lau nước mắt trên mặt nàng, từng giọt một, nét mặt dịu dàng khiến nàng càng thêm đau lòng: “Không có chuyện gì, ta đi nói chuyện với mẫu hậu. Đừng lo lắng, ta sẽ khiến người đồng ý, bất kể thế nào. Nàng phải tin ta!” Y lại nhìn nàng lần nữa, “Nàng ngoan ngoãn trở về Thanh Vân đợi ta.”
Nói xong cầm tay nàng nắm thật chặt, rồi bước nhanh vào điện.
Thiên Âm ngơ ngác đứng tại chỗ, không trả lời, cũng không xoay người nhìn một cái. Ánh mắt trống rỗng, như tro lạnh.
Một lúc lâu, nàng mới từng bước một đi xuống bậc thang.
“Thiên Âm…” Giọng nói có chút ngập ngừng, Diễn Kỳ phức tạp nhìn nàng. Nàng bây giờ, khiến y cảm thấy xa lạ.
Thiên Âm ngơ ngác quay đầu, lần đầu quên đi cấp bậc lễ nghĩa: “Thái tử điện hạ, còn có gì phải dặn dò sao?”
“Ta…” Y không biết trả lời nàng thế nào. Dù là nàng ngang ngạnh của trước kia, hay lạnh nhạt đến đáng sợ của bây giờ, đều khiến y khó hiểu.
“Nếu không có gì, Thiên Âm về Thanh Vân trước.” Linh Nhạc nói nàng về Thanh Vân đợi, nàng sẽ trở về Thanh Vân, không liên quan tới mong muốn đó có thành hay không. Nàng chỉ muốn tin y.
“Đứng lại!” Diễn Kỳ lại tiến lên một bước, kéo nàng lại.
Thiên Âm dừng lại, khó hiểu nhìn về phía tay y: “Tất cả không phải như thái tử điện hạ mong muốn sao? Người làm cái gì vậy?”
Y cũng không biết vì sao, chỉ là khi nhìn nàng thất hồn lạc phách như thế. Y lại sợ hãi, như thể giờ để mặc nàng đi về như vậy, sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng lần nữa.
“Ngươi xem, ngươi nói buộc ta rời xa Linh Nhạc, giờ ta đã không thể không rời xa y rồi”. Vĩnh viễn là như vậy.
“Ý ta không phải thế.” Y phản bác.
“Vậy là có ý gì?”
Diễn Kỳ sửng sốt, y không trả lời được. Lúc đầu chỉ là theo thói quen phòng bị nàng, cho nên mới không quen thấy nàng và Linh Nhạc qua lại. Sau đó cũng từ từ thay đổi, đơn giản chỉ là không quen nhìn bộ dạng hai người thân mật với nhau.
Cũng không nghĩ tới hôm nay nàng sẽ như thế…
Đáng chết! Nàng cứ thích Linh Nhạc như vậy sao? Thích đến mức hôm nay lại có bộ dạng không muốn sống như thế.
“Cô đi theo ta.” Y dùng lực kéo tay nàng, cũng không cần biết nàng có nguyện ý hay không, gọi mây rồi đi.
Y cũng không rõ tại sao mình lại muốn làm như vậy, chẳng qua y cảm thấy, mình không thể cứ buông nàng ra, mặc kệ nàng như thế.
Lúc định thần lại, bọn họ đã đứng ở trên đỉnh Kỳ Sơn.
Vội vàng tới đón y là Phượng Minh, cũng bị kinh ngạc ngớ người. Sắc mặt dịu dàng như nước cũng không ngăn được vẻ tái nhợt khác thường.
“Nàng ta phải ở đây ở vài ngày, Minh Nhi, nàng sắp xếp một chút.” Diễn Kỳ hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ vào hướng sương phòng phía tây rồi nói: “Để nàng ta ở cùng với Viêm Hoàng, hai người cũng có thể làm bạn.”
Vẻ mặt Phượng Minh đã khôi phục như thường: “Vậy thì thật là tốt, Viêm Hoàng cứ nhớ tới nàng ấy mãi. Thiên Âm có thể tới đây ở, ta cầu còn không được.”
Thiên Âm đã không còn tâm tình ứng phó những chuyện này, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không xuất thần, như thể không gì vào được nội tâm của nàng.
Phượng Minh cũng nhìn thấy không khí bất thường giữa hai người, vội vàng gọi người mang Thiên Âm về tây sương phòng.
Thiên Âm không phản bác, ngay cả nghi hoặc Diễn Kỳ vì sao mang nàng tới đây cũng không có. Chỉ yên lặng đi theo, mỗi bước chân lại không hề chân thật, thân hình đơn bạc, như gió hơn lớn một chút cũng có thể thổi nàng bay.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Diễn Kỳ thấy tim như bị đâm một nhát, lo lắng nhìn nàng, lại thấy phiền lòng vì lý do khiến nàng như vậy, tất cả đều là vì Linh Nhạc.
Hai người biết nhau được bao lâu, nàng có thể có tình cảm với Linh Nhạc đến vậy. Thế nàng của trước kia kề cận y năm trăm năm, thì tính là gì? Lẽ nào mấy trăm năm hạ phàm ngắn ngủi, đã có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Nàng không phải thích y sao? Nàng không phải vẫn luôn yêu y sao.
Bàn tay nặng nề nắm chặt, y không thể không nghĩ, nếu là năm trăm năm trước, y đồng ý quen nàng, thì hôm nay ra sao.