Edit và Beta: Độc Tiếu
Bọn họ cực kì không hợp.
Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, cục diện đã là như vậy.
Như thế cũng không có gì không tốt, nhân sinh không có gì thú vị, dù sao
cũng phải tìm một ít thú vui cho riêng mình. Lúc ban đầu, Mộ Dung Lược
thật sự đã nghĩ như vậy.
Nữ nhân kia không cười không nói, hắn
liền nghiện trêu chọc nàng, nàng càng không để ý tới, thói hư tật xấu
càng không thể dừng tay, cứ thế càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày
càng hỏng.
Nể mặt Mộ Dung Thao, nàng có thể chịu đựng, không cùng hắn xung đột chính diện, mà hắn Mộ Dung Lược thì sao lại bỏ dở nửa chừng?
Từ đó, càng tận sức làm việc khiến khuôn mặt nàng có thể biến sắc.
Một lần, lại một lần thử, cho đến một ngày, rốt cuộc cũng tìm thấy được nhược điểm lớn nhất trong lòng nàng.
Là Mộ Dung Thao.
Hắn phát hiện, mỗi khi nàng nhìn về phía con người kia, không hề giống với hắn.
Mọi khi đều là trầm ổn, không nóng không lạnh, nhưng khi bóng lưng người
kia vừa lướt qua, nàng liền nhìn theo, khó có thể giấu đi thâm ý quyến
luyến, người mù mới không nhìn ra được.
Hắn quả thực muốn bội
phục nàng. Có thể giấu giếm tâm tư tinh tế, nhưng tất cả mọi thứ đều
hướng về đại ca, cái kia thật không thể là người bình thường nào có thể
làm được, càng miễn bàn là hai người sớm chiều ở chung.
“Người đã đi xa, còn không đem mắt thu trở lại, còn không chịu bỏ xuống? Có muốn
trực tiếp ôm luôn lưng quần hắn, theo hắn vào phòng thị tẩm luôn không?”
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn thân ảnh ngồi ở hành lang dài, mắt điếc tai ngơ mặc kệ lời đùa cợt, hoàn toàn không để ý tới.
“Ngươi yêu hắn?”
Chân nàng vừa mới bước, liền dừng lại trừng hắn.
Quả nhiên, bước này đi đúng rồi, thật sự là nắm chặt được nhược điểm của nàng.
“Người không hiểu phong tình như đại ca ta có thể hiểu được hay sao?”
“Nhị công tử ăn nói cẩn thận, đừng có đâm thọc xúi giục, quấy nhiễu đến gia chủ.”
Là sợ người trong lòng bị quấy nhiễu a, chứ không phải lo lắng cho danh
tiết của bản thân. Đây chẳng phải chính là giấu đầu lòi đuôi sao?
“Hắn sẽ bị quấy nhiễu a~... Như vậy thật sự là đáng giá để ta thử một lần.”
“Muốn thì cứ đi nói, ta sẽ không thừa nhận.” Hắn muốn gây sóng gió, đây cũng
không phải là lần đầu, nàng liền liều chết không thừa nhận, rốt cuộc ai
có thể nói gì nàng?
Mộ Dung Lược nhảy xuống khỏi lan can, vài
bước nhanh đuổi theo thân ảnh mềm mại. Nàng không phòng bị hắn sẽ làm
như thế, một bàn tay hắn nắm lấy cổ tay phải của nàng, áp người vào đình trụ.
Đây là—làm cái gì?
Dù là cực kì bình tĩnh, nhưng
chống lại dung nhan tuấn mỹ gần ngay trong gang tấc. Trên môi còn mang
theo ý tàn sát bừa bãi, xúc giác mang lại cảm giác đau đớn, thể hiện hết thảy đều không phải là ảo giác, hắn, hắn thật sự...
Khuôn mặt ôn nhã như ngọc, từng xuất hiện ít nhiều ở trong mộng, mà nay... gần ngay
sát như thế, lại như xa xôi. Giống như hắn, lại không phải là hắn, gần
ngay trong gang tấc mà cách cả biển trời...
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hắn chau chau mày, đôi mắt hiện rõ luồng sáng không có hảo ý.
Nàng chột dạ một trận, xấu hổ đưa tay đẩy hắn cách ra.
“Không sao cả, cứ đem ta làm thế thân a, nếu ta không nói ra, ai biết được?”
Đây còn không phải là nói? Hơn nữa còn là lớn tiếng.
Hắn ái muội liếm liếm môi, trên đó còn lưu lại một ít hương vị son môi, ai biết được mặt nàng vẫn không đổi sắc, thờ ơ.
Khư! Còn tưởng nàng sẽ vừa khóc vừa nháo, ồn ào, trinh tiết liệt nữ khóc
lóc om sòm vung tay loạn xạ... Kết quả là cái gì cũng không có, cảm giác so với việc bị muỗi đốt càng không đau không ngứa.
Đã có người
trong lòng, không phải đều không thể chịu được việc bị nam nhân khác
đụng vào hay sao? Thế nào mà nữ tử này lại cứng rắn như vậy, lại càng
không giống người thường, đặc biệt là— hắn lại không bỏ được niềm thích
thú này.
“Ta nói—nếu ta nói với đại ca là ta muốn ngươi, ngươi
đoán xem hắn có đồng ý hay không?” Cho đến trước mắt, hắn muốn cái gì,
đi cầu đại ca, Mộ Dung Thao tựa hồ chưa từng nói với hắn một chữ
“không”.
Ở chung Đông uyển, được. Vào một tháng ban đầu, hai
huynh đệ còn ở chung một phòng, tận cho đến khi phòng ngủ cách vách ngay bên cạnh chuẩn bị xong mới chuyển sang. Bài trí ở bên trong, mỗi một
vật, chi phí ăn mặc, toàn bộ đều giống hệt nhau, không chút sai lệch.
Coi trọng thứ gì của Mộ Dung Thao, một câu, Mộ Dung Thao hào phóng từ bỏ đồ yêu thích.
Hắn cũng thật sự hiếu kỳ, cũng luôn luôn muốn thử nghiệm giới hạn, người này rốt cuộc có khi nào cự tuyệt hắn hay không?
“Ngươi dám!” Quả nhiên, điều này làm cho sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức.
“Sợ?” Nàng sợ, hắn cũng sắp đắc ý.
“Gia chủ sẽ không cho phép.”
“Vậy người cần gì phải khẩn trương như thế?”
“Như thế chính là ý đồ quấy nhiễu hắn. Gia chủ đối với ngươi tốt như thế,
ngươi làm gì cứ trăm phương nghìn kế khiến hắn khó xử?”
Nói trắng ra, không phải là đang đau lòng cho ý trung nhân trong lòng hay sao?
Hắn cười lạnh. “Đây không phải là ý nghĩ tồn tại của hắn hay sao?”
Hào quang khắp thiên hạ đều ở trên người Mộ Dung Thao, không cho người khác phát huy triệt để niềm tận hứng, còn không làm thất vọng hình tượng tốt đẹp như thánh nhân kia đi? Dù sao, hắn ngay từ ban đầu, liền bị định là đồ xấu xa, làm với không làm có cái gì khác biệt?
Có một số
người, cái gì cũng không phải làm, lại có thể nhận được hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất ở trên đời. Nhưng có một số ngươi, gần như chỉ muốn có một chút quyền lợi của mình, liền bị mang ác danh lòng muông dạ thú. Ai sẽ
trả cho hắn công đạo?
Nàng càng nghĩa chính từ nghiêm hộ chủ, hắn liền càng châm chọc trong bi thương.
Thôi, Mộ Dung Thao vĩnh viễn là đúng, hắn thì chỉ để ý giở trò xấu, không cần nhiều lời.
“Ngươi yêu hắn cái gì? Tính tình? Địa vị? Hay vẫn là dung mạo? Người người đều nhận định là tâm hồn, mạnh miệng nói giống như là thanh cao, ngươi thì sao? Muốn cùng ta đánh cược hay không, tại đây sau này ngươi có còn hay không cố chấp như ngày hôm nay nữa hay không?”
“Ý nghĩa tồn tại của một người không phải chỉ dựa vào khuôn mặt. Dung mạo có thể khinh
người, nhưng có một số việc một số vật không thể để mặc cho khinh cũng
khinh được, càng thay thế không được. Ngươi rất cực đoan, không hiểu
được đâu.”
Phải không?
Cho dù dùng hết tâm cơ, cũng sẽ không thay thế được?
“Chỉ hy vọng như thế.” Bằng không hôm nay nàng tình thâm ý trọng, cố chấp
nhận định, cũng chỉ là rơi vào chê cười, không đáng giá một văn tiền.
Ban đầu chỉ là nói ngoài miệng, muốn kích kích khuôn mặt không biểu tình
của nữ nhân kia thôi. Cũng không thực để ở trong lòng, cho đến một ngày, Mộ Dung Thao đi làm việc xa nhà trở về. Ở bên ngoài bắt gặp xiêm y quần áo có hình thức rất đặc biệt, rất thích hợp với hắn, liền mang về cho
hắn, trong tay bề bộn nhiều việc, vẫn còn quan tâm đến hắn.
Tư vị có người thân sủng ái chính là như vậy sao? Có người nghĩ hắn cần cái
gì, ở bên ngoài có đồ ăn ngon, vật quý hiếm thú vị, luôn nhớ mang về cho hắn.
Tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng— cảm giác có huynh trưởng ở bên cạnh, quả thật so với mong muốn ban đầu của hắn còn tốt
hơn một chút. Tính tình phản loạn cũng thu liễm lại một chút.
Hắn đi vào phòng Mộ Dung Thao, thấy xiêm y đặt ở đầu giường, cũng không suy nghĩ nhiều, liền thoát quần áo ra thử đồ ngay tại chỗ. May mắn thế nào, Mạc Nhạn Hồi lại đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy hắn quang lỏa
thân trên, vội vàng nghiêng người đi, gò má ẩn hiện một ít nhợt nhạt
hồng.
Hắn rất nhanh liền lĩnh ngộ, có người nhận sai người.
Cái nữ nhân kia ngay cả khi bị hắn cường hôn mặt liền không đổi sắc, vậy mà khi nhìn thấy nửa thân trên lõa lồ lại có thể lộ ra khuôn mặt xấu hổ?
Khó có lúc nhìn thấy tư thái xấu hổ của nữ nhân kia liền gợi lên tính tình
muốn ngoạn của hắn, dứt khoát liền đâm lao theo lao, muốn chơi đùa một
chút. Bắt chước thần thái của Mộ Dung Thao, ôn tồn mở miệng nói: “Nhạn
Hồi sao? Giúp ta vắt khăn mang đến đây.”
Người nọ ở phía sau giật giật, mặc dù thấy có một tia khác thường, nhưng vẫn theo thói quen làm theo lời hắn.
Vắt khăn ướt, mang tới gần, nàng liền lạnh mặt nói: “Mộ Dung Lược, ngươi thật sự rất nhàm chán.”
Nhanh như vậy liền bị phát hiện.
Hắn một phen muốn ôm lấy nàng, nàng lại nhanh chóng chống đỡ, động táccủa hắn lại nhanh hơn, đem toàn thân nàng ép lên giường.
“Buông ra!” Nàng lạnh lùng trách mắng, ngón tay dài đánh lên trên người hắn.
Hắn liền nắm chặt lấy hai cổ tay nàng đem đặt ở trên đầu giường. Cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.
“Nếu bây giờ ta thật sự muốn ngươi thì ngươi sẽ làm thế như thế nào?”
“Ngươi không có bản lĩnh đó.”
Nam nhân không chịu được nhất là câu kích thích, ngươi không có bản lĩnh.
Nha đầu này theo đại ca đi làm ăn buôn bán lâu như vậy, sao lại ngay cả
điểm đơn giản này cũng nhìn không ra? Hắn thật muốn cùng nàng phân cao
thấp, muốn ngày nào đó nàng thật sự sẽ chết vì tính tình ngoan cố của
bản thân.
“Đương nhiên, luận quyền cước công phu, ta không bằng
ngươi, nhưng nếu ta thật sự muốn cùng với ngươi, ngươi thật sự có thể đả thương ta sao?”
Không.
Nàng cùng hắn đều biết.
Hắn là thân nhân của Mộ Dung Thao, cũng là người mà Mộ Dung Thao thương tiếc nhất, làm hắn bị thương, Mộ Dung Thao sẽ đau lòng.
Đây cũng là nguyên nhân nàng luôn luôn ẩn nhẫn mặc hắn trêu đùa bỡn cợt, không muốn làm khó dễ hắn.
Một tay hắn chậm rãi xoa giữa hai chân nàng, chạm phải chủy thủ cất ở trong người, đặt vào lòng bàn tay của nàng. “Cho ngươi một cơ hội, một nhát
đâm xuống, thì có thể biết được ở trong lòng đại ca, ta với ngươi ai
trọng ai khinh.”
Nàng không dám.
Nắm chặt thủy chủ thật
lâu, chính là vẫn không thể đâm xuống một đao, không thể không thừa nhận sẽ có khả năng nhận được sự oán trách của Mộ Dung Thao.
Môi hắn lộ ra nụ cười trào phúng. Nữ nhân này đúng là yêu thảm đại ca.
“Ngươi chê cười đã đủ chưa? Cút ngay!” Nàng căm hận nói, không thể chịu đựng
được con người này cứ đem tâm ý của nàng dành cho gia chủ ra chơi đùa.
Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng không đáy kia nhìn hắn, mang theo— hận.
Nử tử này, chỉ sợ là cực kì ghét hắn.
Hắn đứng dậy cho nàng tự do, không ngăn cản nàng rời đi, đơn độc nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Nhiều điều kỳ lạ, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng đãi ngộ cho nhau lại
khác nhau một trời một vực, cực hạn yêu, cùng cực độ ghét. Không muốn
thừa nhận cảm giác tự nhiên xuất hiện ở trong lòng, mơ hồ đau, hắn không cần, tất cả những thứ thuộc về Mộ Dung Thao, hắn đều không cần!
Lúc sau Mộ Dung Thao đi đến, nhìn cái bóng lưng đi xa, lại nhìn trong phòng thấy vẻ mặt lạc lõng của đệ đệ, nháy mắt liền hiểu.
“Lại nháo với Nhạn Hồi hả?” Có một số việc, Mộ Dung Thao không phải là không rõ ràng, chính là cảm thấy bản tính đệ đệ không xấu, chỉ là nghịch ngợm một chút, không đến mức náo loạn đến mức không thể thu thập, cũng sẽ
không quá mức để phải nhúng tay can thiệp.
Có đôi khi Mộ Dung
Thao cảm thấy, mình giống như bậc phụ mẫu cưng chiều nhi tử của mình,
vĩnh viễn cảm thấy tiểu hài tử nhà mình thực ngoan, sẽ không làm ra
chuyện xấu. Cho dù nói đó là tư tâm, Mộ Dung Thao cũng thừa nhận, đại bộ phận trong lòng cảm thấy thua thiệt hắn nhiều lắm. Biết rõ hắn hay làm
khó Nhạn Hồi, biết tâm tính hắn không yên, mới nhường nhịn đến này.
“Muốn được nữ nhân để ý, không nên đùa như vậy, với Nhạn Hồi như vậy thì không được.”
Mộ Dung Lược hoảng hốt hoàn hồn, kinh ngạc trừng Mộ Dung Thao: “Ai...ai mà thèm nàng để ý!”
Mộ Dung Thao cười khẽ: “Đệ không phải là thích Nhạn Hồi hay sao?”
“Ta-...” Kỳ lạ! Đại ca làm thế nào chỉ nhìn qua một cái liền phát hiện ra hắn thích cái nữ nhân toàn thân lạnh lẽo kia?
“Không phải sao?” Còn tưởng rằng đệ đệ hai ba ngày liên tục đả kích nàng,
chính là trong yêu thích, muốn khiến nàng chú ý, chẳng qua là phương
thức sai lầm rồi, bằng không ngày nào cũng nháo, tại sao chưa từng thấy
nhằm vào ai khác?
“Hảo, liền cho là như thế đi! Ngươi sẽ đem nàng cho ta sao?”
Mộ Dung Thao kinh ngạc, cười.
Rõ ràng là cặp song sinh, sao tâm tư của đệ đệ hắn lại cứ như đứa nhỏ
vậy? Cũng khó trách dùng cái chiêu ngốc nghếch như thế đi trêu đùa Nhạn
Hồi.
Mộ Dung Thao nghĩ, trong lòng không hiểu sao lại thấy đau.
Từ nhỏ bên người hắn chưa từng có người nào đối tốt với hắn, cũng khó
trách, ngay cả việc đối tốt với một người như thế nào hắn cũng không
biết.
“Lược, tình cảm không phải là thứ để buôn bán, không thể
làm như vậy. Nhạn Hồi là người, không phải đồ vật, không thể nào ta nói
cho liền cho. Đệ nếu muốn nàng, hãy dùng hành động để cho nàng cam tâm
tình nguyện, như vậy ta mới có thể trao nàng cho đệ.”
Thật đúng là liên tâm với Nhạn Hồi, ngay cả hắn nói cái gì điều biết, hai người quả thật là tâm linh tương thông.
Hắn không có tư vị, hừ hừ.
“Còn có, Nhạn Hồi tính lãnh, nếu đệ cứ như thế, chỉ càng đem nàng đẩy đi xa
hơn, muốn đến được lòng của nàng, đầu tiên là đệ phải thay đổi tính tình của mình đi. Thật tình đối với nàng hảo, để cho nàng cảm nhận được ấm
áp, nàng sẽ nguyện ý để cho đệ tới gần.”
“Ngươi cứ như là hiểu nàng lắm, thế nào lại không nghĩ tới việc muốn có nàng?”
Mộ Dung Thao âm thầm buồn cười, cũng có lúc cái miệng kia nói ra lời toàn
vị chua. “Cũng không có nghĩ đến, hiện tại lại biết rõ lòng đệ, thì càng không thể.”
Nói những lời này, Mộ Dung Thao để hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, Mộ Dung Thao cũng sẽ không giải thích một câu.
Bên Mộ Dung Thao luôn luôn không có ai cả, nhiều năm đến nay gần nhất vẫn
là nàng, muốn nói ai có thể đi vào lòng Mộ Dung Thao thì Mạc Nhạn Hồi là có cơ hội nhiều nhất. Nếu không phải là hắn ở giữa gây khó dễ. Theo
thời gian, có lẽ hai người thật sự có khả năng trở thành đôi.
Nàng nếu như biết được, là hắn khiến cho nàng cả đời cũng không thể ở bên
người mà trong tâm nàng yêu, sợ là cả đời này đều hận hắn thấu xương.
Nhưng—như thế thì đã sao? Hắn càng xác định mình yêu thảm nàng, chỉ cần hắn muốn. Mộ Dung Thao sẽ không có suy nghĩ muốn.
“Vì sao nàng liếc mắt một cái liền nhận ra ta không phải là ngươi?” Đây
tuyệt đối không phải là so đo mình không bằng Mộ Dung Thao, chỉ là không cam lòng, chỉ muốn hiểu rõ mà thôi. Hắn yên lặng thuyết phục lòng mình.
“Ta nghĩ, hẳn là do vết sẹo này đi. Nhạn Hồi tính tình cực cố chấp, đôi khi đã nhận ra được mấu chốt, liền rất khó để dao động.”
Từ trong miệng Mộ Dung Thao biết được nguyên nhân của vết sẹo ở khuỷu tay, hắn liền hiểu.
Hừ, nữ nhân ngu, một vết sẹo mà thôi, cần gì phải vì nó mà như thế?
Dung mạo có thể khinh người, có một số thứ không phải là mặc ai khi cũng được, thay thế lại càng không được—
Bên tai, phảng phất có thể nghe thấy tiếng nói thanh lãnh.
Lúc nghe nó, chỉ cười nhạt. Trên đời này, làm gì có ai là có thể trọng yếu đến mức không thể thay thế được?
Hắn đã thử qua, cũng cố gắng qua, nhưng vẫn là phòng bị như vậy, bản chất lì lợm, hắn vẫn như trước, như trước—
Nửa đêm tỉnh lại, bên gối không còn hương thơm ôn nhuyễn làm cho người khác an tâm, hô hấp hắn lập tức cứng lại, trong đầu nháy mắt trống rỗng, Màn đêm hắc ám bao trùm lấy trái tim nằm ở trong ngực. Hắn không hiểu tại
sao lại choáng váng hoa mắt, không thể suy nghĩ, còn thở dốc khó hiểu.
Ngọn đèn lại được thắp sáng một lần nữa, hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy
trước mắt là một màn sương mờ mịt, một lúc sau mới có thể hoàn hồn.
Thẳng cho đến khi thân hình kia lọt vào trong mắt, hắn mới có thể hô hấp trở lại: “Nàng đi nơi nào?”
“Hữu hộ vệ có việc gấp cần bẩm bảo, phải đi một chút.” Đèn sáng, thân ảnh
đứng yên bất động ở bên cạnh bàn, suy nghĩ sâu xa nhìn hắn.
“Đang nửa đêm, không thể ngày mai rồi nói hay sao? Sau này từng tùy ý rời khỏi ta!”
“Hảo.” Lại một lần nữa trở lại giường, cảm giác được cánh tay hắn ôm lấy.
Trước khi ngủ, trong đầu vẫn không thể xóa đi hình ảnh của hắn lúc nãy. Tái nhợt, mờ mịt, lo sợ—
Nắm lấy bàn tay hắn, nàng cảm thấy một mảng ẩm ướt lạnh lẽo.
“Ta biết hai người........giao tình không phải là ít, nhưng hữu hộ vệ ta
vẫn cả gan nói một câu, biểu tiểu thư, công tư phân minh.”
Lời này ý là—nàng còn có tư tâm khác, ý muốn thiên vị sao?
Tình huống hiện tại của bọn họ... là bí mật khó giữ ở trong trang, giấu giếm kĩ mấy cũng sẽ có kẽ hở. Huống chi ngay từ lúc đầu hắn cũng không có ý
định che giấu cái gì, vài lần đến nghị sự, cũng để cho mọi người thấy
được hắn đang ôm nàng ngủ yên.
Cũng khó trách người khác hoài
nghi nàng, hiện thời chính là được sủng ái. Nữ nhân chung quy vẫn là nữ
nhân, như thế còn làm sao bảo trì được lý trí, phán đoán chuẩn xác?
Mối quan hệ này, khiến trọng lượng lời nói của nàng cũng bị suy giảm.
Nàng biến sắc: “Ta tự nhận mình đi theo gia chủ cho đến nay, luôn luôn trung thành, chưa từng có một chút nào không có trung thực.”
“Nhưng... là vạn nhất... ta nói là vạn nhất, hắn không phải...........”
“Nếu thật sự đúng như lời mà ngươi nói, hắn chính là nguyên nhân đằng sau
tấm màn khiến gia chủ bị hành hung, như vậy thì ta sẽ tự tay mình đâm
hắn, lấy lại công đạo cho gia chủ, Mạc Nhạn Hồi ta tuyệt đối sẽ không
chần chờ.”
Nghe câu nói đấy, thần sắc của hữu hộ vệ cũng hòa hoãn một chút. “Ta không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi, đừng quên rằng gia chủ đối với ngươi không tệ.” Gia chủ dĩ vãng cũng từng nói
qua, khi hắn không có mặt, thì hết thảy đều nghe theo chỉ thị của Mạc
Nhạn Hồi. Nguyên nhân là vậy, ai cũng có thể phụ hắn, nhưng Mạc Nhạn Hồi vạn vạn không thể cô phụ tín nhiệm cùng phó thác của gia chủ.
“Ta biết.” Nàng nặng nề nói. Nên làm như thế nào, trong lòng luôn luôn biết rõ, chưa từng có một chút suy nghĩ bất công.
Nàng nhớ, hồi đầu khi theo gia chủ học buôn bán, hắn từng nói qua, nàng có
đôi mắt thành thật, chính mình luôn câu nệ cố chấp, đây chính là ưu
điểm. Nhưng ở trong buôn bán, đây chính là nhược điểm lớn nhất, người
nàng tin tưởng nếu muốn dối trá, nàng sẽ khó lòng phòng bị.
Mấy
năm nay, nàng luôn luôn nhắc nhở bản thân, đừng để người khác lừa gạt... Nhưng, bản tính khó sửa, có phải, cuối cùng, nàng vẫn bất tri bất giác
phạm phải cái lỗi như vậy hay không?
Suy nghĩ, lại suy nghĩ, tâm
tư đã trăm chuyển ngàn hồi. Xoay người trở về phòng, không nhìn thấy
hắn, lại ra phía hoa viên tìm kiếm, thấy hắn khoanh tay đứng yên ở đó.
Gần đây, hắn thường xuyên như thế, một lần lại một lần liền hơn nửa ngày, luôn luôn im lặng nhìn về phía xa xăm.
Nàng cũng từng đứng ở vị trí tương tự như thế, nhưng cái gì cũng không nhìn
thấy, không thể đoán ra được hắn rốt cuộc là nhìn cái gì.
Đem đầu đặt lên trên bả vai, hắn ngoái đầu lại nhìn, cười ôn nhu.
Nụ cười này, rõ ràng chính là của Mộ Dung Thao, ấm áp như vậy, động lòng
người như vậy. Tính tình âm u của Mộ Dung Lược sẽ không bao giờ có được
nụ cười thật tình như vậy.
Có khi, nàng cảm thấy mình cùng Mộ
Dung Lược đều là cùng một loại người, tính lãnh, đồng dạng âm u, thưở
nhỏ đã sống trong góc bi ai, chưa từng nhận được ánh mắt để ý, chưa từng biết được cái gì là vui vẻ, sao có thể có được nụ cười từ tận đáy lòng?
“Bàn xong chưa?”
“Ân.”
“Kia là gì?” Ánh mắt hắn nhìn về phía sổ sách cùng báo cáo đặt ở trên bàn.
“Mời gia chủ xem qua.” Nói đến công việc chung, nàng lại tiếp tục câu nệ thủ lễ, là Mạc tổng quản không thể thân thiện.
“Làm gì? Cũng không phải là ta không tin nàng.”
“Vẫn là gia chủ xem qua mới tốt. Trước kia gia chủ nói, nếu ngườii không
tiện thì ta sẽ quản lý, nhưng thương thế của gia chủ hiện tại đã chuyển
biến tốt hơn, nên vẫn là quản sự vụ, không thể để cho người khác nói ta
chuyên quyền, mong gia chủ đừng khiến ta khó xử.”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, ý tứ hàm xúc thật sâu, tùy ý nhìn nhìn không nhìn ra ý tứ.
Nàng chờ, không bỏ sót một chút hành động nhỏ nào của hắn.
Nàng đang thử hắn.
Nàng không tin hắn, dùng cái loại phương thức này để thử hắn.
Hắn ngồi xuống, bàn tay hướng nàng. “Bút.”
Nàng liền sai người mang tới , ở một bên nghiền mực cho hắn.
Cảm giác cầm chiếc bút trong tay không ưng ý, hắn không vừa lòng: “Rất cứng, bút lông sói kia của ta đâu?”
Đúng vậy, gia chủ cực kì chọn bút để dùng, bút phải thuận tay, xử lý sự vụ
mới có thể lưu loát như mây bay nước chảy, rất sinh động, gọn gàng.
Nàng tự mình đi đến thư phòng lấy bút lông sói hắn thường dùng, khi quay trở lại, hắn đã xem sự vụ xử lý xếp ở phía bên trái, đổi bút, không cần suy nghĩ liền hạ bút xuống viết.
Chỉ thị cùng với bút tích, quả thật chính là của gia chủ.
Nàng xử lý chuyện buôn bán đều do gia chủ dạy, cổ tay gia chủ xử lý sự vụ, tác phong, nàng đều rõ ràng nhất.
Thẳng cho đến giờ khắc này, hắn mới lặng lẽ đem nỗi nghẹn ở lâu trong lòng phun ra ngoài.
Không đến một canh giờ, sự vụ xếp như núi ở trước mắt đều đã được xử trí thỏa đáng, hoàn toàn không mất đi quyết đoán cùng tác phong thanh thoát của
ngày xưa.
Nếu như là nàng xử lý, chỉ có thể được vài phần như
hắn, phán đoán chuẩn xác cùng tinh tế như vậy không phải là gia chủ thì
còn ai có năng lực này?
“Tốt lắm, chuyện nàng ‘phân phó’ ta đã làm xong, nàng muốn thưởng ta cái gì?”
Trước kia nếu thuộc hạ có công, Mộ Dung Thao luôn thưởng chưa từng chùn tay.
“Nhạn Hồi không dám.”
“Tốt nhất là nàng không dám.” Cũng đã dám bố trí việc lên đầu hắn, còn tranh luận tùy hứng, thực sự đã đem nàng chiều đến hỏng rồi.
Nàng chau chau mày, lập tức lĩnh hội, bị hắn kéo một cái liền đem giai nhân đặt lên ở trên đầu gối.
“Ăn định ta.” Hừ hừ, ngoài miệng thì bất mãn, nhưng vẫn làm đầy cõi lòng, chiếm lấy môi mềm hương thơm.
Sợ bị hạ nhân thấy được, nàng né tránh, khiến hắn không vui, dời đến phía
gáy của nàng cắn cắn, ý định lưu lại một dấu răng, khiến nàng không thể
gặp người.
“Đau............” Nàng mềm yếu oán giận, cũng không
thật sự là đau như vậy, tê tê cần cổ, kỳ thật là giận dữ cùng xấu hổ
chiếm đa số.
Hắn hiểu được. Hiện tại nàng ngoài miệng là cung
kính, khóe miệng lại cười yếu ớt, ánh mắt đều là sáng ngời. Biết hắn
thật sự sẽ không làm đau nàng, ngoài miệng nói vài câu lại giống như
liếc mắt đưa tình.
Ngả vào nhau triền miên náo loạn một hồi, gò má hắn dựa vào trên gáy nàng, cọ cọ, hưởng thụ một ít ôn tồn.
Mạc Nhạn Hồi hạ mông xê dịch, sợ chân hắn không đựng được sức nặng của
mình, không cẩn thận mông lại chạm vào hạ thân cứng rắn của hắn....
“Lại động, sẽ không thể vãn hồi.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
Khiêu khích vài lần, trong lòng biết hắn không có gì là không dám, đặc biệt
gần đây hành vi của hắn lại càng làm càn, lập tức không dám vọng động.
Tỳ nữ hướng đình nơi này đi tới, nàng vừa bị cảnh cáo, sợ chọc hắn không vui, lập tức tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng quẫn bách đáng yêu lấy lòng, hắn không nhịn được cất tiếng cười to.
Mạc tổng quản nhà hắn cũng có lúc đuối lý? Nhìn nàng đem đầu cúi xuống gần
như chôn trong ngực hắn, một bộ dạng khó có thể nhìn thấy.
“Tốt rồi, cũng đã đi xa, đầu còn không chịu nhấc lên?”
Nàng rầu rĩ, chỉ có thể cắn bả vai hắn một ngụm, biểu lộ sự bất mãn.
“Thế nào liền đói bụng cắn loạn, cứ như đứa nhỏ. Đến, nếm thử này.”
Một khối điểm tâm được đưa đến miệng nàng, nàng theo bản năng cắn một
miệng, vị xốp không ngấy, cùng với gò má nhàn nhạt phiếm hồng.... mùi vị rất quen thuộc.
“Là--- phù dung lệ hương cao của Tàng Nguyệt Các ở Từ Châu phải không?”
“Mạc tổng quản thực biết hàng, đến, lại thưởng cho nàng một miếng.”
“.......” Từ Châu cách Mộ Dung trang, khoái mã cũng phải ba ngày, nàng bất quá chỉ nói qua... hắn thật sự nhớ kỹ?
Đoạn thời gian ở trên giường dưỡng thương, hắn hỏi nàng thích cái gì, ghét
cái gì, kỳ thực cũng không phải là yêu thích, chỉ là mấy năm nay theo
hắn đi khắp nơi, là sự vật khắc sâu vào trong tâm trí hơn một chút mà
thôi. Còn tưởng hắn chỉ là thuận miệng hỏi về thời gian đã qua...
Hắn lặng lẽ nhấc tay, đem năm ngón tay nắm lấy tay của nàng, hòa hoãn nói:
“Nàng nói xem, chúng ta có nên ước định một chút không, ta thực sủng ái
nàng, khiến nàng có cảm giác được tràn đầy, nhiều đến không thể nào chứa nổi nữa, thì đến lúc đó là nàng hồi báo ta.”
“Ta phải làm sao mới có thể hồi báo?” Nàng cằn cỗi như thế, có cái gì đều đã sớm cho hắn.
“Gả cho ta, làm thê tử của ta, vì ta sinh nhi dục nữ.”
Thiên hạ trong lòng hơi hơi rung động, hắn cảm nhận được. Giang cánh tay,
càng ôm chặt lấy nàng, ôn nhu hỏi lại một lần nữa: “Được không?”
“......Hảo.”
Như thế nào lại không hảo? Cả đời này, chưa từng có người nào dụng tâm đối
đãi với nàng như thế, lấy toàn bộ tâm tư trân sủng nàng. Thẳng cho đến
khi nhiều năm sau, rất nhiều năm sau, nàng nhớ lại một ngày này, vẫn
không thể quên được thời khắc trái tim chấn động cùng rung động.
Trong nháy mắt, lồng ngực tràn đầy hạnh phúc cùng— rung động.