Thanh Vân mặc dù nằm ở gần Đông Hải, nhưng cưỡi mây cũng chỉ mất một canh giờ là tới. Tiên sơn vẫn lơ lửng trên mặt biển như trước kia. Phía trước tiên sơn vẫn là lục hoa do sư phụ trồng.
“Chủ thượng không cho phép người khác động vào cái này, nói rằng nếu có một ngày người quay về, không thấy sẽ giận, cho nên phải tỉ mỉ chăm sóc”. Thanh Sơn giải thích.
Thiên Âm không nhịn nổi cảm giác chua xót trào lên trong lòng, nhớ ngày nàng còn bé mới vừa ra nhập sư môn, hàng đêm cáu kỉnh, sống chết không chịu theo sư phụ học tiên pháp, sư phụ không có cách nào, biết nàng thích hoa này, liền mang từ thiên cung về, trồng ở Thanh Vân, dỗ nàng vui vẻ.
“Âm Âm…” .Thấy nàng đứng bất động trước hoa lúc lâu, Viêm Hoàng kéo tay nàng.
Đưa tay xoa đầu Viêm Hoàng, nàng khẽ cười nói : “Không có việc gì, tỷ chỉ hơi mệt thôi”.
“Ồ ồ, vậy chúng ta về phòng thôi”. Bé con đã bình tâm, sôi nổi chạy nhảy phía trước, vừa đi vừa vẫy tay, muốn nàng theo kịp.
Lục Thủy đứng trong viện nàng ở trước đây, trên áo vẫn còn dính chút sương mai, giống như đã đợi từ rất lâu rồi. Thấy nàng về tất nhiên là mừng như điên, mở miệng muốn gọi nàng ngay, lại nghẹn ngào, cắn môi đổi thành : Tôn chủ.
Lục Thủy từng là tiên tỳ phụ quân giao cho nàng, nàng đương nhiên biết nàng ấy muốn kìm xuống xưng hô gì? Chỉ gật đầu cười khẽ, nàng của ngày hôm nay, đã không còn là công chúa nữa rồi.
Lục Thủy xoay người, thay nàng mở cửa phòng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Trong phòng vẫn bài trí như ngày trước, một chút bụi cũng không có, dường như chủ nhân của nơi này chưa bao giờ rời đi.
Vuốt ve cái bàn quen thuộc, từ khi lên thiên giới tới nay tinh thần luôn phải chịu đựng căng thẳng, lúc này mới có thể thả lỏng đi một chút.
Cuối cùng nàng cũng trở về rồi, ngày tháng ở nhân gian, phảng phất như một cơn ác mộng, nàng vẫn luôn không thể phân biệt rõ ràng, bản thân có còn sống hay không.
“Nơi này chưa từng bị chạm qua, người nhìn xem có thiếu gì không, ngày mai, ta…”. Lục Thủy vừa nói vừa mang ra một bộ y phục tắm rửa hàng ngày, giúp nàng thay y phục. Nói được một nửa, đột nhiên nàng hét lên kinh hãi, hít một hơi, nhìn nàng khiếp sợ. Bàn tay đang định giúp nàng thay y phục, run lên như lá rung trong gió.
Thiên Âm nhìn lên mới nhận ra, tới Thiên cung chỉ vẻn vẹn một canh giờ, thân thể đã bị tiên khí đả thương, tạo nên những vết thương nhỏ, dày đặc khắp toàn thân, nhìn đến kinh người. Nàng là phàm nhân thực sự, cho nên không nhận nổi tiên khí nồng đậm của thiên cung.
Kéo xuống ống tay áo hoa râm, nhận lấy quần áo trong tay nàng ta, rồi đặt xuống đầu giường. Nàng hạ phàm lịch kiếp, chắc chắn đời đời cô khổ, một đao đoạn tuyệt với tình thân, tình duyên, cùng những kiếp đã gặp trong dĩ vãng này so ra nỗi khổ càng nhiều hơn, một chút vết xây xát này không coi là gì.
“Ta tự làm được, cảm ơn”.
“Tôn chủ?” Lục Thủy sững lại. Dường như bị câu trả lời của Thiên Âm làm cho kinh ngạc, trong nháy mắt vành mắt phủ tầng sương mù : “Người… thực sự không giống, thảo nào chủ thượng muốn…”
Nàng mặc dù ngừng lại đúng lúc, nhưng trong lòng Thiên Âm vẫn không ngừng quặn thắt, cứng ngắc nửa ngày mới từ từ ngồi xuống giường, chạm nhẽ vải vóc mềm mại của y phục, lấy hết dũng khí mới mở lời hỏi : “Sư phụ, người… có dặn dò gì không?”
“Đây…” Lục Thủy ngập ngừng, thấy nàng thần sắc không bình thường, lại tiếp tục nói : “Chủ thượng ở “Lâm Hành” truyền âm tới chúng tiên Thiên giới, nói Thanh Vân tu truyền lại cho người”. Ba ngày sau thiên linh, nhập vào đỉnh của Thanh Vân, nhận lễ của thiên mệnh.
“Ừ….” Nàng chậm rãi gật đầu, lại trầm mặc một lúc lâu : “Ta hơi mệt”.
“…Được, vậy người nghỉ ngơi trước đã”. Lục Thủy liếc nhìn mấy lần, lúc này mới xoay người đi ra khỏi cửa, phút cuối cũng không quên kéo Viêm Hoàng chỉ một lòng muốn ở lại trong phòng ra ngoài.
Trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thiên Âm. Đệm bên dưới rất mềm, nàng nằm xuống, chôn vào bên trong, còn có thể ngửi thấy mùi sáp thơm dịu nhẹ, không ẩm ướt, cũng không có mùi mốc meo khó chịu nào.
Nàng lưu luyến hít vài hơi, bọc lấy bản thân qua từng lớp.
Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.
Ngày đó, tiên cốt của nàng bị hủy hết, lại lấy tiên thân hạ thế, không phải uống nước Vong xuyên nơi âm phủ, cho nên dù luân hồi chuyển kiếp bao lần, nàng vẫn lưu giữ hồi ức những kiếp qua, phải ghi nhớ đời đời kiếp kiếp.
Ngày ở nhân gian, nàng vất vả vật lộn, dù thế nào cũng cố gắng mưu sinh, nhưng kết cục vẫn luôn bi thảm. Lúc đầu nàng nghĩ còn có thể phản kháng, nhưng dần dần nàng mới phát hiện ra, số mạng của phàm nhân, bất kể ra sao đều chỉ là thoại bản* của Tư Mệnh mà thôi, câu chữ ít ỏi. Vì vậy nàng chỉ có thể mong chờ thoại bản của người khác, kéo nàng ra.
*thoại bản: thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Rồi sau đó nữa, ngay cả tư cách đợi chờ nàng cũng không còn. Chỉ có thể chịu đừng hết cam khổ này đến khổ ải tiếp theo, đến khi không thể chịu nổi nữa, sẽ quay về sông Vong Xuyên của minh giớ, tiếp tục kiếp sau.
Bây giờ, nàng sẽ đi đến đâu.
Nếu như….
Tất cả chuyện này đều là thật, nàng chỉ mong muốn được sống tốt, dù cho không thể quay lại làm công chúa của thiên giới, cũng không còn sư phụ đệ nhất chiến thần, chỉ cần trên Thanh Vân Sơn này, an an tĩnh tĩnh hết một kiếp, thoát khỏi những khốn khổ vô cùng vô tận trên thoại bản kia thôi.
Nếu như có thể có chút lòng tham, nàng hy vọng kiếp sau, không mang ký ức của kiếp trước, làm một phàm nhân chuyển kiếp đầu thai, tìm một người có thể quý trọng nàng, lẳng lặng làm một người phàm.
Nàng nhất định sẽ quý trọng kiếp này, quý trọng người bên cạnh, không truy cầu những chuyện xa vời không bao giờ thành sự thật nữa, nàng chỉ muốn sống thật tốt, không bị tra tấn đời đời kiếp kiếp nữa mà thôi.