Edit: Độc Tiếu
Mục Dương Quan đầu tiên là đến Lục gia một chuyến, lần này, đã không còn
giống như lần trước đến giải thích mọi chuyện rõ ràng, lần này đến, giải thích hay không đã không còn quan trọng.
Đón nhận ánh mắt oán trách của Lục Tưởng Dung, hắn trầm mặc, biết rõ giờ phút này nàng hận hắn thấu xương, như vậy cũng đúng.
“Chúng ta—cứ như vậy thôi.”
Nàng sửng sốt, khiếp sợ nhìn hắn, “Chàng nói cái gì?”
“Vài ngày nay, nàng nghe cũng không phải là ít.”
“Chàng không giải thích?”
“Lúc đầu, ta muốn, nhưng hiện tại—“ Cũng đã hạ quyết định, còn cái gì để mà nói.
Hắn lấy chiếc khăn tay nàng tự tay thêu ra, vật quy nguyên chủ.
“Mục Dương Quan, chàng là đồ ngốc!” Nàng đau lòng vô cùng, dùng sức ném khăn về phía hắn, “Ta không có hoài nghi chàng! Ta biết chàng làm người như
thế nào, bọn họ nói một chữ ta cũng không tin, chỉ cần chàng nói, ta
nhất định sẽ tin chàng. Chàng vì sao ngay cả dỗ dành ta cũng không
nguyện ý?”
Nàng biết chuyện này nhất định có nội tình, nhưng nữ
nhân nào gặp phải chuyện này mà không tức giận? Nàng là nháo, muốn hắn
đến dỗ dành nàng, muốn xem hắn để ý đến nàng bao nhiêu, hơn nữa còn cam
đoan lần sau sẽ cẩn thận, không lại tiếp tục làm chuyện có lỗi với
nàng........
Trong đầu nàng cũng lo sợ không yên! Là nàng chủ
động đến gần hắn, là nàng cầu trước, hắn luôn yêu thích ôn nhu nhàn
nhạt, nhạt nhẽo đến mức gió chỉ thổi là tiêu tan, nàng chưa từng dám
nghĩ kiên định.
Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lòng hắn nàng
lại không trọng yếu đến như vậy, hắn ngay cả một tia cố gắng cũng không
muốn, liền dễ dàng bỏ lại nàng.
“Vấn đề là, xác thực là ta đã
làm, nguyên nhân đằng sau có như thế nào thì sự thật cũng không thể thay đổi, trinh tiết của nữ nhân rất trọng yếu, nàng không hiểu hay sao?”
“Nàng ta là quả phụ--“
“Quả phụ thì phải nhận sự khinh thường?” Nàng từng có một nam nhân, không có nghĩa là thân thể nàng bẩn không đáng để tôn trọng. Nàng là bị hắn liên lụy, ngay cả chính mình cũng có thể đưa ra, hắn có thể làm như chưa
từng xảy ra chuyện đó?
“Ta cần phải phụ trách, Dung Nhi, có lẽ
duyên phận của chúng ta không đủ thâm, không thể kết thành phu thê,
nàng—vẫn là tìm người khác đi, có lẽ tương lai sẽ có duyên đẹp thích hợp với nàng.”
“Mục Dương Quan, ngươi thật sự rất đáng giận!” Nói nghe đường đường chính chính, bất quá chính là che giấu tư tâm của hắn!
Tâm của hắn đã sớm lệch, hiện thời bất quá là mượn nước đẩy thuyền, bằng
không, vì sao người bị hy sinh là nàng mà không phải là nữ nhân kia? Hết thảy những thứ này căn bản chính là cái cớ!
Mục Dương Quan không nói, nghe lời chỉ trích của nàng.
Hắn biết nàng tức giận, nàng oán hận, nhưng thời gian sẽ hòa tan hết thảy,
có lẽ một năm rưỡi tới, có lẽ càng nhanh, ba, năm tháng sau, nàng sẽ lại trở thành Lục Tưởng Dung hoạt bát, yêu cười.
Thực sự, hắn chân thành hy vọng, mình không gây thương tổn cho nàng quá sâu.
Chuyện cần nói cũng đã nói xong, hắn tìm một ngày, mang Mạc Nhạn Hồi trở về gặp huynh trưởng, nói ra quyết định thành thân.
“Mộ Dung phu nhân?” Hai huynh đệ ở trong phòng nói chuyện, Mục Ấp Trần mặt quái dị nhìn hắn. “Đệ luôn gọi nàng như vậy sao?”
“Không đúng sao?” Nhìn vẻ mặt đại ca ý vị sâu xa, “Nàng nói phu quân nàng họ Mộ Dung.”
Bất quá, tương lai sẽ thành Mục phu nhân, hiện thời gọi như thế, quả thật là không ổn.
“Nàng........... ách.......... khuê danh của nàng?”
Mục Ấp Trần nhướn mày, “Cũng đã sắp cưới người ta, đến ngay cả khuê danh cũng không biết sao?”
Đệ đệ này của hắn, là đang đùa giỡn sao?
“Ngay từ đầu không hỏi, giờ-- hỏi thì lạ.”
Hoàn toàn không dám hỏi, đành phải lén lút xin trợ giúp của huynh trưởng.
“Nhạn Hồi, danh của nàng là Nhạn Hồi. Trong nhà là đứng thứ mười, có đôi khi
“trượng phu” nàng gọi nàng là Tiểu Thập Nhi.” Nói đến câu cuối cùng, cố ý vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Thập Nhi.... Nhạn Hồi......” Hắn nói ra khỏi miệng liền nghiền ngẫm, nghe thế nào cũng cảm thấy quen thuộc lại thân mật.
Mục Ấp Trần chuyên chú nhìn kĩ thần thái của hắn, hỏi: “Đệ thật tình muốn cưới nàng sao?”
“Vâng.” Phát hiện đại ca có lời chưa nói hết, hỏi lại: “Đại ca không đồng ý sao?”
“Nếu ta không đồng ý, đệ sẽ làm thế nào?”
“Đệ...” Hắn cứng lại, không đáp được.
Chỉ cần như thế, là đủ rồi.
Đệ đã không thể ngay lập tức nói không chút do dự: “Đại ca không đồng ý, đệ không cưới.”
Đệ khó xử, không biết làm sao.
Bởi vì để ý, mới có thể khó xử, cho tới nay, vẫn chỉ có Nhạn Hồi mới là
người duy nhất ở trong lòng không thể thay thế được, dù có trí nhớ hay
không vẫn vậy.
Hắn cười nói: “Nhạn Hồi là nữ nhân tốt, đệ phải hảo hảo đối đãi nàng.”
Hai huynh đệ nói chuyện xong, vỗ vỗ vai hắn, muốn hắn gọi Nhạn Hồi vào.
Mạc Nhạn Hồi cũng biết, đã vi phạm ước định ban đầu với gia chủ, đi vào nội đường, liền đứng thẳng bất động, chờ hắn mở miệng.
Hắn nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Bộ dáng hiện tại của
ngươi giống như hồi đầu mới theo ta đi buôn bán, cái lúc mà lần đầu tiên phạm sai lầm, thẳng tắp đứng trước mặt ta, giống đứa trẻ chờ ai mắng.”
Sự kiện kia, nàng nhớ.
Một quyết định sai lầm, ngân lượng tổn thất lên đến hàng vạn, hắn lại chỉ hỏi nàng—“Có học khôn ra được chưa?”
Học được, nhưng cái giá phải trả thật lớn.
Hỏi hắn vì sao không giáo huấn?
Hắn trả lời nàng: “Ngươi nhận giáo huấn còn chưa đủ lớn sao? Không cần đến
ai mắng, chính mình cũng đều là tự trách như thế, còn có gì cho người
khác mắng?”
Hắn nói, hắn cũng phạm sai lầm, không có người nào
ngay từ nhỏ cái gì cũng biết, phạm sai lầm cũng là một cách học tập,
hiểu được sai lầm mà sửa chữa, ghi nhớ giáo huấn, thì liền đáng giá.
Hắn luôn luôn là chủ tử nhân từ, hiện tại—
Nàng liễm mi, thấp giọng: “Hắn nếu muốn kết hôn với Lục Tưởng Dung, ta tuyệt đời không hai người. Nhưng hôm nay là hắn mở miệng, muốn ta gả cho hắn, gia chủ, ngài biết ta dù thế nào cũng sẽ không cự tuyệt hắn.” Nàng đã
cự tuyệt hắn quá nhiều, lúc này, vô luận như thế nào nàng cũng đồng ý
với hắn.
Mặc dù gia chủ không đồng ý, mặc dù trở thành đích nhắm
cho mọi người chỉ trích, mặc dù ngày mai hắn nhớ ra ném ra một phong hưu thư, không muốn liên quan đến nàng, nàng cũng sẽ không hối hận vì hôm
nay được gả cho hắn.
“Ta cũng không muốn cầm gậy đánh uyên ương.” Nguyên là sốt ruột cho đệ đệ, nếu như điều kiện tiên quyết là không tổn thương đến đệ đệ, A Dương muốn cưới, hắn cũng không có lý do chia rẽ
bọn họ.
Như thế còn là viên mãn, quá khứ hiện tại, bọn họ vẫn là
trở lại bên người đối phương. Hắn cũng không cần lưng đeo thua thiệt,
suốt ngày lo lắng nàng cùng hai tiểu chất nhi lưu lạc bên ngoài.
“Ta từng nói lời giáo huấn kia, ngươi còn nhớ?”
“Vâng.” Là giáo huấn không kịp thời thức tỉnh đổi lại cái giá đau đớn, cả đời nàng sẽ không quên.
“Gia chủ từng nói, có một ngày, nếu ta tìm được nam tử mình yêu, ngài sẽ lấy thân phận huynh trưởng đem gả ta, Nhạn Hồi cả gan, cầu ngài làm chủ
hôn.” Nàng quỳ hai gối xuống, trịnh trọng làm đại lễ.
Hắn đang muốn đứng dậy đỡ, Mục Dương Quan liền đúng lúc đi vào, nhìn nàng quỳ gối, mi tâm nhíu lại.
Đây là—Mục Ấp Trần có chút dở khóc dở cười.
“Nếu không đứng lên, có người lại cho rằng ta có ý định ức hiếp.”
Nàng quay lại nhìn, vội vàng đứng dậy.
Mặc dù biết rõ ràng đại ca đã cho phép, trên đường trở về, Mục Dương Quan
vẫn không tránh khỏi lo lắng, hỏi lại: “Đại ca đã nói với nàng cái gì?”
Nàng không hiểu, hỏi lại: “Người thì có gì để nói?”
“.........” Tuy biết đại ca làm người như thế nào, sẽ không khó xử nàng. Nhưng
chung quy nàng vẫn là quả phụ tái giá, khó tránh khỏi đại ca có ý kiến,
lại không tiện hỏi hắn.
“.......Không, nếu nàng có chuyện gì, có thể nói thẳng với ta, đừng để ở trong lòng.”
Nàng nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái xem xét.
“Thế là đủ.”
“Cái gì?” Hắn có đồng ý với nàng cái gì sao? Sao nàng lại có vẻ mặt “thỏa mãn”.
Hắn sẽ không hiểu được, không cần hắn đồng ý trăm ngàn điều kiện, chỉ cần một câu này của hắn, là đã quá đủ.
Trong lòng của hắn có nàng, nghĩ đến cảm xúc của nàng, có ý bảo vệ nàng, như thế còn không đủ sao?
Hôn nhân của hai người cực kì đơn giản.
Người trong thôn có nhiều lời phê bình kín đáo với bọn họ, nhất là giận hắn
phụ lòng, hai là mắng nàng thủ đoạn dụ dỗ, đoạt người yêu của người,
không có người nào nguyện ý đến uống chén rượu mừng.
Mục Ấp Trần
mời tiểu nhị trong tiệm, cùng vài bằng hữu quen biết hay lui tới của hai huynh đệ, cũng không còn họ hàng gần, thêm thêm giảm giảm bất quả chỉ
còn có một bàn rượu nhạt mời khách.
Bất quá, ít nhất còn có áo mãng bào gả phục, trước sự chứng kiến của bằng hữu, huynh trưởng, bái đường thành thân đơn giản.
Đạm bạc như vậy, hắn nghĩ sao cũng thấy chột dạ.
Ngay cả tân phòng cũng chỉ là dán mấy chữ hỉ cho đủ số, chăn gối uyên ương
cũng là đại ca đặt mua. Không muốn khiến đại ca tốn nhiều tâm tư, còn
lại đều khéo léo từ chối, chỉ là ủy khuất nàng.
Vào đêm, nàng ngồi ở trong tân phòng, tư thái trầm tĩnh, nhìn giống như không có ý oán trách.
“Nàng—“ Đã mở miệng, nhưng lại không thể tiếp tục được nữa.
Dù sao, thời gian hai người quen biết cũng ngắn ngủi, cảm tình ít ỏi,
nhưng cũng đã làm cái chuyện thân mật cực hạn kia. Mới lạ lại ái muội
như vậy, trong mâu thuẫn, nhất thời cũng không biết nên lấy hình thức vợ chồng nào để chung sống với nàng.
“Bận cả một ngày, nàng cũng
mệt mỏi rồi, nghỉ sớm một chút.” Hắn tự giác lấy chăn gối cũ kĩ ở trong
tủ, vài bước là sẽ rời phỏi tân phòng.
“Chàng đi đâu vậy?”
“Ách...... Ta ra sảnh ngủ, nàng yên tâm......”
“Muốn đi cũng là ta đi.” Phòng là của hắn, vải trải giường cũng là của hắn.
Nếu nói người thật sự cần phải ra khỏi căn phòng này, cũng phải là nàng.
Mục Dương Quan vội vàng tóm lấy bàn tay nàng định ôm lấy chăn gối, “Ý của ta không phải vậy.”
Nàng ngước mắt, chờ câu sau.
“Ta cho rằng...... chúng ta kết thân vội vàng, hết thảy đều là đột nhiên tới, ta không xác định..... nàng có.........”
Có nguyện ý cùng hắn ở chung một phòng?
Nàng nghe hiểu.
Nếu quyền quyết định là ở trên người nàng, như vậy—
“Ta sẽ không quấy nhiễu.”
“Ách?” Ý là muốn cùng ngủ chung một phòng sao?
“Chúng ta là phu thê, không phải sao?”
Cũng đúng, nên làm tất cả cũng đã làm, hiện tại danh phận cũng có, lại câu nệ chuyện cùng phòng hay không có chút buồn cười.
“Vậy....” Hắn chầm chậm nói: “Ta phải nói trước, đêm ta ngủ không tắt đèn.”
“Ta biết.”
Đem chăn cũ cất trở lại, cởi áo, cùng nằm lên giường, hắn ngủ ở bên ngoài,
đem chăn chia một nửa cho nàng, nằm thẳng tắp, câu nệ ngay cả một mảnh
góc áo của nàng cũng không dám chạm nhẹ vào.
Đêm tân hôn này tĩnh lặng ngượng ngùng, một tiếng trẻ con khóc nỉ non hóa giải quẫn cảnh của hắn, vội vàng đứng dậy dỗ oa nhi.
Dỗ ngủ đứa lớn, nằm lại trên giường, một chốc sau, đổi thành đứa nhỏ đói bụng.
Lên xuống vài lần như thế, đêm càng thâm trầm, oa nhi ngủ say, bọn họ cũng
mệt mỏi, cùng đổ lên trên giường, dựa vào nhau nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại, đã không còn thấy người bên gối.
Trên giá đã chuẩn bị sẵn một chậu nước ấm, hắn lấy rửa mặt, sửa sang lại
quần áo rồi ra khỏi phòng, trên bàn còn có bát cháo trắng cùng đĩa dưa
cải.
Mạc Nhạn Hồi tắt bếp, mang nốt đĩa lạt đinh hương ngư khô cuối cùng.
“Nàng biết nấu cơm?” Luôn luôn cho rằng người có xuất thân tốt như nàng, sẽ không biết làm chuyện bếp núc tạp vụ.
“Biết.” Sinh hoạt hàng ngày trước kia của gia chủ đều là do tay nàng quản lý.
Mặc dù không phải mỗi món đều tự mình đun nấu, nhưng cũng đã chăm chú
nhìn qua toàn bộ quá trình xử lý cùng nấu nước, việc này đối với nàng
cũng không xa lạ.
“Chàng có món gì đặc biệt muốn ăn, thì hãy nói
một tiếng.” Trước kia nàng biết rõ sở thích của gia chủ. Từ hôm nay,
nàng muốn tìm hiểu thói quen của hắn, món ăn yêu thích, từng chút từng
chút ghi tạc vào trong lòng, sẽ không lại bỏ qua hắn.
“Được.” Hắn thưởng thức bữa ăn đầu tiên nàng nấu cho hắn. Ở bên thôn trưởng, hắn
xin nghỉ vài ngày. Thôn trưởng ước gì hắn mau mau cưới người khác để
tiểu nữ nhi hết hy vọng, đã sớm cho phép hắn, để cho hắn ở bên cạnh thê
tử mới cưới.
Sau khi dùng cơm, hắn mang nàng đi chung quanh một
chút, nhận thức cuộc sống sau này ở thôn nhỏ. Trên đường gặp vài thôn
dân, trước thân thiết tiếp đón giờ không còn, không phải mắt lạnh không
nhìn đi qua, thì là ở sau lưng hắn nói khích bác, như là—‘Hảo hảo khuê
nữ không cưới, lại cứng rắn đi nhặt dâm nữ người khác dùng qua, con
riêng còn có đến tận hai đứa, cũng không biết là của người nào......”
Lời nói khó nghe, hắn vội vàng kéo tay nàng bước nhanh rời đi, cũng không biết nàng có nghe thấy được không.
Hẳn là không có đi? Lặng lẽ dò xét đáy mắt của nàng, vẫn là vẻ lạnh nhạt,
nhưng thật ra bàn tay rất ấm áp đã nắm lấy tay của hắn.
Tâm,
không rõ lý do trở nên kiên định, chân hắn bước chậm lại, hai người mỗi
người bế một đứa trẻ. Cả nhà bước chậm ở trên bờ ruộng, sóng vai ngồi
cạnh nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài câu vụn vặt không trọng yếu.
Hắn nói, đặt nhũ danh cho đứa nhỏ, nghe thế hệ trước nói, làm thế đứa nhỏ sẽ dễ nuôi.
“Có chuyện này?”
“Chẳng lẽ nàng không có nhũ danh sao?”
“Là có.”
“Thì đó, kêu đại bảo tiểu bảo đi.”
“...........”
“Nàng có ý kiến?”
“..........Không.”
Rõ ràng là một bộ dạng có ý kiến.
“Ta nói với nàng, trên phố đã nói tên càng bình thường càng dễ nuôi, nàng
không cần không tin.” Đứng ở trên đường tùy tiện gọi một tiếng đại bảo,
tám mươi người trên một trăm sẽ quay đầu lại, mấy ôn thần quỷ bệnh muốn
tìm cũng không biết tìm người nào.
“Hảo, chàng nói là được.”
Vẻ mặt nàng vẫn là bình thản không thay đổi, nhưng hắn đọc được một chút
khác biệt. Con mắt sáng trong chuyên chú nhìn hắn kia như có chớp động
cái gì, hắn không phân tích được, có ôn nhu, có bao dung, khiến trái tim hắn một trận phanh động.
Không thể ý thức được hành động của mình, tự nhiên lại cúi người xuống, phủ lên đôi môi mềm kia.
Cái gọi là phu thê, chính là chuyện này đi!
Hắn chưa từng thành thân qua cùng ai, không thể nào hiểu rõ, mà nếu như là nàng, cảm giác lại không còn hư ảo.
Sau khi thành thân, có người vì hắn chuẩn bị hết thảy mọi chuyện trong nhà. Vừa về đến nhà, đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, ban đêm trời lạnh, dựa vào nhau sưởi ấm, dưới ánh đèn từng đường kim mũi chỉ vá áo rách cho
hắn, thỉnh thoảng nhận ra cái nhìn chăm chú của hắn, ngẩng đầu lên trao
cho hắn ánh mắt ấm áp.........
Một lần lại một lần, nàng luôn lơ
đãng tiến vào góc mềm mại nhất trong trái tim hắn, giấc mộng hắn chưa
bao giờ kể qua với lại, lại nhất nhất biến thành sự thật, ở ngay trước
mí mắt.
Trong chuyện sinh hoạt, nàng chưa từng để cho hắn phải để tâm, trước khi thành thân, cũng không mong muốn nữ tử thanh lãnh này sẽ có thể trở thành thê tử trong mộng của hắn. Nhưng nàng quả thật là như
thế, thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn.
Ngay từ đầu không có nghĩ tới, về sau phát hiện, đã đem hình ảnh của nàng trở thành hình bóng ở trong giấc mộng kia, còn là vô cùng phù hợp. Mặc cho hắn
tưởng tượng ra người thứ hai thay thế hình bóng nữ tử này, thay đổi
người nào, cũng cảm thấy đều không đúng.
Tân hôn ngày thứ ba,
sáng sớm tỉnh lại, khó có được nàng luôn dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho hắn vẫn còn đang ngủ, bờ má cọ cọ, sợ lạnh nên vùi mình vào ngực của hắn.
Hắn bị cái mũi nhỏ gây ngứa, vươn tay ra chạm vào gò má hồng mịn, cảm giác
mềm mại rất tốt đẹp, khiến hắn đưa lòng bàn tay ra xoa phủ lên gò má
trắng trẻo.
Dưới bàn tay thô ráp cứng rắn, vuốt lên da thịt mềm
mại gây tê tê, nàng kháng nghị lùi lại, thấp giọng kêu, mềm nhuyễn như
sợi bông đi vào ý thức còn chưa thanh tỉnh của hắn. Thuận thế cúi xuống
tìm lấy làn môi mềm, rốt cuộc cũng nhấm nháp được tư vị ngon ngọt như
kẹo đường, lại tiến thêm một tấc, hạ thân trong sáng sớm mạnh khỏe đứng
lên, chen vào giữa cái ôm của hai chân nàng, cọ cọ đường cong mềm mại
của nữ nhân, hơi an ủi được ngọn lửa xao động.
Nàng còn chưa có
tỉnh hoàn toàn, nhưng hắn tỉnh, thân mình nóng rực quấn lấy nhau, vật
nóng để ở nơi chân nàng, khát vọng tiến vào nàng.
Hắn hôn nàng, cắn cắn gáy vài lần, đôi mắt nàng mang đầy sương mù mở ra, theo bản năng đón nhận, môi mềm dây dưa cùng nhau.
“Nhạn Hồi, Nhạn Hồi.......”
Không nhận thấy được mình kêu lên khuê danh của nàng tự nhiên mà thân thiết
như thế, đôi tay tham lam xoa nắn, cởi bỏ quần áo vướng bận, một tay nắm giữ lấy viên ngọc mềm gây mất hồn.
Ai cũng không tận lực, nhưng
khi diễn biến đến tận đây, thân thể của nhau đều có ý thức tìm lấy đối
phương, quen thuộc lại phù hợp.
Hắn nằm lên nàng, xâm nhập nàng,
tấm ván gỗ khó khăn chịu sự thân mật của đôi phu thê, kèn kẹt kêu lên,
hắn nóng mắt, chăm chú nhìn kiều thê của hắn bị lửa nóng phập phòng của
hắn đột kích, uyển chuyển hầu hạ.
Cánh tay nàng vòng lên eo của hắn, ôn nhu vuốt ve, hắn chỉ cảm thấy tê dại khoái ý, không tự giác ngâm ra tiếng.
Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai mình lại mẫn cảm như thế, chỉ cần nhẹ
nhàng xoa nắn sẽ hưng phấn đến run run, mất đi tự chủ, càng di chuyển
càng sâu, va chạm càng lúc càng khoái ý.
Dè dặt như nàng, sau tiếng than nhẹ đứt quãng, cuối cùng rơi vào cực hạn, bất giác kêu lên từ tận sâu đáy lòng.
“Mộ Dung......”
Nàng thực chột dạ.
Nhất thời không khống chế được, thốt ra cái tên kia, gọi sai.
Nàng không xác định được hắn nghe thấy không.
Mắt liếc nhìn hắn một cái, Mục Dương Quan an tĩnh ăn đồ ăn sáng ngẩng đầu,
vừa vặn bắt được hành vi dò xét của nàng, khó hiểu hỏi lại: “Làm sao
thế?”
“.........Không.”
Nàng cúi đầu, che giấu ánh mắt, tiếp tục dùng cơm.
Hắn.......có lẽ là không nghe được đi! Tiếng gọi nỉ non nhè nhẹ như phảng phất kia,
hơn phân nửa là hắn nghe không có rõ ràng, bằng không sẽ không biểu hiện như thường ngày.
Lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đem nghi ngờ trong lòng đặt xuống.
Hôm nay hắn phải đến chỗ thôn trưởng kia làm việc, vừa ra cửa liền dặn dò nàng vài câu.
“Nếu như có chuyện gì, nàng biết tìm ta ở đâu, bằng không nhờ người chuyển lời cho ta cũng được.”
“Hảo.” Nàng trước sau như một đồng ý, “Chuyện trong nhà không cần lo lắng.”
Đúng vậy, hắn hiện tại đã có gia đình, chuyện trong nhà, có người chiếu cố.
Trái tim ấm áp, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay nàng một lúc rồi mới rời khỏi cửa.