ngại, với lại chắc chắn bây giờ mặt tôi đã đỏ ửng lên rồi.
"Hoàng, nói gì nói đại đi, nhìn tới mức mặt Ân có thể rán bánh rồi!". Ngồi bên cạnh tôi, Khánh Ân nói vọng sang phía đối diện châm chọc.
"Ồ... hoá ra Hoàng để ý nàng Ân lớp A1!"
Ngay lập tức, cả lớp học thêm náo nhiệt hơn hẳn, cậu ta thế nào tôi không biết nhưng không thấy lên tiếng. Còn tôi vẫn cố đè nén mà cặm cụi làm bài mặc cho những lời chọc ghẹo từ bạn bè.
Cũng bắt đầu từ ngày ấy, cái gọi là tin đồn lan tràn khắp trường, thậm chí sang trường khác về chuyện Hoàng thích tôi. Điều ấy không có phô trương tí nào cả, Hoàng rất nổi tiếng, cậu ấy quen với rất nhiều bạn ở các trường, còn tôi thì ngược lại. Giới hạn của tôi chỉ ở trong khối, thậm chí chắc vẫn nhiều người không nhớ tên tôi.
Hoàng không phản ứng gì cả nên tôi cũng vậy, sợ lại lâm vào cảnh "càng chối càng lây lan".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.