Trước thiên kị hai ngày, Thiên Âm đi một chuyến tới phủ Ti Mệnh. Lúc gần đi Linh Nhạc vẫn cố gắng luyện tập kết giới thuật của mình, từ sau ngày to gan nói những lời đó với nàng, y cứ thấy nàng là lại quẫn bách, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn vào mắt nàng. Cho dù tu hành có vấn đề, khi tới hỏi nàng, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách, giọng nói mặc dù tỏ ra tự nhiên, nhưng mặt vẫn để lộ một mảng đỏ bừng. Chỉ là thường thường lúc nàng không chú ý, y sẽ lại lặng lẽ nhìn nàng, sau đó trở nên ngơ ngẩn, cười ngây ngô, nụ cười sạch sẽ trong suốt, không có chút nào giả dối.
Mỗi lần nhìn đến nụ cười ấy, nàng không ngăn được dòng nước ấm áp chảy qua tim. Đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy nụ cười phát ra từ chân tâm không che giấu như thế. Điều này khiến cho nàng cảm thấy, mình ở đây, cũng vẫn còn ý nghĩa.
Vừa khỏi bệnh, nàng liền muốn tìm đến phủ Tư Mệnh, muốn biết lần này y có thể bình an vượt qua không, thuận tiện hỏi về khả năng tu tiên của bản thân mình. Nay nàng đã là thân thể bán tiên, nếu là trong mệnh có tiên duyên, Tư Mệnh chắc chắn sẽ biết. Nàng đã không còn là công chúa của thiên giới năm trăm năm trước muốn gió được gió nữa, nàng muốn sống lâu dài chỉ có cách tu tiên. Vốn nàng không thèm để ý, nhưng nay nàng lại muốn sống thật lâu thật lâu, hy vọng nho nhỏ của nàng chỉ là, ai đối tốt với nàng, nàng sẽ moi tim phổi ra đối tốt với người đó hơn.
Đáng tiếc thiên mệnh cho tới bây giờ cũng chưa từng đứng về phía nàng.
“Kiếp này của cô, cũng vẫn sống trong khổ nạn. Tuy rằng sau khi thượng giới, kiếp nạn đã được hóa giải, nhưng mệnh trung lại không thể thành tiên. Hơn nữa thân thể tiên cơ cũng không ổn định, bởi vậy sau trăm năm thiên kiếp của cô….. “. Từng chữ của Ti Mệnh đâm thẳng vào lòng, tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng trong đầu nàng phút chốc vẫn trở nên trống rỗng.
Ngồi trên Thạch án của Thiên Hà, nàng đột nhiên không biết phải đi đâu, lòng trống rỗng, cảm giác thất bại này, những ngày nàng sống ở trần gian cũng thường hay nếm trải. Không nghĩ tới lần trở về này lại ngậm ngùi mùi vị ấy một lần nữa. Thiên hà rơi thẳng xuống, một vùng mờ ảo, nàng mới nghĩ tới, lúc phải trở về rồi.
Không ngờ rằng sẽ gặp Phượng Minh ở chỗ này. Nàng ta vẫn một thân áo trắng, tinh thuần như tuyết, có lẽ là do vì ở cạnh Diễn Kỳ, trên mặt ẩn hiện tia đỏ ửng. Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười mỉm ấm áp của nàng ta, nàng lại cứng đờ trong phút chốc, lập tức khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như nước.
“Thiên Âm……”. Nàng ta nhẹ giọng gọi nàng, trong giọng nói như ẩn chứa một thứ phiền muộn bi thương nào đó. Thiên Âm hơi sửng sốt, mãi mới định thần.Nàng khẽ cúi người:“Khấu kiến thái tử điện hạ”. Tiếp đó hướng về phía người bên cạnh:“Phượng Minh tiên tử!”
Quả nhiên, Diễn Kỳ đen mặt lại, lập tức nắm chặt tay của Phượng Minh. Nàng nhớ ngày ấy khi nàng thượng giới, y đặc biệt chạy tới cảnh cáo nàng, chân thoáng lui về phía sau một bước, giãn ra chút khoảng cách an toàn, mặt y càng đen hơn.
“Cô tới đây làm gì?” Trong giọng nói có vẻ phòng bị như đã thành thói quen.
Thiên Âm cười vô vị:“Ngày kia chính là thiên kị, ta chỉ đến thỉnh tinh quân xem xem, Linh Nhạc có bình yên hay không mà thôi.”
Diễn Kỳ hừ lạnh một tiếng:“Cô để tâm đến tiểu tử Linh Nhạc kia sao.”
Nghe thấy vẻ cười nhạo trong lời nói của y, Thiên Âm có chút không hiểu, nhưng cũng vẫn quy củ trả lời:“Hắn là sư đệ của ta, tất nhiên là phải để tâm một chút.”
Dứt lời, nộ khí tức giận giữa hai lông mày của Diễn Kỳ tăng thêm vài phần, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng làm như muốn thiêu cháy nó. Khi nhìn y thì nàng làm như không thấy, nhưng đối với vị sư đệ từ đâu xuất hiện lại quan tâm đến vậy, tuy rằng người kia là đệ đệ của y, nhưng y vẫn không nén được lửa giận sôi trào. Một ngày tâm tình tốt lại bị phá hỏng không còn một chút, mặc dù ngay cả bản thân y cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến thế.
“Không biết tại sao thái tử và tiên tử lại đến nơi này?” Cảm giác được y bất mãn, Thiên Âm hợp thời nói sang chuyện khác.
“Tất nhiên cũng là vì thiên kị!” Trả lời lại là Phượng Minh, nàng nhìn về phía Thiên Âm, do dự một chút mới nói:“Chỉ có Vô Ưu Thiên Âm mới có thể dẫn thiên kị hạ xuống, lần này do ta là chủ sự của Phượng tộc, cho nên mới tới đây thỉnh Ti Mệnh tinh quân bói một quẻ cát hung.”
Thiên Âm lúc này mới nhớ tới, thiên kị thật sự cần tới Vô Ưu Thiên Âm để mở, chỉ có Vô Ưu khúc, hoặc là Vô Ưu vũ mới có thể dẫn cửu trọng thiên lôi xuống. Nhưng đạo thứ nhất thiên lôi lại trực tiếp đánh vào người dẫn, trước kia thiên kị đều là sư phụ dùng Vô Ưu khúc dẫn hạ thiên lôi. Nay…… Thiên Âm nhìn Phượng Minh, lúc này mới phát hiện trong tay nàng ta cũng cầm tiên khí vũ phiến giống như của nàng. Nàng ta muốn dùng vũ dẫn thiên lôi xuống sao?
Nàng nhất thời không biết nên nói gì, vốn định khách sáo nói vài câu chúc phúc, nhưng lại cảm thấy hơi giả tạo. Trước kia những cảm xúc khó hiểu với Phượng Mình giờ đã không còn nữa. Nhưng tất nhiên ở một nơi nào đó, khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ, đặc biệt sau chuyện với Viêm Hoàng.
Phượng Minh đương nhiên cũng hiểu, nụ cười cũng hơi mất tự nhiên, khô khốc hỏi:“Không biết vết thương lần trước của cô, đã đỡ hơn nhiều chưa .”
“Tạ tiên tử quan tâm, đã đỡ hơn khá nhiều rồi.” Thiên Âm cũng chỉ khách sáo đáp lời.
Nhưng Diễn Kỳ đang đứng ở một bên thì không nén được lửa giận, y trừng mắt nhìn nàng một cái nói:“Hà tất phải dài dọng với nàng ta, chúng ta đi!” Cất bước đi về phía phủ Ti Mệnh bên Thiên hà, mỗi một bước đều giống như mang theo lửa giận ngập trời.
Phượng Minh tiên tử đành nhìn nàng cười xin lỗi, rồi cũng đi theo.
Chỉ có Thiên Âm đầu óc mờ mịt, không biết tại sao lại chọc tức y, xem ra về sau vẫn nên cố gắng ít gặp y thì hơn.