Lương Thiếp

Chương 7:




Mọi việc đều thuận lợi, ta mới mang thai hơn ba tháng, cơ thể vẫn linh hoạt, dễ dàng chui qua lỗ chó.
Nhưng Phan Phan lại bị kẹt bụng khi chui qua, làm ta toát mồ hôi.
"Không phải đã bảo ngươi trước một ngày không được ăn gì sao?!"
Phan Phan sắp khóc: "Ta đói, không ăn sao có sức mà chạy?"
Ta vô cùng cạn lời, cuối cùng ngồi xuống cạy lỗ chó, cố mở rộng thêm.
Nhưng chưa kịp cạy xong, trong viện đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, Phan Phan giãy giụa nói với ta.
"Di nương, mau chạy đi, họ phát hiện rồi."
Nói đùa à, ta chạy, Phan Phan chắc chắn chết, ta tuy tham sống sợ chết, nhưng không phải kẻ vô liêm sỉ.
Ta gấp đến đỏ cả mắt, càng cố cạy mạnh hơn, tay đau nhói, mới biết Phan Phan ngốc nghếch này, tay ta khó khăn lắm mới thò vào được, bị nó giãy đạp ép giữa người và viên gạch.
Phan Phan khóc: "Di nương, mau chạy đi, đừng lo cho ta."
Ta cũng khóc: "Ngươi buông tay ta ra đã."
Kết quả là A Thuấn dẫn người đến trước mặt ta, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
Chúng ta không trốn thoát, còn phiền họ giúp kéo Phan Phan và tay ta ra.
Sau đó A Thuấn đưa ta trở lại viện của Thẩm Gia Nguyên, ta đã vào đến sân, vẫn cố gắng tìm cách lừa hắn.
"A Thuấn, ngươi coi như không biết chuyện này được không? Dù sao Hầu gia cũng hôn mê, ta lại mang cốt nhục duy nhất của ngài ấy, ngươi cũng không muốn ta gặp chuyện không may chứ?"
A Thuấn vẻ mặt kỳ lạ, tiến lên mở cửa, đẩy ta vào trong.
Đúng như các ngươi đoán, Thẩm Gia Nguyên đã tỉnh lại.
Hắn ngồi trên ghế chính sảnh, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy mọi biểu cảm nhỏ nhất trên mặt hắn.
Hắn gầy đi nhiều, nhưng vẫn là bóng dáng thanh tú như cây lan ngọc, mày kiếm mắt sáng, môi tái nhợt, mang vẻ đẹp bệnh tật.
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Gia, gia ơi, xin ngài nghe thiếp giải thích, thiếp không phải tham sống sợ chết, chủ yếu là vì trong bụng có cốt nhục của ngài."
Ánh mắt hắn u ám, sắc mặt vô cùng khó coi, là biểu cảm mà ta chưa từng thấy bao giờ. Ta khóc lóc nắm lấy chân hắn.
Tay hắn bóp lấy cổ ta, sức mạnh vẫn còn lớn như vậy. "Thập Nhất Nương, ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng."
Nước mắt ta lăn xuống, rơi trên tay hắn: "Gia, chờ thiếp sinh con ra đã, đến lúc đó thiếp sẽ tự kết liễu, được không?"
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ta, như xuyên thấu tâm hồn ta, ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Gia, ngài liều mạng cứu thiếp, thiếp sẵn lòng c.h.ế.t cùng ngài, nhưng thiếp đã có cốt nhục của ngài, con người một khi đã có ràng buộc thì sẽ trở nên khó xử, ngài cũng hiểu rằng nếu thiếp sinh con trong phủ, chỉ có thể sống sót một mình đứa bé, nếu thiếp chạy trốn ít nhất mẹ con đều có thể sống, dù thiếp có lỗi với ngài nhưng thiếp thật sự không nỡ xa con, cho thiếp thêm một cơ hội, thiếp vẫn sẽ chạy trốn."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nàng không lo cho đệ đệ mình sao?"
Ta thẳng thắn: "Ta lo cho hắn chỉ khi ta còn sống, ta không bảo vệ được chính mình, thì ai ta cũng không lo nổi."
Trong mắt hắn có cảm xúc ta không hiểu được, ta biết ta đã làm hắn thất vọng, suốt ngày ngọt ngào dỗ dành hắn, bây giờ xảy ra chuyện, ta chạy còn nhanh hơn ai hết.
Ta nắm lấy tay hắn đang bóp cổ ta, nhưng phát hiện tay mình đầy máu.
Lúc cạy lỗ chó, tay ta bị thương, khi A Thuấn kéo tay ta ra, mu bàn tay bị trầy xước chảy máu.
Hắn nhíu mày, buông ta ra, ta liền nhào vào lòng hắn, khóc nức nở.
"Ngài xem, vì cứu Phan Phan mà ta bị thương thế này, rõ ràng ta có thể tự mình chạy trốn, ta không phải loại tham sống sợ chết, ta cũng có tình nghĩa."
Hắn đẩy ta ra: "Có phải nàng không chạy thoát nên nói thế không?"
Ta nghẹn lời, không biết nói gì, quyết tâm nhào vào lòng hắn, kết quả quá mạnh, đầu đập vào chỗ bị thương trên n.g.ự.c hắn.
Hắn đau đớn ho vài tiếng, mặt ta tái nhợt, vội vàng vỗ lưng cho hắn.
"Thập Nhất Nương, nàng mong ta c.h.ế.t sớm phải không?"
Ta lại khóc: "Gia, thiếp oan uổng, nếu ngài chết, thiếp tuyệt đối không sống."
Thôi rồi, nói xong ta biết không ổn, quả nhiên, Thẩm Gia Nguyên cười lạnh một tiếng.
Thật sự là ha ha, từ đó về sau, ta hoàn toàn mất mặt trước hắn.
Mất mặt thì mất mặt, ta càng dày mặt hơn, hắn đối với ta lạnh nhạt, không có chút tình cảm.
Nhưng ta không quan tâm, ta giống như con ch.ó trung thành, ngày ngày bám lấy hắn, dâng trà rót nước, chăm sóc thuốc thang, nhiệt tình chu đáo.
Tần thị đương nhiên không ưa, nhưng nàng không có cách nào, giờ ta mang thai, lão phu nhân cũng mặc kệ ta tồn tại.
Chắc nàng cắn răng chờ ta sinh con xong.
Bây giờ chỉ có cách lấy lòng Thẩm Gia Nguyên, bám vào hắn, mới bảo toàn mạng sống của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.