Thời tiết hôm nay cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ, ảm đạm và oi bức, những ngọn cây không một chút lay động. Đèn đường lần lượt sáng lên, ánh sáng có chút giống với ngọn nến của cô.
Lê Tranh đi ven theo vỉa hè, lẫn lộn trong đám đông.
Cô gái gửi cho cô một tin nhắn, ngập ngừng hỏi: [Phóng viên Lê, chương trình sẽ được phát sóng vào tối mai đúng không? Tôi sẽ xem đúng giờ.]
[Mẹ tôi vẫn không chịu ăn tối. Tôi không biết đơn vị truyền thông nào đã phỏng vấn gia đình chồng cũ bà ấy, gia đình họ đã lùi bước, nói rằng mẹ tôi ly hôn là vì căn nhà, chỉ chia lại cho gia đình họ một căn. Rõ ràng là chồng cũ của bà lừa dối, hai căn nhà cũng là được hai người mua sau khi kết hôn. Chao ôi, bây giờ bên đó lại nói bà bị quả báo.]
Lê Tranh không biết phải trả lời như thế nào.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
Lần này là Phó Thành Lẫm: [Tăng ca à?]
Lê Tranh: [Không ạ.]
Phó Thành Lẫm: [Khoảng bao lâu thì về tới nhà?]
Lê Tranh nhìn lên phía căn hộ: [Sắp đến rồi ạ.]
Thật hiếm khi anh chủ động nhắn tin cho cô.
Việc đầu tiên Lê Tranh làm sau khi về nhà là tắm rửa thay quần áo, cảm thấy thư thái hơn nhiều, cô sấy tóc sơ qua, để mặt mộc qua nhà Phó Thành Lẫm.
Hôm nay Phó Thành Lẫm mặc một chiếc áo ở nhà màu xám, nhìn có vẻ đắt tiền, màu sắc này khiến anh trở nên ôn hòa hơn so với bình thường.
Tay áo được xắn lên một cách tự nhiên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Chờ cho cô bước vào, anh thuận tay đóng cửa lại.
Lê Tranh cùng anh đi tới nhà ăn, “Hôm nay em phải chạy hai cuộc phỏng vấn, lúc về quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.”
Cô giải thích ngắn gọn lý do hôm nay vì sao cô về nhà trễ, lại còn tắm rửa trước khi ăn cơm.
“Tại sao em không lái xe?”
“Xe của em còn đắt hơn xe của mọi người trong đài.”
Lê Tranh ngồi xuống ghế bên cạnh, “Dù sao thì cũng không xa lắm, vừa đi dạo vừa tranh thủ tập thể dục.”
Phó Thành Lẫm quay đầu nhìn cô, “Ngồi phía đối diện.” Ở cái bàn lớn như vậy, hai người ngồi cạnh nhau, phía đối diện lại trống không, có chút kì quái.
Lê Tranh: “Không đi.”
Cô dùng đũa gắp một miếng dứa nhỏ trong dĩa, đưa vào miệng, “Em không muốn nhìn thấy anh.”
Phó Thành Lẫm: “…”
Lê Tranh cúi đầu nhìn vào bát, đút từng ngụm cơm một vào miệng như một đứa trẻ.
Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu vì sao Tưởng Thành Duật vẫn luôn gọi cô là cô bé. Anh cho rằng cô đột nhiên trở nên bướng bỉnh là do có một ngày làm việc quá mệt mỏi.
Ăn được nửa bữa, Lê Tranh bắt đầu gắp thức ăn cho Phó Thành Lẫm, đũa đầu tiên còn có chút áy náy, lại nghĩ đến việc buổi phỏng vấn vì anh mà bị hủy, áy náy lại hóa thành tức giận.
Cô gặp tất cả các món trên bàn mỗi thứ một ít cho anh.
Thấy thái độ của cô hơi khác thường, Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm, “Có chuyện gì vậy?”
Lê Tranh: “Công việc có chút không thuận lợi, muốn tìm anh chống lưng.”
Cô nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, “Ông chủ Phó, anh chăm sóc cho em một ngày hai bữa cơm như một đứa trẻ, em cũng thật sự không ngại có thể ỷ lại vào anh.”
Cho nên, có muốn để cô ỷ lại hay không, đều là do bản thân anh.
Phó Thành Lẫm: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Anh lại liếc mắt nhìn vào bát của mình, anh chưa bao giờ ăn thức ăn do người khác gắp.
Lê Tranh đã sớm chuẩn bị điều muốn nói trong đầu, “Buổi chiều em có một cuộc phỏng vấn, đề tài ban đầu đã được thông qua, nhưng không biết rằng sau khi phỏng vấn trở về đề tài lại bị lãnh đạo từ chối. Không phải đề tài có vấn đề, mà vì ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của một số người.”
“Đề tài là gì?
“Hot search gần đây không biết anh có xem qua không, có liên quan đến chuyện đó. Đó là ý của giám đốc Ngụy ở kênh em.” Nói xong, cô phớt lờ Phó Thành Lẫm, bắt đầu ăn canh.
Phó Thành Lẫm bỗng nhìn sang, “Người đi phỏng vấn lúc đó là em?”
“Vâng.”
Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu vì sao thái độ tối nay của cô không bình thường, “Em biết là tôi đưa ý kiến cho sếp Ngụy?”
“Em giả vờ như không biết.” Lê Tranh múc một bát canh cho anh, khóe miệng cô nở nụ cười, “Nếu không thì không biết sẽ buồn đến thế nào, anh nói đúng không, ông chủ Phó.”
“Chỉ cần cho em một câu trả lời, anh có muốn chống lưng cho em hay không?”
Phó Thành Lẫm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hướng Thư là bạn của tôi, tối hôm trước có tìm tôi, mấy ngày này vì ảnh hưởng của vụ tai nạn, sự quan tâm của mọi người không ngừng tăng lên, làm ảnh hưởng đến uy tín cũng như công việc của cô ấy. Tôi nhờ trợ lý Trạch truyền đạt ý của tôi cho giám đốc Ngụy, nếu nội dung phỏng vấn không đảm bảo được sự thật hoặc chỉ là suy nghĩ từ một phía, không nên vì rating mà đưa tin, điều này sẽ tạo nên một đợt sóng dư luận mới, gây thiệt hại cho tất cả các bên.”
Lê Tranh lại múc cho mình một chén canh, vẻ mặt thoáng chút thất thần.
Khi nói chuyện với cô anh luôn nói bật chế độ câu ngắn gọn nhất có thể, khi nói về người khác, bỗng nhiên anh lại bật trạng thái câu đầy đủ.
Cô không muốn yêu anh nữa.
Phó Thành Lẫm vẫn đợi Lê Tranh trả lời, kết quả cô vẫn chậm rãi húp canh, anh cũng không thúc giục, nhìn bát một lúc, sau đó gắp một miếng tôm vào miệng.
Không khí trở nên yên lặng.
Lê Tranh ngẩng đầu lên lần nữa: “Em hiểu Hướng Thư, là một ngôi sao, cô ấy không muốn liên quan đến các tin tức tiêu cực, ảnh hưởng đến hình tượng của cô ấy, cũng có nghĩa là ảnh hưởng đến cơ hội kiếm tiền của cô ấy trong tương lai. Nhưng ai sẽ là người hiểu cho hoàn cảnh của cô gái kia và nỗi tuyệt vọng, sợ hãi mà mẹ kế của cô phải chịu đựng từ cơn bão dư luận trên mạng?”
Phó Thành Lẫm ăn hết tất cả những món cô gắp cho anh, liền đặt đũa xuống.
“Tôi cũng đã nghĩ đến cô gái đó, sau khi tin tức này dịu xuống, sẽ không còn ai chú ý đến chuyện này nữa, gia đình rồi lại yên ổn thôi.”
Dừng lại một lúc.
“Không ai tin lời giải thích. Em cũng đã giải thích rồi, kết quả anh có tin không? Hay chỉ là để người ta giải trí, không có gì hơn.”
Lê Tranh nói với giọng từ tốn, nhẹ nhàng như ngọc: “Hai từ ‘bạn bè’ cũng được gọi là giải thích? Em nghĩ anh càng khuấy chỉ càng làm nước đục thêm mà thôi.”
Phó Thành Lẫm: “…”
Anh nhìn bộ dạng đang phồng má trợn mắt của cô, đột nhiên bật cười.
Lê Tranh không thèm cãi nhau với anh, nếu là ngày thường, cô sẽ khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này, bởi vì anh rất ít khi cười, dù là cười nhạo cô.
“Ông chủ Phó, anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Với những hoàn cảnh khác nhau và những phóng viên khác nhau, hiệu quả cuối cùng đem lại tự nhiên sẽ không giống nhau.”
Phó Thành Lẫm: “Vậy em nói đi.”
Lê Tranh đặt bát canh xuống, với tay rút tờ khăn giấy, “Theo như cách anh nói, đến khi không còn ai chú ý nữa, sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng đó chỉ là ngày nắng đối với Hướng Thư mà thôi, còn với gia đình cô gái, đặc biệt là mẹ kế của cô, cả đời sẽ sống trong bóng tối, không lẽ đây là kết quả tốt nhất.”
“Internet có thể tạo ra các thiên thần. Nó cũng có thể hủy hoại cuộc đời một con người.”
Phó Thành Lẫm nói: “Mẹ kế đối xử với cô ấy như thế nào, suốt bao nhiêu năm qua, gia đình với người thân của cô ấy đều nhìn thấy, cô ấy không cần quan tâm đến những bình luận của người lạ trên mạng. Tự khiến mình đau khổ.”
Lê Tranh không ngừng nghiêng đầu nói chuyện với anh, cổ đau nhức, cô đứng dậy ngồi xuống đối diện anh, “Nhưng những người đồng nghiệp của mẹ kế cô ấy không biết, không phải ai cũng có suy nghĩ sáng suốt như anh, phần lớn sẽ bị dư luận hướng đến người mẹ kế, cho rằng bình thường mẹ kế chỉ giả vờ tốt bụng, vô tình sẽ xa lánh bà, rồi sau lưng bà không biết bàn tán những chuyện gì.”
“Còn đứa em trai nhỏ, chắc rằng ba mẹ của những đứa bạn cùng lớp của nó đã xem tin tức, họ sẽ nói con mình đừng chơi với những đứa trẻ sống trong một gia đình như vậy.”
“Mẹ kế chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà ấy không có trái tim mạnh mẽ như ông chủ Phó để đối đầu với áp lực. Cũng giống như tụi em, bà ấy quan tâm đến cách nhìn của người khác đối với mình, thậm chí sống vì ánh mắt của người khác. Đương nhiên,...”
Cô bỗng đổi chủ đề.
“Ông chủ Phó anh đương nhiên không hiểu được, bởi vì anh không care đến những người không thích anh. Nhưng hầu hết tụi em không thể, tụi em chỉ là những con người bình thường.”
Phó Thành Lẫm lặng lẽ nhìn Lê Tranh, không nói lời nào.
Lê Tranh nghịch khăn giấy trong tay, cuộn thành một dải dài quanh ngón tay, “Em muốn đa nghi thêm một chút, tại sao gia đình họ lại đột nhiên xuất hiện trên hot search? Em vẫn chưa hiểu được chi tiết này. Họ đã chuyển hướng chú ý của cư dân mạng sau khi bị lên hot search là vì ai?”
Phó Thành Lẫm vẫn không nói lời nào.
Lê Tranh: “Trước khi em đi thực tập, trưởng khoa của em đã hỏi em một câu, trước đây anh cũng từng hỏi em, tại sao lại đến chọn kênh tin tức và làm phóng viên đời sống.”
Khăn giấy quấn chặt lấy ngón tay, đầu ngón tay của Lê Tranh đỏ ửng lên.
“Lúc đó em nói với trưởng khoa của tụi em, vì em không thiếu tiền nên em có thể bám trụ với công việc này, những tin tức mà báo chí không ai dám đăng thì em sẽ là người lên tiếng.”
Vừa nói, Lê Tranh vừa nâng mắt nhìn Phó Thành Lẫm, “Kết quả hiện thực đã dạy em hiểu ra, em trước đây đã quá tự tin. Ông chủ Phó, anh có thể giúp đỡ em không?”
Đây là một quyết định khó khăn và mâu thuẫn.
Phó Thành Lẫm hỏi ngược lại cô: “Tại sao em không tìm chú em giúp đỡ? Đối với ba của em thì vấn đề chỉ là một câu nói.”
Lê Tranh mỉm cười: “Những ông chủ như anh luôn nói giống nhau, anh không phải là người gây áp lực cho phỏng vấn của em sao, em sẽ khiến anh phải nghe lại những gì đã nói từng câu một, như vậy mới hả giận.”
Phó Thành Lẫm: “…”
Lê Tranh im lặng một lúc, nói tiếp: “Vậy thì, em sẽ không buồn như vậy nữa.”
Phó Thành Lẫm đưa cô nửa bát canh cô vừa uống, “Ăn canh đi.”
Lê Tranh hai tay bưng bát canh, ghé miệng bát húp một ngụm: “Em sẽ xem như anh đã đồng ý với em.”
- -
Có lẽ vì trời sắp mưa, không khí bên ngoài có chút nặng nề và ẩm ướt.
Phó Thành Lẫm dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, tìm số điện thoại của giám đốc Ngụy rồi gọi.
Đây là lần đầu tiên anh tự tát vào mặt mình.
Cuộc gọi ngắn gọn được kết thúc sau ba phút.
Phó Thành Lẫm: [Xin lỗi em.]
Lê Tranh: [Anh là người tốt bụng, nhưng anh đã làm điều xấu. Chỉ cần anh biết mình sai, em tha thứ cho anh. Lần sau nếu anh còn duỗi tay dài như vậy, đừng trách em dùng dao chém anh.]
Phó Thành Lẫm mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một làn khói.
Lê Tranh đợi một lúc, không thấy Phó Thành Lẫm trả lời.
Cô bắt đầu viết nhật ký về tình yêu thầm của hôm nay, vì tâm trạng không tốt và không chụp tấm ảnh nào nên cô liền vẽ một bức Phó Thành Lẫm mặc áo sơ mi xám.
[Có phải anh cũng có một chút thích em không?
Giang Tiểu Nam nói rằng yêu thầm sẽ không được hồi đáp. Em chỉ có một ước mơ, một ngày nào đó có thể nắm tay anh và cùng nhau về nhà.
Nếu tối nay anh đã ăn thức ăn mà em gắp, tối nay anh thuộc về em.
Ngủ ngon.]
- -
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời mây mù như chạng vạng, cả thành phố bị một tầng mây dày bao phủ. Dự báo thời tiết cho biết hôm qua có mưa, vậy mà đến giờ vẫn chưa mưa.
Hà Dập từ sớm đã đến văn phòng, anh nhận được điện thoại của sếp Ngụy vào tối qua, nội dung cuộc nói chuyện của anh ấy rất nghệ thuật:
“Tổng biên tập của cậu không hiểu ý tôi, không phải là cậu không được đưa tin. Ý của tôi là những tin tức có mức độ chú ý cao như vậy, cậu và Lê Tranh cần phải thận trọng. Xét cho cùng chúng ta là một chương trình tin tức, nếu sau khi phát sóng mà có sự phản đối thì không khác nào tự hủy uy tín và đánh mất niềm tin của khán giả.”
Lê Tranh chỉ là một nhân viên thực tập, ngay cả lãnh đạo trong chuyên mục cũng không nhớ tên cô, bây giờ giám đốc Ngụy cũng biết, xem ra Lê Tranh đã tìm được mối quan hệ.
Và mối quan hệ này còn hơn cả Phó Thành Lẫm.
“Thầy, chào buổi sáng.” Lê Tranh đi tới.
“Chào buổi sáng.” Hà Dập thấy tâm trạng cô không tệ liền càng thêm khẳng định phỏng đoán của bản thân, “Cuộc phỏng vấn ngày hôm qua, em có thể viết bản thảo được rồi. Tôi sẽ xem qua cho em.”
Vừa nói, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không ai nói ra chỉ mỉm cười.
Hà Dập sắp xếp cho cô: “Em ở lại đài viết bản thảo, tôi bên này tiếp tục phỏng vấn nếu có thước phim nào có giá trị sẽ bổ sung thêm.”
Lê Tranh: “Thầy lại đến bệnh viện sao?”
“Không.” Hà Dập cho điện thoại vào túi, lấy chìa khóa xe, “Tối hôm qua tôi đã hẹn với ba của cô gái, sẽ đến nhà họ chuẩn bị tâm lý cho mẹ cô ấy, tin hot search bây giờ vẫn chưa chìm xuống, một người bình thường không ai có thể chịu được. Chương trình của chúng ta đến tối mới phát sóng.”
Lê Tranh làm động tác OK. Cô đặt túi xách xuống, mở cửa sổ cho thông gió, mây đen kéo tới càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng cơn mưa lớn cũng tới vào buổi chiều, trời đổ mưa như trút nước, gió thổi dữ dội, hạt mưa ‘lộp bộp’ rơi xuống kính.
Bầu trời hòa cùng cơn mưa, cơn mưa hòa vào mặt đất, xung quanh trở thành một vùng trắng xóa mênh mông.
Mãi cho đến năm giờ rưỡi, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Giang Tiểu Nam đã tan làm, cơn mưa lớn khiến cô ấy không thể đi đâu, rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã được đến đón. Cô ấy chống cằm nhìn ra cửa sổ khẽ thở dài, gửi một tin nhắn cho Lê Tranh: [Cẩu độc thân, chúng ta hãy sưởi ấm cho nhau.]
Lê Tranh: [Buôn chuyện cho ấm lòng à?]
Giang Tiểu Nam cười, gửi một cái biểu tượng ‘Vẫn là cậu hiểu tớ’. [Tớ muốn yêu, để có người quan tâm vào những ngày mưa.]
Lê Tranh nhìn dòng chữ này, cô cũng muốn. Trong giấc mơ cô muốn yêu Phó Thành Lẫm.
Một tin nhắn được gửi đến, Phó Thành Lẫm: [Mưa to quá, tôi đến đón em.]