Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 54:




Hôm sau là cuối tuần, nhưng lại là một ngày phải dậy sớm.
Chưa đến sáu giờ, Lê Tranh bị điện thoại của Cận Phong đánh thức, bây giờ anh ta đang ở dưới tầng.
Lê Tranh ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ không rõ nói: “Anh làm gì thế?”
“Hái đào, em nói làm gì?”
Cận Phong đang cho mèo ăn, vừa rồi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi anh mua mấy cây giăm bông.
Lê Tranh đầu óc xoay chuyển một lúc lâu, mới nhớ ra, lúc trước cô từng nhắc tới muốn đi tới vườn đào ở vùng ngoại ô để hái đào ăn.
Ngày hôm qua có quá nhiều việc, mất công chạy một chuyến tới trung tâm sát hạch, còn bị đào hố lấy nước cho Hướng Thư, thực sự bị buồn bực một phen, đã sớm quên chuyện đi hái đào lên trên chín tầng mây.
Anh ta đã tới, nếu bây giờ cô muốn cho leo cây, hình như không được tử tế lắm.
Lê Tranh đáp lại một tiếng, cúp điện thoại rời giường.
Đánh răng rửa mặt, cũng không trang điểm, thay quần dài áo dài tay, nhét điện thoại vào trong túi rồi vội vàng xuống tầng, quên cả lấy mũ che nắng.
Cận Phong đứng ở trước bồn hoa, hai con mèo đang ăn giăm bông, anh ta cũng đang ăn, dáng vẻ ngon miệng.
Nghe thấy tiếng động, anh ta quay mặt qua: “Chào buổi sáng nhé, công chúa.”
Lê Tranh nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh trực tiếp ăn sống giăm bông ư?”
Cận Phong: “Vốn dĩ cái này đã chín rồi.”
Vẫn còn có một cái trong tay, anh ta xé mở tầng đóng gói bên ngoài: “Mỹ vị nhân gian, em ăn thử đi, xem có phải cái này khác với giăm bông bình thường không.”
Lê Tranh không cắn trực tiếp, bẻ một mẩu bỏ vào trong miệng.
Phần còn lại, thuộc về Cận Phong, hai người vừa ăn vừa đi tới cửa hàng ăn sáng.
“Thế nào? Ăn ngon không?”
Lê Tranh gật đầu, sau đó bẻ một đoạn giăm bông từ trên tay Cận Phong.
Lúc này vừa mới qua 6 giờ, lại là cuối tuần nên không có nhiều người đang ăn sáng trong cửa hàng.
Cận Phong bảo Lê Tranh tìm chỗ ngồi trước, anh ta đi gọi món.
Lê Tranh lấy bát đũa, tầm mắt di chuyển theo Cận Phong, xem rốt cuộc vị nhị thế tổ này muốn gọi bao nhiêu đồ ăn.
Bánh rán đường, bánh nướng thịt bò, gan xào, bánh bao, còn có canh lòng dê.
Anh ta xoay người hỏi cô: “Em có thích dưa muối không?”
Lê Tranh gật đầu, cô đã lâu chưa ăn dưa muối kiểu cũ.
Cận Phong không nhớ nổi xem đã bao nhiêu năm rồi anh ta chưa ăn bữa sáng như vậy, cho dù là lúc đi học hay là sau khi đi làm, bữa sáng đều do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp cẩn thận, phong phú lại thanh đạm.
Hầu hết là thiên về phong cách phương Tây.
Từ khi anh ta quen biết với Lê Tranh, từ thủ đô về với Bắc Kinh cũ.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lang thang khắp các cửa hàng đủ loại thức ăn ngon.
“Anh ăn hết nhiều như vậy à?” Lê Tranh ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Ăn không hết thì gói lại, em mang về cất trong tủ lạnh, buổi tối hâm nóng cho anh ăn.” Anh ta nếm một ngụm canh lòng dê, vẫn là mùi vị khi còn nhỏ kia.
Cận Phong để dưa muối trước mặt Lê Tranh: “Cái này bọc trong bánh nướng mới ra lò ăn ngon nè.”
Lê Tranh ăn không nhiều lắm, mỗi thứ nếm một chút đã no rồi.
Cận Phong đánh giá cao sức ăn của bản thân, bánh nướng thịt bò và bánh bao đều còn thừa.
Anh ta xin cái túi gói hai thứ này lại.
Cửa hàng ăn sáng cách phòng trọ không xa, Lê Tranh mang thức ăn đóng gói về nhà.
Khi mặt trời ló dạng, Cận Phong đeo kính râm lên: “Không ngờ bữa sáng bên này ăn ngon như vậy, nếu dọn tới đây ở, anh liền có lộc ăn rồi.”
Anh ta lại lải nhải với Lê Tranh: “Nhớ kỹ vào, giúp anh nhìn xem gần đây có nhà cho thuê hay không nhé.”
Đầu óc Lê Tranh còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không nghĩ nhiều, gật đầu liên tục.
Bọn họ đón ánh nắng ban mai xuất phát đi vườn đào.
Lê Tranh ngồi trên xe đã bắt đầu ngáp, Cận Phong hạ ghế xuống, lấy một cái gối từ ghế sau cho cô: “Phải hai ba tiếng nữa mới đến, em ngủ một lát đi.”
Lê Tranh chưa bao giờ kiêng dè về vấn đề hình tượng của mình trước mặt anh ta, nghiêng đầu nhắm mắt liền bắt đầu lim dim.
Cận Phong mở điện thoại ra, kết nối với máy phát trên xe ô tô.
Một khúc dương cầm quen thuộc quanh quẩn ở trong xe.
Lê Tranh vừa nghe mấy chục lần vào tối hôm qua nên vô cùng nhạy cảm.
Cô bỗng nhiên mở to mắt: “Anh cũng thích khúc dương cầm này à?”
Cận Phong cảm thấy cô ngạc nhiên quá mức: “Sao em lúc kinh lúc rống thế, không phải anh vừa bật cho em nghe khúc này vào tuần trước à? Quên rồi?”
Lê Tranh chớp chớp mắt, cố gắng suy nghĩ.
Cận Phong không trông cậy vào việc cô có thể nhớ ra, nhắc nhở cô: “Đêm nằm viện ở bệnh viện vùng ngoại ô đó, em giúp đỡ trong phòng bệnh, lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, không phải là anh bật khúc dương cầm này lên cho em nghe à?”
Lê Tranh có chút ấn tượng, tâm trạng lúc ấy cực kì không tốt, nào có tâm tư đi thưởng thức nhạc nhẽo gì.
Điều cô quan tâm bây giờ chính là: “Anh cũng thích bản nhạc này ư?”
Cận Phong quan sát kính chiếu hậu, ‘Ừ’ một tiếng.
Khi ô tô chạy vào đường quốc lộ, anh ta mới nói chuyện với cô, anh ta bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, cũng: “Sao thế, em cũng thích?”
Lê Tranh: “Em thích tất cả các khúc dương cầm.”
Cô đặc biệt chú ý tới khúc nhạc này, là bởi vì tối hôm qua có một bạn trên mạng gửi bài, cảm xúc của cô bị ảnh hưởng một chút.
Lúc trước cô muốn nghe Phó Thành Lẫm đánh đàn, nhưng từ trước đến nay anh vẫn không đồng ý.
Sau đó cô đã nhờ chú giúp cô thực hiện ước mơ này, nhưng cũng không có kết quả, chắc chắn chú không thể lay động được Phó Thành Lẫm, nếu không chuyện mà chú đã đồng ý với cô thì sẽ không hứa suông.
Cô muốn nghe người mình thích đàn dương cầm, cầu mà không được.
Bạn trên mạng kia một lòng muốn khiến cho cô gái mình thích nghe được anh ấy diễn tấu, nói không chừng cũng là hy vọng xa vời.
Có loại thích, đã định trước là mũi tên một chiều.
Vừa rồi cô nghe thấy Cận Phong bật khúc nhạc này, trong nháy mắt ấy, cô đã nghi ngờ rằng có phải bạn trên mạng gửi bài là Cận Phong hay không, khúc nhạc này có lẽ là anh ta muốn để cho Triệu Đồng nghe được.
Cho dù có phải hay không, cô cũng sẽ không dò hỏi Cận Phong.
Đó là bí mật nhỏ của bạn trên mạng gửi bài, là gửi bài mà không phải là trực tiếp gửi cho người kia nghe, chắc là không muốn quấy rầy đối phương.
- -
【Buổi sáng tốt lành.】
Phó Thành Lẫm đã gửi tin nhắn cho blogger, sau một lúc lâu đối phương không trả lời, có lẽ Lê Tranh vẫn còn chưa dậy. Tối hôm qua anh gửi bài là một khúc dương cầm, cô cũng không trả lời, không biết có phải là do không nhìn thấy hay không.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Phó Thành Lẫm thoát Weibo: “Mời vào.”
Trợ lý Tăng dẫn theo Quan Tử Viên và tổng tài của công ty Quan Lực Biology đi vào, hẹn 9 giờ gặp mặt nói chuyện, bọn họ đã tới đây trước mười phút.
Tán gẫu vài câu, mấy người ngồi xuống.
Thư ký mang cà phê tới, trợ lý Tăng cũng không ở lại, đóng cửa rồi rời đi.
Quan Tử Viên ngưỡng mộ Phó Thành Lẫm đã không phải ngày một ngày hai, mặc dù bị từ chối nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta yêu thích anh. Trong vô thức, cô ta vẫn luôn nhìn anh nhiều hơn một chút.
Trên bàn làm việc của anh trồng một cốc cần tây, lá cần tây tươi tốt xanh mơn mởn, tràn trề sức sống.
Sở thích của người này thật đúng là kỳ lạ.
Phó Thành Lẫm không có nhiều thời gian để nói chuyện tào lao như vậy, trực tiếp đi vào chủ đề chính, anh nói trước một số việc: “Ban đầu là Hướng Thư bắc cầu, nhưng kinh doanh chính là kinh doanh, tôi không thích tình cảm riêng hoặc là những thứ linh tinh khác xen lẫn vào bên trong, ảnh hưởng đến việc hợp tác.”
Quan Tử Viên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của anh, bảo cô ta gạt bỏ tâm tư thích anh sang một bên, nếu không lần đầu tư này chắc chắn sẽ thất bại.
Cô ta vẫn phải có chút tự tôn này.
Ngay cả hứng thú gặp dịp thì chơi với cô ta anh cũng không hề có, cô ta còn chưa mặt dày đến mức dán lên trên người anh.
Đàn ông và sự nghiệp, đối với cô ta mà nói thì cái sau càng quan trọng hơn. Không giống như đàn ông, nếu không có sự nghiệp thì đó chính là không có tiền, không thể sống nổi.
Quan Tử Viên mỉm cười: “Điểm này, em và sếp Phó không mưu mà hợp.”
Trong thời gian còn lại, chính là nói về Quan Lực Biology và điều kiện đầu tư.
Nghe đến cuối cùng, Quan Tử Viên hiểu rõ, Phó Thành Lẫm đầu tư Quan Lực Biology, muốn trở thành cổ đông khống chế cổ phần. Cô ta tỏ vẻ không hiểu: “Sếp Phó, ý của anh là?”
Phó Thành Lẫm: “Việc quản lý và hoạt động của Quan Lực các cô đã gặp phải lỗi định hướng, tôi muốn đào sâu vào lĩnh vực chữa bệnh bằng AI này, không khống chế cổ phần, tiền đầu tư về cơ bản là ném đá trên sông.”
Quan Tử Viên hơi hơi cắn môi, liếc nhau một cái với tổng giám đốc của Quan Lực Biology.
Giao quyền khống chế cổ phần ra, đối với cô ta mà nói có chút khó khăn.
“Sếp Phó, nếu Quan Lực Biology dùng tập đoàn Quan thị làm chống lưng thì sao? Anh vẫn không yên tâm ư?”
Phó Thành Lẫm nói thẳng: “Tôi không hề có hứng thú gì với tập đoàn Quan thị.”
Quan Tử Viên: “......”
Phó Thành Lẫm bưng cà phê lên, cũng ra hiệu bảo Quan Tử Viên và tổng giám đốc của Quan Lực Biology thưởng thức cà phê: “Hạt cà phê do một người bạn tặng, nếm thử đi.”
Cũng không phải là thật sự bảo bọn họ thử cà phê, mà là ám chỉ, đã nói tới mức này, chấp nhận điều kiện anh đưa ra, vậy tiếp tục đầu tư, nếu không chấp nhận, thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Quan Tử Viên nhấp một ngụm cà phê, cà phê hòa tan.
Uống xong cà phê, cũng nên tiễn khách rồi.
Tổng giám đốc của Quan Lực chào tạm biết trước, Quan Tử Viên đi sau, Phó Thành Lẫm tiễn bọn họ ra cửa theo phép lịch sự.
“Sếp Phó, có phải điều kiện hơi hà khắc không?”
Quan Tử Viên thẳng thắn thành khẩn: “Không chỉ em mà toàn bộ Quan Lực Biology đều hi vọng được hợp tác cùng GR, hi vọng GR mang đến đường ra cho bọn em, bọn em kiên trì nghiên cứu phát minh lâu như vậy, sẽ không coi như trò đùa, phương hướng sai rồi, bọn em có thể tham thảo cách quản lý chính xác.”
Mà không phải chỉ có một biện pháp là giao quyền khống chế cổ phần ra.
Cô ta không nói một câu cuối cùng ra miệng.
Phó Thành Lẫm: “Các cô nhìn trúng GR, vậy Quan Lực của các cô cũng phải có cái gì để tôi nhìn trúng chứ, hứa suông, ai không nói được?”
Anh nhắc nhở cô ta: “Sếp Quan à, khoảng thời gian trước, cô dùng danh nghĩa cá nhân mua hơn 10 triệu quỹ cổ phần tư nhân ở GR, đứng ở góc độ đầu tư và quản lý tài chính, cô là hy vọng tôi cầm tiền quản lý tài sản của cô để đầu tư một cách tùy tiện, hay là nghiêm cẩn hà khắc giúp các cô đạt được càng nhiều lợi nhuận hơn?”
Quan Tử Viên đột nhiên không lên tiếng.
Điều này rất mâu thuẫn, bởi vì lập trường không giống nhau.
Đứng ở góc độ cá nhân của cô ta, đương nhiên hy vọng rằng quỹ mà cô ta mua có thể tăng mạnh, hy vọng người quản lý quỹ sẽ đầu tư với con mắt chuyên nghiệp hơn.
Nhưng đứng ở lập trường của Sinh học Quan Lực, cô ta lại hy vọng khi GR đầu tư thì có thể nể tình riêng một chút.
“Vốn của GR là thu thập tới, không phải của một người nào đó, nếu tôi lấy tiền mồ hôi nước mắt của các nhà đầu tư các cô để làm theo cảm xúc của mình, ai làm cho tôi?”
Phó Thành Lẫm dừng bước ở cửa văn phòng: “Cho dù hôm nay là Lê Tranh tới tìm tôi đầu tư, điều kiện cũng hà khắc như nhau. Tiền của cá nhân tôi, cô ấy tiêu như thế nào cũng được. Nhưng tiền của GR, không được.”
Quan Tử Viên: “?”
Sao lại liên quan tới Lê Tranh rồi.
Lê Tranh tiêu tiền của anh?
Anh và Tưởng Thành Duật đã thân đến mức không phân chia tiền bạc với nhau rồi à.
Quan Tử Viên vẫn không muốn từ bỏ đối tác chiến lược GR này: “Yêu cầu của anh, chúng tôi phải quay về mở họp để quyết định, chi tiết cụ thể, tôi sẽ hẹn với anh vào buổi chiều.”
Phó Thành Lẫm: “Chiều nay tôi không ở công ty.”
Quan Tử Viên biết đối thủ cạnh tranh của mình, khoa học kỹ thuật Đông Hạo cũng đang tìm xin GR đầu tư, cô ta không thể đánh mất tiên cơ: “Không sao, nếu anh có thời gian rảnh, tôi sẽ đi qua.”
*tiên cơ: có nghĩa là thời điểm quan trọng, thời điểm quyết định tình hình trong tương lai.
Phó Thành Lẫm muốn đi tới câu lạc bộ ở vùng ngoại ô vào buổi chiều, hẹn người nói chuyện, nhưng trước ba giờ đều rảnh.
Tiễn Quan Tử Viên đi, Phó Thành Lẫm mới có thời gian rảnh để xem điện thoại, Lê Tranh trả lời tin nhắn riêng của anh ở Weibo, kể từ lúc cô trả lời thì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
【Buổi sáng tốt lành. Tôi đã nghe khúc dương cầm của anh rồi, hôm nay sẽ sắp xếp cho lên.】
【Đàn rất hay.】
Phó Thành Lẫm: 【 Cảm ơn. Làm phiền em rồi. 】
【 Anh đã theo dõi em được một thời gian rồi, anh đã xem tất cả các bài đăng Weibo của em.】
Có lẽ Lê Tranh đang bận, không trả lời anh.
Phó Thành Lẫm nhìn khung trò chuyện, đột nhiên có cảm giác đang yêu đương qua mạng.
- -
“Em vẫn muốn hái hả? Cũng đã hái 50 quả rồi đấy.” Trong vườn đào, Cận Phong đứng ở dưới cây đào, cầm vợt chờ đỡ đào.
Lê Tranh hái đến vô cùng vui vẻ, hận không thể hái hết toàn bộ quả đào ở trên cây xuống.
“Quả này thế nào?”
Cô xoay qua hỏi Cận Phong.
Cận Phong ngẩng đầu nhìn cô: “Giống như em vậy.”
Lê Tranh cười: “Em thích nghe lời này.” Cô vặt xuống đưa cho anh ta. “Mấy lời âu yếm hạ bút thành văn này, anh học với ai thế?”
“Không thầy tự hiểu.” Cận Phong tự nói xấu mình không thương tiếc: “Tiêu chuẩn của người đàn ông cặn bã.”
Nói xấu xong, anh ta còn không quên cứu vãn tự tôn: “Thật ra thì, chỉ cần các em không bỏ tình cảm vào thì ở bên mấy tên đàn ông cặn bã như bọn anh còn rất vui vẻ. Bọn anh lớn lên đẹp trai, biết ăn biết chơi, lời âu yếm hết bài này đến bài khác, săn sóc tỉ mỉ, lãng mạn vô địch. Chẳng lẽ không mạnh hơn mấy người đàn ông lầm lì kia một vạn lần à?”
Lê Tranh nghẹn lời.
Bất đắc dĩ nhìn anh ta.
Anh ta đeo kính râm, cô không nhìn thấy đáy mắt anh.
Cận Phong cong khóe môi lên cười, phóng khoáng không gò bó.
Đằng sau kính râm, anh ta nhìn thẳng vào mắt Lê Tranh.
Phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, anh ta gặp nhiều rồi. Nhưng chưa từng gặp người nào xinh đẹp hơn cô, đôi mắt kia quyến rũ, mê người. Anh ta cảm thấy buồn bực, làm sao Phó Thành Lẫm có thể chống lại được sự hấp dẫn như vậy.
Nắng ban mai xuyên qua cây đào, tia ngắn tia dài dừng trên hai người bọn họ.
Trai xinh gái đẹp, phong cảnh mê người.
Những du khách khác đang vặt quả thỉnh thoảng lén ngắm một chút.
“Đổi cây để hái đi, mấy quả to phía trên đều đã bị người khác hái hết rồi.”
Cận Phong đỡ thang gấp, dặn dò cô cẩn thận một chút.
Lê Tranh chỉ hưởng thụ quá trình thu hái, còn việc có thể ăn hết quả đào hay không thì không ở trong phạm vi suy xét của cô.
Cận Phong quyết định: “Em hái đi, hái tới khi nào tay mỏi nhừ mới thôi, chờ quay về anh sẽ phát sóng trực tiếp trên vòng bạn bè để bán đào, còn có thể kiếm được một số tiền lớn.”
Lê Tranh vặt được tổng cộng 102 quả đào, đều là quả to, công nhân trong vườn đào tìm hộp giấy chuyên dụng để đóng gói, đựng vào mười hộp vẫn còn thừa hai quả.
Lê Tranh nhìn một chồng thùng, mới cảm giác hái hơi nhiều.
Cận Phong tìm nước để rửa sạch sẽ hai quả đào kia, hỏi công nhân mượn dao gọt hoa quả: “Không sao, chia cho mỗi người một hộp, còn lại anh bán.”
Anh ta vừa gọt đào vừa nói giỡn với cô: “Nếu không chúng ta bày quán buổi tối ở dưới tầng nhà em, bán rẻ một chút. Anh bán, em phụ trách thu tiền.”
Lê Tranh: “Được đấy, bán đi mua đồ ăn vặt cho mèo.”
Cận Phong gọt vỏ cả hai quả đào, mỗi quả cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng để nếm thử, đưa quả ngọt hơn cho Lê Tranh.
Mới vừa trả lại dao gọt hoa quả, di động của anh ta vang lên, là điện thoại của mẹ.
Cận Phong nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.
Mẹ Cận: “Dậy chưa?”
Cận Phong cắn một miếng đào: “Bây giờ đã mấy giờ rồi? Mẹ, mẹ có chuyện gì không?”
Mẹ Cận oán trách con trai: “Trí nhớ của con là gì thế, không phải đã nói với con vào hai ngày trước rồi à, trưa hôm nay đi tham gia một tiệc rượu với mẹ, lát nữa mẹ tới dưới tầng đón con.”
Cận Phong đã sớm không nhớ rõ, tối hôm qua vẫn còn ăn vào lẩu cay.
“Mẹ, con không ở nội thành, không rảnh đi tham gia tiệc rượu với mẹ, mẹ lại muốn giới thiệu bạn gái cho con đúng không?”
Mẹ Cận không phủ nhận: “Con không ở nội thành thì ở đâu? Đừng kiếm cớ lung tung với mẹ. Ba con nói con không đi công tác, nửa đêm hôm qua con còn đang ăn lẩu cay.”
Cận Phong cảm thấy đau đầu, mẹ chỉ sợ anh ta độc thân: “Mẹ, con đang ở bên Lê Tranh, mẹ đừng làm mối lung tung cho con nữa.”
Mẹ Cận vốn cũng không tin, bà biết Lê Tranh đi thực tập, cũng là vì quan hệ với Tưởng Thành Duật: “Mẹ của con không ngốc, con đừng lấy Lê Tranh làm lá chắn. Thật sự cho rằng hàng ngày đăng hoàng gia cái gì gì đó, là có thể lừa gạt được mẹ à?”
Cận Phong: “Con và Lê Tranh ở bên nhau, đang đi hái đào với cô ấy, bọn con có một ngày cuối tuần ngọt ngào, mẹ đừng làm mất hứng, có được không?”
Mẹ Cận ha hả hai tiếng: “Đừng nhiều lời, nhanh lên đi, mẹ lập tức ra cửa đây.”
Cận Phong tắt điện thoại, trực tiếp gửi lời mời video cho mẹ.
Anh nói với Lê Tranh: “Công chúa, giúp một chút, mẹ anh muốn anh đi xem mắt.”
Lê Tranh đang ăn đào, khoa tay múa chân một cái ‘OK’ về phía anh ta.
Video được chấp nhận, mẹ Cận đã ăn mặc chỉnh tề, duyên dáng quý phái, bảo dưỡng thích hợp.
Cận Phong không nói chuyện, trực tiếp kéo Lê Tranh kéo trước người, hôm nay cô vội vàng đi khỏi nhà, đã quên mang mũ che nắng, hiện tại đang đội mũ lưỡi trai của anh.
Anh quay vành nón ra phía sau, đội ngược.
Mẹ Cận nhìn thấy người trong video, đột nhiên sửng sốt.
Há hốc miệng, không phát ra tiếng.
Mặt mộc của Lê Tranh làm bà kinh ngạc.
Cận Phong tùy ý khoác cánh tay lên vai Lê Tranh, từ góc nhìn kia của mẹ Cận, Lê Tranh đang ở trong lòng của con trai, phía sau là một mảnh vườn đào rộng lớn, ánh mặt trời vừa vặn, thỉnh thoảng trong vườn đào truyền đến từng tràng cười đùa của trẻ con.
Cận Phong chào hỏi với mẹ, Lê Tranh mỉm cười: “Bác gái, chào bác ạ, cháu là Lê Tranh.”
“Chào Tranh Tranh, có nóng hay không?”
Mẹ trở nên dịu dàng trong một giây, nói chuyện nhẹ nhàng đến mức khiến người ta nổi da gà.
Lê Tranh nói vào trong video: “Còn ổn ạ.”
“Nóng thì bảo Cận Phong che ô cho cháu, bảo nó tìm tờ giấy quảng cáo nào đó quạt gió cho cháu, cũng đừng phơi nắng. Có rảnh thì về nhà chơi, bác gái xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Cảm ơn bác gái.”
“Khách sáo cái gì, vậy cháu và Cận Phong tiếp tục hái đào đi, cuối tuần vui vẻ nhé.”
“Cuối tuần vui vẻ ạ.”
Tắt video, mẹ Cận lại gửi tin nhắn đến: 【Nếu con và Lê Tranh thật sự ở bên nhau thì mẹ chúc phúc cho con, nhưng đừng chỉ nhiệt tình trong ba phút.】
Cận Phong không trả lời, chụp một tấm ảnh Lê Tranh đội mũ ngược.
Anh ta cất điện thoại vào trong túi: “Em muốn chơi ở vườn đào một lúc nữa, hay là đi leo núi?”
Lê Tranh nghĩ một lát: “Leo núi đi.”
- -
Trên đường đi đến câu lạc bộ leo núi, Lê Tranh ăn đào xem điện thoại.
Bạn trên mạng ‘ONE’ kia trả lời cô, lúc trước anh gửi lời chào buổi sáng, có lẽ là thúc giục cô, sao còn chưa đăng video mà anh ấy gửi đi.
‘ONE’ lại gửi tới một tin: 【Đến lúc đó em đừng đăng ảnh đại diện của anh lên nhé, cô ấy cũng theo dõi em, anh sợ cô ấy nhận ra anh. Em đăng lên là cô ấy có thể nghe được.】
Hóa ra cô gái mà anh ấy thích cũng là người hâm mộ của cô.
Lê Tranh: 【Được. Chúc anh may mắn.】
Cô sắp trở thành một blogger tình cảm rồi.
‘ONE’ không trả lời lại nữa.
1:30 chiều, bọn họ lái xe đến câu lạc bộ.
Cuối tuần, bãi đỗ xe chật kín.
Lê Tranh nhìn thấy xe của Tưởng Thành Duật, chắc là chú ấy tới đây bàn chuyện làm ăn.
Cận Phong chưa từng chơi leo núi, không biết phải chơi như thế nào: “Có nguy hiểm không?”
Lê Tranh lắc đầu: “Có người hỗ trợ an toàn, chỉ là một trò giải trí thôi.”
Quán leo núi có rất nhiều người, nhưng không có mấy người chơi đường leo có cấp độ khó khăn lớn nhất kia.
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đến được một lát rồi, đã leo được hai lượt.
Độ khó khăn này đối với bọn họ mà nói thì không hề có tính khiêu chiến, dây an toàn cũng chẳng cần, chỉ có điều câu lạc bộ leo núi có quy định, nhất định phải có các biện pháp bảo vệ an toàn, sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Bọn họ không khiến nhân viên công tác khó xử, sử dụng tất cả các biện pháp bảo vệ cần thiết.
Bọn họ đã đồng ý với người trong nhà là sẽ không chơi leo núi ở bên ngoài, cũng chỉ có thể tới nơi này để giải cơn nghiện.
“Nói chuyện ổn thỏa với Quan Tử Viên chưa?” Khi nghỉ ngơi, Tưởng Thành Duật hỏi một câu.
Phó Thành Lẫm: “Chưa. Bên phía cô ta còn muốn mở họp để quyết định.”
“Chú ơi!”
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đồng thời quay người lại, Lê Tranh vẫy vẫy tay, đi về phía bên này, Cận Phong đi theo phía sau.
Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh, anh nhận ra cái mũ lưỡi trai kia, trước đây Cận Phong lấy ra để che gương chiếu hậu.
Anh ngửa đầu, uống mấy ngụm nước lạnh.
“Leo độ khó nào?” Anh chủ động hỏi.
Lê Tranh chỉ chỉ vào cái khó nhất kia, nhưng là nói với Tưởng Thành Duật: “Chú làm người hỗ trợ an toàn cho cháu đi.”
Đây là việc mà Tưởng Thành Duật không thể chối từ.
Cận Phong hai tay chống nạnh, nhìn xem người khác leo như thế nào, chỗ cao như vậy, lỡ đâu rơi xuống thì phải làm sao bây giờ? Anh ta có chứng hoang tưởng bị bức hại, không yên tâm để nhân viên công tác trong câu lạc bộ làm người hỗ trợ an toàn cho mình.
Anh ta biết Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đều là người chơi chuyên nghiệp, làm người hỗ trợ an toàn đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Cận Phong sờ sờ chóp mũi, nhìn về phía Phó Thành Lẫm: “Sếp Phó, có thể phiền cậu làm người hỗ trợ an toàn cho tôi được không?”
Lê Tranh và Tưởng Thành Duật đều nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, ý nói, anh đang nằm mơ hả.
Phó Thành Lẫm không hề do dự, gật đầu: “Được thôi.”
Lê Tranh và Tưởng Thành Duật không dám tin tưởng, nhìn nhìn Cận Phong, lại nhìn nhìn Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm bảo bọn họ: “Đi vận động làm nóng người trước đi.”
Chờ Lê Tranh và Cận Phong đi tới khu vực làm nóng người rồi, Tưởng Thành Duật mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Sao hôm nay cậu dễ nói chuyện như thế?”
Phó Thành Lẫm vén ống tay áo đồ thể thao lên: “Không phải Tranh Tranh chê tôi không tôn trọng quan hệ bạn bè giữa cô ấy và Hà Dập à?”
Tưởng Thành Duật hiểu rồi, hiện tại anh chính là yêu ai yêu cả đường đi, tôn trọng mỗi một người bạn bên cạnh Tranh Tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.