Lược Thê

Chương 5:




Edit: Độc Tiếu
Hắn, Mộ Dung Lược, đời này cũng không biết đến cái gì là nhận thua.
Lại một hồi bại trận, thở một hơi, thề nhất định phải trả lại, khiến nàng không thể lại một lần liếc mắt liền nhận ra, đem tất cả những lời nàng nói hung hăng quăng lại vào mặt nàng.
Trên đời này, không có người nào có thể thay thế được người khác? Không động được vào tình cảm của người khác? Xem hắn có thể được hay không!
Nàng yêu khí chất ôn nhuận trầm tĩnh của người kia, qua bao nhiêu đêm, hắn một lần lại một lần tập viết theo bảng chữ mẫu. Nhất định phải đem chữ viết ra không thua kém một chút nào, ánh nắng vừa hắt vào cửa sổ hắn liền lôi mỗi quyển sách ra đọc, bên trong toàn bộ thư phòng chưa có chỗ nào mà hắn chưa sờ qua.
Nguyên bản không hề hứng thú đối với chuyện sinh ý, hắn lại học tập, tìm hiểu, hạ quyết định khiến cho người kia phải thay đổi suy nghĩ.
Đối với chuyện này, Mộ Dung Thao cực kì tán thành. Hắn vốn cũng cố ý để cho đệ đệ chưởng quản gia nghiệp, nếu Nhạn Hồi có thể khiến cho hắn trở nên cố gắng, thay đổi thái độ nhân sinh, trở thành một Mộ Dung Lược hoàn toàn mới, là chuyện tốt khó có được.
Hắn muốn học, là huynh trưởng không có đạo lý không dạy cho hắn, đem tất cả ra dạy hắn không hề giữ lại một chút. Nhưng không có người nào biết được về chuyện này—bọn họ đều biết, chuyện này ngày thường vốn là kiêng kị vạn phần, các trưởng lão phê bình rồi mang lại nhiều sóng gió.
Trong đầu Mộ Dung Thao tính toán, để cho hắn làm cho một chút thành tích, chứng minh Mộ Dung Lược hắn cũng là một kinh thương xuất sắc, liền có lập trường nói chuyện. Thứ hai, cho dù bọn họ biết thì đến lúc đó cũng đã là ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích.
Thẳng đến về sau, Mộ Dung Lược hồi tưởng lại lúc đó, vẫn cười chính mình ngốc. Vì sao lúc đó, lại cố chấp đến chỉ còn lại một hơi?
Mà một hơi còn lại kia, liều mạng đem tất cả thực hiện đến không chê vào đâu được, chứng minh mình không hề không bằng với huynh trưởng. Mộ Dung Thao có thể, hắn cũng có thể.
Một hơi kia, là tràn ngập ngàn vạn bảng mẫu chữ, mài hỏng từng cái từng cái nghiên mực, trăm ngàn đêm không ngủ, chỉ vì để đọc được một quyển sổ sách phiền phức. Không chỉ là muốn hiểu biết, còn muốn so sánh xem ai nhanh, nhanh đến muốn đuổi theo năng lực Mộ Dung Thao tôi luyện từ nhỏ, học hết toàn bộ tính chất đặc biệt mà nàng yêu.
Một hồi lại một hồi thử nghiệm, cho đến khi hắn có thể nói chính xác rằng từ tướng đi cho đến biện pháp xử trí đều không khác biệt với Mộ Dung Thao, rốt cuộc hắn cũng có thể vui mừng cười.
“Ngươi thực để ý đến Nhạn Hồi.” Thành quả như vậy ngay cả hắn đều cảm thấy ngoài ý muốn, quả nhiên trong lòng có người, sẽ làm tất cả cho người ấy.
Cuối hè đầu thu năm ấy, Mộ Dung Lược nhiễm phong hàn, suốt ngày mê mê man man, thân mình phát nhiệt độ cao. Làm người huynh trưởng như hắn suốt ngày lo lắng, lúc nào cũng ở bên thăm hỏi.
“Nghe nói ngươi lại cả ngày không ăn?”
“Ăn không vào.” Mặt vùi vào trong chăn, miễn cưỡng không muốn quan tâm.
“Ăn một chén canh gà nhân sâm để tránh hàn khí được không?”
Một chút động tĩnh cũng không có.
Vì thế huynh trưởng lại bổ thêm một câu. “Là Nhạn Hồi hầm, không muốn sao?”
“...........” Hừ hừ, cuối cùng cũng thoáng lộ diện, đem miệng mở lớn ra chờ người hầu hạ.
Hắn không phải hiếm lạ, chẳng qua là khinh thường nhất cố, khôn khéo như đại ca sẽ khả nghi.
Về sau, bệnh tình của hắn chuyển tốt, đổi lại thành đại ca ngã bệnh.
Trên giường thay đổi bệnh nhân mơ mơ màng màng mệt mỏi, người nằm trên giường cười nhìn người đang nhăn mặt nhăn mày ngồi ở đầu giường, nói: “Không có biện pháp, nghe nói chuyển bệnh sang cho người khác sẽ nhanh khỏi.”
Đúng, hắn hiện tại là sinh long hoạt hổ, đổi lại hắn—
“Ngươi là ngu ngốc sao?” Cái gì đem bệnh qua cho người khác sẽ nhanh khỏi, loại chuyện không có căn cứ này mà cũng tin.
“Nếu đệ thật muốn vì ta làm cái gì đó, liền thay ta đi Hàm Dương xem xét, để cho ta thấy đệ học được bao nhiêu.” Cũng đã là thời điểm kiểm tra thành quả.
Mộ Dung Lược cũng biết, hắn là muốn thử, thử xem chính mình có năng lực đảm đương mọi việc một mình hay không.
“Hảo.” Dù sao cũng không có lựa chọn, ngày mai đã phải lên đường, mà sáng nay hắn lại bị bệnh, trừ bỏ thay mận đổi đào còn có thể làm thế nào?
“Nhạn Hồi vẫn thường đi theo đến hội nghị. Ta muốn đệ nhận lời một câu, sẽ không lấy danh nghĩa của ta mà dính vào nàng. Thật muốn người ta thì phải tự mình mang kiệu hoa đỏ thẩm nghênh vào cửa, ta sẽ không để cho Nhạn Hồi ủy khuất, nghe hiểu không?”
“Ta là cái loại người này sao?”
Phải, hắn chính là vậy, thực muốn hồ nháo, sẽ không có gì không dám làm. Mà cô nàng Nhạn Hồi ngu ngốc kia trong đầu luôn là sẵn sàng chết vì chủ, không sợ trong lòng nàng sẽ không nguyện, không thuận theo.
Đó là lần đầu hắn mang thân phận Mộ Dung Thao thay hắn xử lý thương vụ. Đi tới đi lui Hàm Dương bảy ngày, không có người nào phát hiện ra điểm khác thường.
Nguyên lai, làm Mộ Dung Thao cũng không có khó như vậy.
Ngày cuối cùng ở Hàm Dương, mọi chuyện nên làm cũng đã làm thỏa đáng, ngày ấy chính là mùng bảy tháng bảy, phố xá đêm hấp dẫn như ban ngày. Hắn liền nảy ý định, đem Nhạn Hồi đi dạo khắp phố xá địa phương, vô cùng thích thú.
“Nhiều người, gia chủ hãy để ý.” Càng là nơi đám đông, lòng của nàng càng căng thẳng. Chú ý đến an nguy của hắn, nhưng hắn đã mở miệng, thà rằng mình tốn thêm một chút công sức, cũng không muốn làm mất đi hứng trí mà hắn khó có được.
Hắn ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, bàn tay liền vươn ra tìm kiếm tay của nàng. “Vậy thì thế này, sẽ không bị tách ra.”
Nàng giật mình. Hắn chưa bao giờ chủ động làm ra cử chỉ thân mật như vậy. Tuy là nắm lấy cổ tay áo, cách nhau một lớp vải dệt mềm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay lớn ấm áp.
“Sững sờ cái gì?” Thấy nàng ngẩn người nhìn tay hai người nắm lấy nhau, mắt vẫn không chuyển đi, âm thầm hừ hừ.
Bất quả chỉ nắm cái tay áo mà thôi, cũng đáng để nàng coi là thất lễ? Có người lại ôm lại hôn, đều còn không thấy nàng có cái biểu hiện này đâu.
Một ngày kia, bọn họ dạo từ đầu đường cho đến cuối phố, gặp phải trò chơi nhỏ thú vị cũng ở lại chơi cho đến cùng.
Hắn chơi ném vòng, nhưng thế nào cũng không ném trúng, nàng đứng xem không được, tiếp nhận lấy vòng để thử, một lần liền ném chính xác vào một bộ đôi người gỗ.
Hắn nhìn, đặt ở trong lòng bàn tay, yêu thích không buông.
Về sau trên đường trở về kinh đi qua quán nhỏ lấy văn chương để kết bạn, có một câu đối vế trên không người nào đối đúng, hắn thuận tay hạ bút đối, đổi lấy một cái châu sai.
Trên đường đi qua bờ song, các khuê nữ chưa chồng địa phương theo tập tục thả hoa đăng xuống dòng sông, khẩn cầu được nhân duyên hảo.
“Không đi khẩn cầu cái duyên cho chính mình hay sao?”
Nàng nhìn hắn, lắc lắc đầu. Có thể đi theo hắn cả đời này, chính là chuyện tốt nhất của nàng.
Hắn sao lại không biết tâm tư của nàng, ngược lại, hướng tiểu thương mua đăng. “Ngươi không thả, ta thay ngươi thả.”
Kỳ thực, không cần........
Nhưng hắn lại nghiêm túc, mượn giấy bút, chuyên chú viết từng chữ. “Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển.”
“Trên đời này, sẽ có người như thế sao?”
“Sẽ có. Ngươi không tìm được, ta sẽ phụ trách tìm về cho ngươi.” Đem trang giấy viết điều kiện khắc nghiệt bỏ vào trong, hai người liền như vậy ngồi xuống dưới đất bên cạnh bờ sông, nhìn hoa đăng lúc chìm lúc nổi trên ở giữa sông.
Đăng trôi càng xa, tâm nguyện càng có thể thực hiện.
“Ngươi cũng đừng cố chấp, nếu có nhân duyên thích hợp, phải hiểu được chính mình cần nắm chắc, đừng đem tình yêu của ngươi cho nam nhân không thuộc về ngươi, mọi thứ trong tay sẽ bay đi mất.”
Hắn....... nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ phát hiện cái gì, muốn ám chỉ với nàng sao?
Nhìn khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, khóe miệng mỉm cười, thần thái tựa như thường ngày, thưởng thức người gỗ nàng lấy được. Cái người gỗ có thần thái mang ý cười, bộ dáng vui vẻ, khiến hắn yêu thích không buông tay. “Cho ta được không?”
“Được.” Theo bản năng trả lời, đổi lấy hắn đem ngón tay dài búng lên trán.
“Ta có nói là đưa cái gì sao? Trả lời lung tung, bị bán cũng không biết.”
“Cái gì cũng có thể.” Hắn muốn, cái gì nàng cũng có thể đưa.
Hắn nhìn lại nhìn, cười như không cười. “Nếu như là muốn ngươi, chẳng lẽ cũng được?”
“...........” Hô hấp nàng cứng lại, đã thấy hắn cúi đầu cười.
“Dọa ngươi thôi. Nhìn xem về sau ngươi còn dám đáp ứng lung tung với người khac nữa không. Nha, lễ thượng vãng lai.” Trâm châu sai hắn vừa lấy được thuận tay cài lên trên tóc nàng, chuyên chú đánh giá.
“Ân, đẹp lắm.”
Là châu sai, hay vẫn là........ nụ cười ôn nhuận, ánh mắt chuyên chú, nhìn thấy nàng tâm hoảng ý loạn, gò má phiếm hồng.
Hắn cười yếu ớt, lùi lại, ánh mắt di dời đến mặt sông. “Xem, hoa đăng của ngươi càng trôi càng xa, cực kì tốt đâu, đủ thấy ngay cả ông trời cũng có ý cho ngươi một cái nhân duyên mỹ mãn.”
Đêm hôm đó, nàng nhìn ý cười trên môi hắn, liền cảm thấy. Khoảng cách giữa mình và hắn hảo gần hảo gần, lại một hồi, cảm nhận được tim nhảy lên thình thích, khó có thể áp chế, mãnh liệt đến mức hắn chắc cũng nghe thấy được.
Lại thêm một lần cảm thấy được trái tim rung động. Những năm gần đây, hắn luôn luôn là người tối thiêng liêng nhất ở trong lòng, trong lòng tràn đầy kính yêu. Nhưng so với ai hết đều hiểu được, tất cả đều là nàng đơn phương niệm tưởng.
Nhưng mà giờ khắc này, hắn phảng phất giống như nam nhân đơn thuần lấy toàn tâm đối đãi nàng, không có chút chừng mực cấp bậc lễ nghĩa dư thừa nào, như thế tiến gần đến trái tim, tần suất cực yếu ớt, cảm thụ được hắn đáp lại.
Hắn ôn nhu cài trâm châu sai, chuyên chú cùng nghiêm túc khẩn cầu nhân duyên cho nàng, cùng với lúc nãy trên đường, cách tay áo, bàn tay to lớn kiên định nắm lấy nàng. Thành ra về sau rất nhiều năm về sau, trong mộng nàng lại lần nữa ôn lại, một đoạn đẹp nhất, tối trân quý nhất.
Trái tim sớm rơi vào bể tình, tại đây, trong một đêm nảy nở.
Người nào đó không thích hợp.
Hôm nay sáng sớm tỉnh dậy còn hảo hảo, làm cho hắn cọ một khắc chung để cho nàng xuống giường, vậy—hiện tại là chuyện gì?
“Nhạn Hồi, ta khát.”
Giai nhân vừa nhấc mắt, rót nước cung kính đưa, lại xoay người bận làm chuyện khác.
“Nhạn Hồi, đến đây nghiền mực.” Đại gia hắn nhàn đến vô sự quyết định luyện chữ để rèn luyện tính tình.
Nàng tay cầm mặc điều, an tĩnh nghiền mực, đen như mực, lòng của nàng cũng là đen trù hóa không ra.
Giấy viết chưa được một nửa, hắn thở dài, đặt bút lông trắng xuống. “Ngươi như thế, lòng của ta làm sao có thể bình tĩnh được?” Viết hàng trăm cuốn đều không tốt.
Một câu, mũi nàng liền cay. “Ta không sao.”
Còn không có chuyện! Hắn dứt khoát dang tay, đem nàng ôm đặt lên đùi, vây ở trong lòng. “Đều đem giấu hết vào tâm còn có thể nói là không có việc gì?”
“Ngươi..........” sao biết?
Nàng tự nhận cảm xúc cũng không thể hiện ra ngoài, ngày thường cũng không nói nhiều, tựa như trước kia người nào đó hình dùng, một dung nhan băng đá quanh năm không thể tan, hắn vì sao có thể hiểu được nàng?
“Ngươi chẳng lẽ không biết—“ Hắn chỉa chỉa ngực.
“Ngươi khó chịu, nơi này của ta cũng đau.”
Đáng giá đi? Có được hắn đối đãi như vậy, còn lại hết thẩy đều không trọng yếu.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Việc này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, vì thế nhân tiện nói: “Sáng nay....... các trưởng lão đưa tới một danh sách, muốn ngài tự mình chọn lựa, sớm ngày thành gia thất.”
Hắn biết! Cái đang ăn no an nhàn kia chuyên tạo phiền toái cho hắn!
“Đi!” Hắn biến sắc, kéo nàng đi ra ngoài.
“Gia chủ, ngài đừng—“
“Câm miệng!”
Một ngày kia, hắn trầm mặt, ra lệnh cho Mạc Nhạn Hồi triệu tập mỗi một vị trưởng lão của dòng họ, ngẩng đầu trong đại sảnh, mỗi một câu, mỗi một lời nói đều mang khí phách.
“Mỗi vị đang ngồi ở đây đều là trưởng bối của ta, các ngài muốn ta thành thân, nam lớn lấy vợ, là tập tục từ xưa cho đến nay, ta vốn không có lập trường để từ chối, nhưng danh sách này—không cần, trong lòng của ta đã chọn người để cộng giai bạch thủ. Nếu ngay cả hôn sự của gia chủ mà cũng phải chuyển đến cho tộc quy, thì ta xem đi xem lại cũng không có thấy một cái quy định nào. Có câu lấy vợ phải lấy vợ hiền, nhất định phải phu xướng phụ tùy, có năng lực phụ tá cho gia nghiệp.
Ta trước vẫn luôn châm chước mãi, các trưởng lão trước giờ vẫn luôn làm theo tộc quy, như vậy, trừ bỏ Mạc Nhạn Hồi, ta không hề nghĩ ra có được nữ nhân nào xuất sắc hơn. Có được tài năng kinh thương, còn có thể hiểu được lòng ta, biết được ý ta, dù sao sống chung cả đời vẫn là ta, không phải là cả hai người không nên chán ghét nhau, phải không?”
Một lần quyết định này rước lấy nhiều tranh luận, không cần phải nói là bác bỏ, hay khó có thể chống đỡ. Trong lòng biết đây là một trận đánh ác liệt, không muốn nàng ở chỗ này chịu khuất nhục, nhân tiện nói: “Nhạn Hồi, ngươi ra canh giữ ở bên ngoài đi.”
Hắn theo từ lúc mặt trời lên cao cho đến lúc mặt trời lặn, nàng đứng ở sảnh ngoài, hai chân đứng thẳng, có vài lần khẩu khí quá lớn, ngay cả sảnh ngoài cũng có thể nghe thấy vài câu nói nặng nề mang tức giận của hắn.
“Không có nhà mẹ để thì không có núi dựa sao? Mộ Dung Gia gia bộc thì sao? Dùng vạn lượng mua về thì không phải là người sao? Chúng ta có quan hệ gì trong phủ cao thấp có người nào không biết? Các ngươi muốn nàng tương lai này còn có thể gả cho ai? Nếu không phụ trách cả đời của nàng thì ta cũng sẽ không động đến nàng.”
Kỳ thực...... hắn không cần như thế. Mặc dù hôm nay hắn cưới không được nàng, nàng cũng sẽ không oán, hắn tội gì phải đem mình hãm vào trong cuộc chiến, cứng rắn vì nàng đánh trận ác liệt này, mệt mỏi như vậy, kiên trì như vậy—
“Kiếp này của ta không phải Mạc Nhạn Hồi ta sẽ không cưới! Các ngươi nếu ngại vị đương gia chủ mẫu này không có mặt mũi, muốn đem cả gia chủ ta phế bỏ, ta tuyệt cũng sẽ không nói hai lời.”
Không xác định được cuối cùng ai thỏa hiệp ai, khi hắn đi ra khỏi đại sảnh, vẻ mặt mệt mỏi, cực gì mệt mỏi.
“Có khỏe không?”
“Dù không thể, nhưng vẫn tốt.” Hắn mệt mỏi xoa xoa giữa hai mày, nở một chút ý cười trong sáng, đó là nụ cười đẹp nhất, động lòng người nhất mà cả đời nàng nhìn thấy—
“Hãy chuẩn bị giá y cho chính mình đi, chúng ta sẽ thành hôn.”
“Ngươi kỳ thực không cần—“ Thanh âm nàng ngắt đoạn, có dục vọng muốn khóc.
“Nói bậy, đương nhiên cần.” Người của hắn, không phải chính mình bảo vệ, ai sẽ tới bảo vệ?
Nhiều năm như vậy đến nay, lần đầu tiên có người vì nàng đứng ra, vì nàng để ý và tranh thủ, vì nàng đau lòng và phẫn nộ, bảo vệ cho danh phận cùng tôn trọng, vì nàng... vì nàng—liều lĩnh.
Toàn tâm quý trọng kia, nàng cả đời đều sẽ đặt ở đáy lòng.
Chấp nhận tâm ý của hắn, chậm rãi nhếch khóe môi lên, còn cho hắn một cái mỉm cười thật tình—
“Ta sẽ cố gắng, làm thê tử tốt.”
“Ân.” Hắn khuynh môi, ôm lấy người trong lòng thuộc về hắn, xinh đẹp và tao nhã.
Có phải cực hạn hạnh phúc cùng cực hạn tuyệt vọng có phải trên cùng một con đường hay không?
Nửa đêm bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Làm sao vậy?” Mạc Nhạn Hồi chợt tỉnh dậy, thân thiết cúi xuống hỏi thăm.
“Ta—gặp ác mộng.”
“Là ác mộng gì?” Làm cho hắn sợ tới mức một thân toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Ta nằm mộng—thấy ngươi một đao đâm thẳng vào tim của ta.” Hắn xoa trái tim bên phải, phảng phất còn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương ấy, đều không phải là đến từ cơ thể, mà là thế nào cũng không thể tin được, nàng lại hạ thủ được.
“Làm sao có thể?” Nàng ngạc nhiên bật cười. Bảo vệ hắn còn không kịp, như thế nào lại có thể đả thương hắn?
Làm sao thể nào? Nếu như có một ngày, nàng biết được, biết được—hắn làm hết thảy những chuyện kia, thật sự là sẽ không sao?
Đôi tay chặt chẽ ôm chặt lấy nàng, nhắm hai mắt lại, ngàn tư vạn tự hung hắng nhét đầy vào chỗ sâu ở trong lòng, không muốn.
Gần đây, trong phủ cao thấp đều khẩn cấp chuẩn bị cho hôn sự, nến đỏ hỷ sự, đèn lồng đỏ thẫm, khắp nơi đều dào dạt không khí vui mừng. Gối hỉ uyên ương, nàng kiên trì muốn mình tự thêu, nhưng những năm này theo hắn chạy ngược chạy xuôi, thủ đoạn buôn báo đều có đủ, lại quá kém nữ nhân may vá, nhìn chăm chú tấm vải đỏ trước mặt, buồn rầu hỏi: “Làm nữ nhân, ta tựa hồ thực sự thất bại, cưới ta ngươi có thể nào hối hận hay không?”
Phiền não của nữ nhân trước khi gả kia, ở trong mắt hắn lại đáng yêu cực kỳ, cười trả nàng. “Ngươi có thêu thành vịt hoang, ta cũng sẽ vui lòng nhận.”
Ngoại trừ việc may vá đồ cưới, còn lại những việc khác trong hôn sự thật ra đều đâu vào đấy. Mấy ngày nay, nhìn nàng trong trong ngoài ngoài bận rộn chuẩn bị, sự hạnh phúc kia tràn đầy ngực, khiến hắn có cảm giác, nếu có thể cứ như thế thì không còn có thể cầu gì được.
Tháng sau mùng bảy, là hôn kỳ.
Hắn cả đời này, cho tới bây giờ, chưa từng có vui quá như vậy, cực hạn hạnh phúc lại khiến cho hắn bất an. Tốt đẹp này là một hồi mộng không chân thực, lúc nào sẽ phải tình lại?
Hắn không sợ chết ở trong tay nàng, chỉ sợ trong ánh mắt lạnh lùng của nàng rốt cuộc không nổi lên được sự nhiệt tình.
Hạnh phúc này đến, đi trên con đường này, sớm biết sẽ có một ngày kia, nhưng mà—
Trộm lấy một khắc hạnh phúc, hắn không oán.
Hắn không oán.
Nhưng lại khó có thể không thẹn.
Trời lạnh, sao không mặc thêm áo?
Bên tai, lại phảng phất giọng nói ôn nhuận, dặn dò hắn những việc vặt của cuộc sống, tha thiết quan tâm.
Đột nhiên lúc này, trong tim trống rỗng, đêm trầm mặc, cái gì cũng không có.
Hắn ngẩn ngơ ngã ngồi ở trước bàn, nhìn những đồ vật bày biện ở trong phòng.
Nhạn Hồi hầm canh là tay nghề cao nhất, đem cho ngươi bổ thân mình, nếu ngươi thấy thích, sau này đều mang đến cho ngươi.
Quay lại Mộ Dung trang, nhiều năm qua không chịu quan tâm đến thân mình, luôn bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng,đều khiến người nọ hao hết tâm tư để điều dưỡng, đưa tay chân lạnh lẽo cũng nuôi thành ấm áp.
Hiện thời, không có người lại mang đem bỏ những thứ yêu thích để cho hắn, hắn đã độc chiếm, ngày đêm mong mỏi hết thảy, tất cả đều thuộc về hắn.
Nhưng—hắn là dùng đại giới gì để đổi lấy? Người khác không biết, hắn là đặt ở ngực, cả đời đều phải đeo trên lưng tội lỗi trầm trọng.
Đem mặt chôn ở bàn tay, thời khắc khi đó mãnh liệt như thủy triều đổ ập về lòng hắn, đau đớn vô cùng, khó có thể hô hấp, một chút, một chút đánh vào trong lòng.
Nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người.
Mạc Nhạn Hồi ngồi xuống giường. Nhiều năm tập võ đi lại nhẹ nhàng linh hoạt không tiếng động, ban đêm thâm tịch, ngay cả tiếng lá rụng sàn sạt cũng có thể nghe đặc biệt rõ ràng.
Phòng ngủ không có, vườn thường xuyên đến cũng không có, phòng ngủ của Mộ Dung Lược cũng không có, nàng một đường tìm đến thư phòng—
“Ta đã nói cái gì? Không có sự cho phép của ta không được động đến hắn! Ngươi đem lời của ta từ tai này vào tai kia sao?”
“Thế nào? Đột nhiên không đành lòng sao?” Mộ Dung Dung mang phòng bị.
Nói như thế nào hai người này dù sao cũng là thân huynh đệ, đối với trình độ yêu thương của Mộ Dung Thao, có lẽ vừa khóc vừa than thở sám hối vài câu, hai huynh đệ đóng cửa giải hòa. Ngược lại, người ngoài như bọn hắn sẽ trở thành kẻ chết thay, cả trong lẫn ngoài đều không được lòng ngươi.
“Đừng quên, độc dược đầu tiên là do ngươi tự tay hạ, bằng không chúng ta có bản lĩnh thông thiên thì kế hoạch cũng không thành. Việc đã đến nước này, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn thân thoát ra hay sao?”
“Ta tự biết mình làm cái gì, không cần đến lượt ngươi nhắc nhở!” Hắn đen mặt. Lời nói lãnh khốc vô tình. “Ngươi sẽ không cho rằng, ta thực sự có bản lĩnh kia, thần không biết quỷ không hay có thể thay thế được thân phận của một người? Tương lai nếu xảy ra tình huống gì, ngươi có thể đối phó sao? Hắn không thể chết, ít nhất là bây giờ không thể. Nếu phải chết, cũng là trong tay ta.”
“Ngươi thật đúng không phải là người, mệt Mộ Dung Thao đối đãi với ngươi tốt như thế.” Trào phìng lại trào phíng, nghi ngờ cũng tiêu hết.
“Vậy sao còn không đem người rút trở về!”
“Nói nghe thoải mái, ngươi ở trong này nhuyễn ngọc ôn hương, hô mưa gọi gió, chúng ta ở bên ngoài bôn ba lao lực, có công bằng sao?”
“Vậy chờ hắn trở về, mọi người cùng chết, như thế nào?”
“Đều đã nói hắn mang trong mình đến tận mười loại độc, sớm không biết đã chết ở chỗ nào, cần gì phải uổng phí công phu...”
“Chết thì ta phải nhìn thấy xác!” Hắn cực lực ẩn nhẫn, run run nắm chặt nắm đấm trong tay áo, đuổi ra khỏi Mộ Dung phủ, liền không thể tự ức chế.
Nghiêm lệnh không được động đến hắn, liền một ngày nếu hắn vì độc mạn tính ở trên người hắn, không bị chết quá nhanh, cũng không thể cho hắn được một cuộc sống mạnh khỏe... Như thế nào cũng không nghĩ tới, những người này đều ước gì hắn chết, làm gì có chuyện ngoan ngoãn nghe lệnh hắn mà làm việc.
Hắn hoàn toàn không dám nghĩ, thân thể mang hơn mười loại độc tính, đến nay vẫn không rõ là rơi xuống ở nơi nào, như thế nào có thể sống? Hay là... đã chết?
Mỗi một câu ở bên trong, nàng đều nghe được, tổ hợp lại ý tứ vô cùng rõ ràng, bất quá, nàng lại mất đi năng lực chắp vá, đầu óc chết, như thế nào cũng không thể lý giải—
Không, có lẽ nào, không dám lý giải.
Cho nên... ngày ấy cùng nàng đồng giường cộng chẩm, người thân mật yêu thương không phải là Mộ Dung Thao.
Cho nên... người nàng chân chính tâm tâm niệm niệm kia, hiện thời sinh tử chưa rõ?
Cho nên, cho nên... trong lòng mang theo một trận lạnh lẽo, không thể nghĩ tiếp.
Trước kia, có người luôn mang nụ cười ác ý, khi dễ nàng, làm nhục nàng, tuyên bố với nàng, xem có thể dạy dỗ nàng đến cái lúc cũng không thể nào nhận thức ra người nào là ai.
Khi đó, vô luận là khi nhục nàng thế nào, nàng cũng tự giữ, nhưng một hồi này, là nàng cam tâm tình nguyện, mặc cho hắn cướp lấy hết thảy của chính mình—
Phát hiện không khí có phần quỷ dị, khuôn mặt chôn ở trong bàn tay kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt thanh nhã trắng bợt như tờ giấy, nhất thời hô hấp cứng lại.
“Ngươi—đêm đã khuya, sao còn không ngủ?” Hắn ổn định tinh thần, cố nhếch khóe môi, chống đỡ trụ vững nụ cười yếu ớt bình thản.
Việc đã đến mức này, hắn còn muốn lừa dối nàng.
Hắn còn muốn đùa bỡn nàng đến mức độ nào mới chịu dừng?
Nàng xoay người, không nói một lời, từ từ lắc người trở về phòng, Mộ Dung Lược lập tức liền biết—nàng cái gì cũng đều nghe thấy!
Hắn nhảy dựng lên, bước nhanh đuổi theo, trong lòng vừa hoảng vừa vội. “Nhạn Hồi, hãy nghe ta nói—“
Nàng lùi lại một bước, bàn tay vươn ra rơi vào khoảng không.
Quả nhiên.
Hắn cười khổ.
Sớm biết một ngày này sẽ đến, lại không ngờ rằng tới nhanh như vậy, khiến người khác không kịp trở tay.
“Hãy nghe ta nói được không? Cho ta một cơ hội—“
Cơ hội? Vậy Mộ Dung Thao? Ai cho hắn cơ hội?
Nếu hôm nay nàng không phát hiện chân tướng, hắn còn muốn giấu giếm nàng đến bao giờ? Đến ngày thành thân bái đường, ở trước mặt mọi người, hung hăng cười vào mặt nàng, nói nàng tự mình đa tình? Hay vẫn là thực muốn nàng vì hắn chăm lo việc nhà sinh con, trả thù cho ngày xưa nàng khinh thường không khuất phục?
Hắn thật ác!
Là nàng xứng đáng, nhiều dấu hiện như vậy đặt ngay lại trước mắt của nàng, nàng lại lựa chọn làm như không thấy, không tự giác tham luyến sủng hạnh cùa hạnh phúc giả dối chưa bao giờ có, xứng đáng bị hắn trêu đùa ở trong lòng bàn tay.
Nhìn nàng khi đó, trong lòng hắn nghĩ như thế nào? Sợ là người không thể đè nén, chê cười nàng ngu xuẩn?
Vinh nhục cá nhân, nàng có thể để sang một bên, nhưng còn gia chủ đâu? Một lòng đối xử tử tế, chỉ mong chờ hóa giải hận thù cùng trong lòng lạnh như băng trong hắn của gia chủ thì sao?
Không thể nhận được đối đãi như thế.
“Hắn...sống hay chết?” Chuyện hiện thời, nàng chỉ để ý điểm này.
“........Ta không biết.” Thực sự không biết.
Nàng nhấc mắt nhìn hắn. “Mộ Dung Lược, ngươi làm sao có thể như vậy? Ngươi muốn, hắn đều nguyện ý cấp, ngươi cần gì phải làm như vậy?” Nàng không hiểu, nghĩ thế nào cũng không thông.
Toàn tâm đối xử tử tế, thực không lưu lại một chút nào trong hắn hay sao?Ngày xưa, hắn có có thể nói chỉ là tùy hứng đùa giỡn, là tính tình hài tử đùa giỡn, liền đem cả mạng của huynh trưởng ra để chơi, hắn còn có cái gì không làm được?
“Ngươi nói ngươi không phải cầm thú—“ Nàng nhẹ nhàng cười, thần dung trống rỗng mà lạnh như băng. “Đúng vậy, ngươi căn bản còn không bằng cả cầm thú!”
Ở trong mắt nàng, hắn liền không thế chấp nhận được như thế sao?
Tâm nguyên bản đau đớn vội vã, dần dần trở thành đóng băng.
Còn có cái gì nữa? Hắn là phạm vào tội đáng chết cả trăm ngàn lần, dùng hết ngôn ngữ thế gian cũng không có biện pháp giải vây cho chính mình. Nhưng hắn cho rằng, nàng, ít nhất, cũng sẽ hỏi một chút nguyên nhân đằng sau—
Là hắn suy nghĩ nhiều quá, loại xấu xa làm việc, cần có nguyên nhân hay sao?
Hắn nhớ tới cái mộng kia, mộng mà sau khi tỉnh lại vẫn rành rành ở trước mắt, còn cảm nhận được cái lạnh lẽo truyền từ lưỡi dao sắc cắt vào da thịt, từng trận thấu xương—
Hắn nhắm mắt lại. “Nếu ta nói, Mộ Dung Thao đã chết, chết ở trong tay ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ngươi!”
“Ngươi có muốn vì hắn báo thù, chính tay đâm chết người đã sát hại hắn không?” Một chút ánh sáng xẹt qua trong đêm, đặt ở trên gáy hắn, cảm giác mát, làm lạnh của tâm của hắn.
Thật sao, nàng thật hướng lưỡi dao về phía hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám?” Đến gần hắn, lưỡi kiếm mỏng kia chỉ cần dùng một ít sức sẽ cắm vào thân thể, cắt qua da thịt.
“Ngươi dám, ngươi đương nhiên dám. Nam nhân yêu say đắm ở trong lòng bị người làm hại, còn không nhận biết được kẻ địch, thất trinh, có ai cho với ngươi càng oán, càng hận—“ Hắn dừng nói.
Một giọt, hai giọt, ban đêm thâm tịch, phảng phất có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao cắt qua gáy, một giọt lại một giọt, rơi xuống mặt đất, uốn lượn thành bông hoa hồng méo mó.
“Ngươi cho là, bây giờ còn có ai sẽ vì người đau lòng không dứt? Một người duy nhất, bị ngươi tự tay làm hỏng! Ta còn có gì không dám?!”
Nàng có gì không dám?
Dĩ vãng nhượng bộ, là vì Mộ Dung Thao. Hiện thời người đã mất, nàng liền không phải cố kỵ.
Hắn đã hiểu. Hiểu đến tâm đau triệt để.
Nguyên lai không có Mộ Dung Thao, hắn liền cái gì cũng không phải. Mấy ngày nay triền miên ân ái, nồng tình thâm ý, không phải Mộ Dung Thao, với nàng một chút ý nghĩa cũng không còn.
“Ta ác sao?” Lòng bàn tay lướt qua vết máu ở gáy, mặt hắn không chút biểu cảm, lành lạnh nói: “Mạc Nhạn Hồi, ngươi so với ta còn ác hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.