Lương Thiếp

Chương 19:




Hoàng đế hôn mê, triều chính nằm trong tay thái hậu, ta biết thời gian không còn nhiều.
Tôn Ninh Ninh là mật thám tiếp cận ta, lúc này Ngũ hoàng tử và thái hậu đứng cùng một phe, thái hậu đã không còn bận tâm nhiều, chỉ cần không phải Tam hoàng tử lên ngôi, đối với bà ta ai cũng được.
Nhà mẹ đẻ bà ta chiếm giữ triều đình nhiều năm, chỉ cần Tam hoàng tử lên ngôi, có Trường Ninh Hầu phủ ủng hộ, nhất định sẽ lập nên phái triều thần mới, sao có thể để bà ta sống tốt.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Lúc này, không thể không xa lánh Thập Nhất Nương, may mà nàng vừa mất con, hãy để nàng ở phủ dưỡng sức.
Ta đã rất lâu không gặp nàng, rất nhớ nàng.
Sau đó phủ hầu tổ chức một buổi yến tiệc hồng môn, họ vẫn tính toán lên Thập Nhất Nương, thăm dò tầm quan trọng của nàng trong lòng ta.
Thập Nhất Nương đàn một khúc tỳ bà, lòng ta đau như cắt.
Nhưng Thẩm Gia Nguyên ta, làm sao có điểm yếu?
Ta nhớ lại trạng nguyên năm xưa - Trương Hàn Lâm.
Hắn là người thông minh, nội các Hàn Lâm, giữ mình không tham gia bất kỳ phe phái nào, quan trọng hơn, hắn có tình cảm với Thập Nhất Nương.
Ta nói: "Làm phiền Hàn Lâm tạm thời an trí thiếp của ta, sau này ta sẽ đón nàng về."
Ta còn nói: "Ngươi không được chạm vào nàng, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi."
Trương Hàn Lâm cười: "Người đến tay ta, hầu gia không quản được nữa, có câu là c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu…"
Ta túm lấy cổ áo hắn: "Vụ đê điều ở Thanh Châu năm ngoái, nhà thê tử ngươi cũng nhận tiền hối lộ phải không?"
Một câu nói, sắc mặt hắn thay đổi, nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, sạch sẽ ôn hòa như trạng nguyên, vì mình mà chọn con gái Tuần phủ, phu nhân là một kẻ ngốc, nhà vợ còn nhận tiền hối lộ.
Con người ai cũng có điểm yếu, Tuần phủ Thanh Châu có ơn tái tạo với Trương Dạng, từng giúp hắn lên kinh ứng thí, số bạc chuộc thân cho Thập Nhất Nương cũng là họ cho hắn mượn, nhà vợ có lỗi lớn, sau cơn giận dữ, hắn vẫn chọn cách im lặng.
Trạng nguyên cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường.
Không ngờ sau này, hắn lại xin điều chức với nội các, đưa Thập Nhất Nương đi Giang Châu.
Còn ta, lúc này đang hợp tác với Cửu tiểu thư nhà họ Hà, dựng lên một vụ ám sát giả. Thật nực cười, nói gì mà Hà Chân giống Tần Tam tiểu thư, ta chưa bao giờ thích Tần Tam, sao lại mê Hà Cửu.
Tất cả mọi người tin rằng ta đã chết, ngay cả Tần thị cũng tin, Trường Ninh Hầu phủ còn tổ chức lễ tang.
Ta nghĩ, khi tin tức truyền đến Giang Châu, Thập Nhất Nương có đau lòng không?
Ta hy vọng nàng đau lòng, lại không hy vọng nàng quá đau lòng.
Sau đó triều đình nhuốm máu, Tam hoàng tử lên ngôi.
Sau khi mọi chuyện ổn định, ta nghĩ đã đến lúc đi đón Thập Nhất Nương về, Tần thị đã bị ta ngầm xử tử, ta dành cho Thập Nhất Nương một vị trí.
Nàng sẽ rất vui.
Ta từ biệt hoàng đế, dẫn quân tiêu diệt giặc, hoàng đế trẻ tuổi mệt mỏi vì chính vụ, nắm lấy tay áo ta: "Thẩm Gia Nguyên, trẫm không thể thiếu ngươi."
Ta nói: "Bệ hạ, quyền thần mưu sĩ đều là thần tử của ngài, ngồi vào vị trí này, ai cũng có thể mất, ngài là thiên tử, cuối cùng toàn cục vẫn phải nằm trong tay ngài."
Hoàng đế buông tay.
Đúng vậy, cảm giác nắm quyền thật tuyệt.
Đưa Thập Nhất Nương về đúng là tốn công tốn sức, nhưng tất cả đều đáng giá, không ngờ sau một đêm xuân tiêu, ta lại mất nàng.
Thực ra ta đã sớm lo lắng, ta chưa thể kiểm soát toàn bộ cục diện, nàng thay đổi, không còn là thiếp dịu dàng vui vẻ dỗ dành ta trước đây, nàng sẽ phản kháng, sẽ trừng mắt, ánh mắt sắc bén.
Ta hoảng hốt, muốn dỗ nàng, ta nói: "Thập Nhất Nương, ta nhớ nàng đến phát điên."
Ta cũng muốn nói những lời ngọt ngào với nàng, muốn giữ nàng lại.
Nhưng nàng vẫn bỏ trốn.
Ta mất kiểm soát, ta vẫn không hiểu nàng, trước đây chỉ biết nàng kiên cường, không biết trong lòng nàng cất giấu cả một vũ trụ.
Nàng ấy cũng không hiểu ta, thậm chí chính ta cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Ta đã sai sao? Có lẽ là sai, nhưng cũng có lẽ không sai.
Thiên hạ này rộng lớn như vậy, tìm một người vừa dễ lại vừa khó. Nàng như cánh nhạn bay về phương Nam, càng ngày càng xa rời ta.
Ta nghĩ, khi ta có thể gác lại tất cả gánh nặng trên vai, ta sẽ không chút do dự mà đi tìm nàng, dù là qua ngàn núi vạn sông.
Ta chỉ mong, có thể được làm quen lại với nàng một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.