Lương Tiên Khó Cầu

Chương 15:




Đến khi, bên ngoài vang lên tiếng nói cười vui vẻ mới cắt ngang được sự yên tĩnh này.
“Âm Âm…. Âm Âm…” .Viêm Hoàng từ bên ngoài chạy vội vào, vốn muốn lao về phía Thiên Âm giữa phòng khách, nhưng khi nhìn thấy Diễn Kỳ bên cạnh, nó lại dừng bước chân.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài chậm một chút đi”. Ti Dược tinh quân theo sát phía sau đang thở hổn hển phì phò, nhìn thấy ba người trong sảnh, đầu tiên là sững sờ, sau đó y lập tức hành lễ : “Khấu kiến thái tử, nhị hoàng tử”.
Diễn Kỳ trầm mặt, nhìn về phía Viêm Hoàng đang đứng sau Ti Dược, nói : “Ti Dược, chuyện này là thế nào? Không phải ta đã nói ngươi chăm sóc Viêm Hoàng cho tốt sao?”
“Bẩm Thái tử, chuyện này…. là nha đầu này, sau khi tỉnh lại náo loạn đòi về Thanh Sơn, lại biết cựu thần mỗi ngày đều tới bắt mạch cho Thanh Vân Sơn chủ, nên lén lút trốn tới đây”. Ti Dược trả lời, nha đầu này tinh ranh như quỷ, sau khi bị phát hiện, nó lại cầu xin hắn đưa về, đúng là phí tấm lòng của hắn, con bé dám lượn vòng ba vòng trên đỉnh Thanh Sơn mới chịu tiến vào.
Sắc mặt Diễn Kỳ đặc biệt khó coi, lúc trước ở Thiên cung, Phượng Minh nói không tìm thấy Viêm Hoàng, y liền nghĩ ngay tới Thanh Vân, nghĩ đến Thanh Vân đương nhiên sẽ nghĩ tới Thiên Âm có dụng ý gì đó, nàng ta luôn làm vậy. Thế nhưng Viêm Hoàng lại không hề mất tích, màn vấn tội vừa rồi cũng trở nên quá nực cười.
“Thái tử, thần có thể xem mạch cho Sơn chủ trước không?”
“Xem đi!”. Diễn Kỳ phất phất tay, tâm trạng càng thêm phiền muộn, vốn muốn giải thích một phen, nhưng vừa nghĩ tới đối tượng là Thiên Âm kia, y lại không mở miệng nổi. Mà y cần gì phải giải thích, lần này là hiểu lầm, chắc gì lần sau nàng ta không nghĩ ra cách làm phiền người khác.
“Tinh quân vất vả nhiều”. Thiên Âm một lần nữa ngồi lại trên ghế, an tĩnh để người bắt mạch, tầm mắt vẫn cừng đờ tại một điểm, sặc mặt vẫn đạm mạc như trước, dường như không chút để ý chuyện vừa xảy ra.
“Sao mắt của cô ta lại thế?”. Y cắn răng, không kìm được mà hỏi thẳng.
Ti Dược thu lại tay bắt mạch: “Bẩm thái tử, đôi mắt của sơn chủ có thể do bị vây hãm trong linh quang của tru tiên trận một thời gian dài, cho nên dẫn tới mù lòa”.
“Có thể trị không?”
“Chuyện này….” Sắc mặt Ti Dược cứng đờ: “Ánh sáng của Linh khí, có thể chiếu thấu hồn phách, thương tổn tới sinh hồn, chỉ sợ….”
“Chỉ sợ cái gì?” Linh Nhạc đứng bên cạnh nói xen vào : “Ngươi là Ti Dược mà, không phải chỉ là một đôi mắt sao? Chẳng lẽ cái này mà ngươi cũng không trị được?”
Sắc mặt Diễn Kỳ lạnh băng.
“Cũng chưa chắc”. Ti Dược xoa xoa trán đầy mồ hôi, lập tức sửa lời : “Có thể …. nhưng phải thông qua vật có linh lực tinh thuần, hoặc pháp khí tương đương, luyện tới tâm thần tương thông, cũng có thể nhìn thấy…”
“Nói cách khác, có thể trị?” Linh Nhạc vội nói.
“À,… đúng vậy” Ti Dược gật đầu, rồi lại sầu khổ : “Nhưng mà…vật phẩm linh lực tinh thuần, chỉ có thượng cổ linh khí mà thôi. Trong tam giới sợ là khó tìm được”. Huống chi, linh vật từ trước đến nay còn nhận chủ.
“Khó tìm cũng phải tìm ra!”. Linh Nhạc tức giận nói: “Là mắt của sư tỷ ta, đừng nói là linh khí, thần khí ta cũng sẽ tìm ra”.
“Có nhị hoàng tử tương trợ, tất nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều”. Ti Dược lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có linh khí, hắn mới có thể hoàn toàn nắm chắc, chỉ là linh khí chỉ cho công dụng thay thế, sợ là sau này không rời nó được.
“Ta phải đi tìm”. Nói xong người đã đi ra ngoài.
“Chuyện tìm linh khí không cần lo lắng, ngươi chỉ cần toàn lực chữa thương cho tốt”. Diễn Kỳ lạnh giọng hạ lệnh.
Thiên Âm nghe vậy, từ từ đứng lên: “Cảm ơn ý tốt của thái tử, nhưng mà ta chỉ là người phàm, cho dù có linh khí, cũng chỉ nhìn thấy được mười năm thôi, không cần vì thế mà phí tâm”.
Dứt lời, sắc mặt Diễn Kỳ nhất thời hàn ý như sương: “Ý của ngươi là, bản thái tử tìm linh khí lại làm bẽ mặt ngươi sao?”
“Ta…” Thiên Âm mở miệng định giải thích.
Nhưng lại bị tiếng y lạnh giọng hừ một tiếng, phất tay áo, theo Linh Nhạc bay đi mất.
Thiên Âm sửng sốt, thở dài, chẳng biết đã đắc tội y cái gì. Lúc trước y tìm mọi cách soi mói, nói nàng không biết nặng nhẹ, hôm nay nàng quy củ khuôn phép, y vẫn không vừa ý.
“Sơn chủ….” Ti Dược do dự nói, nhìn nữ tử như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đi đang đứng trước mắt, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng : “Vì sao không nói cho thái tử, ngài…. quan trọng hơn, không phải chỉ có mắt, mà là…..”
Thiên Âm cảm kích cười với hắn, rõ ràng nhìn không thấy gì, nhưng vẫn quay đầu về hướng hai người vừa rời đi, thất thần.
“Đã không còn quan hệ gì nữa, bây giờ nói hay không… cũng chẳng có gì khác biệt”.
“Thế nhưng, ngài tiếp tục như vậy, sợ là….”
Nàng vô thức đưa tay xoa ngực, từng trận đau âm ỉ, hồi lâu mới nói : “Dám hỏi tinh quân, ta còn bao nhiêu thời gian”.
Ti Dược nhíu chặt mày, chần chừ hồi lâu: “Chỉ sợ không quá nửa năm”.
“Nửa năm…” Nàng chậm rãi nhẩm lại hai chữ này, không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.