Tiên nhạc du dương, nhưng nghe lại chẳng thấy tâm tình tốt hơn, chẳng biết từ lúc nào, thiên cung trong lòng Thiên Âm chỉ là nơi lạnh lẽo xa xôi, ngồi ở rất xa cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khắc vào xương tủy.
Từ phía trên cao kia, dù nàng cố giả vờ đến mức nào, vẫn là có thể cảm thận được ánh mắt ấm áp nóng rực từ đó. Nàng biết là Linh Nhạc, từ khi bắt đầu khai yến y đã không nói gì, chỉ tự mình uống rượu, từng chén rồi từng chén, như không dừng lại được.
Nàng chỉ có thể ép buộc bản thân không được nhìn về phía ấy, không nhìn tới, mới có thể không nghĩ tới.
“Tố Văn thiên phi tinh thông âm luật, một khúc này, mới biết lời đồn không phải là giả.” Vừa dứt lời, chúng tiên đều tán thưởng, Phượng Minh từ phía sau chiếc đàn cổ chậm rãi đứng lên, ý cười dịu nhẹ, ngồi về bên cạnh Diễn Kỳ. Thiên Âm thế mới biết, tiên nhạc vừa tấu là nàng ta.
“Phượng tộc trời sinh thiện nhạc, không ngờ thiên phi lại càng tinh thông, có thể nói là đệ nhất Thiên giới rồi.” Lại có tiên nhân khen.
Phượng Minh chỉ là gật đầu đáp lễ, cũng không sửa lại xưng hô của đối phương, đoan trang thành thạo. Thiên yến lần này vốn là để tuyên bố hôn sự của Diễn Kỳ và Phượng Minh, chúng tiên cũng vui vẻ sớm gọi nàng một tiếng thiên phi. Chỉ là Diễn Kỳ bên cạnh, lại nhíu mày.
“Lời này của Thượng tiên sai rồi, muốn nói thiện nhạc của Thiên giới, nào chỉ có Phượng tộc thôi.” Đột nhiên có tiên nhân đứng lên phản bác, giọng điệu vô cùng chắc chắn “Duyến Đức thiên quân năm đó, một khúc bách hoa sát, chậm có thể thúc giục vạn vật, nhanh có thể giết địch giành thắng, đó mới là thế gian tuyệt khúc.”
Tiên nhân đối diện cười ha ha một tiếng, “Tiên hữu nói đúng, đáng tiếc sau khi thiên quân mất, không có ai có được công lực như vậy, xứng với hai chữ “tuyệt khúc” này.”
Hàm ý trong lời nói của y, khiến nhiều người cười vang.
Tay Thiên Âm nắm chặt, ngực như bị người ta rạch ra đau nhức. Trên tay đột nhiên nóng lên, ngẩng đầu lại thấy Viêm Kỳ nhẹ cau mày nhìn nàng, vài phần lo lắng. Nàng hít sâu một hơi, lắc đầu. Tự nhiên lại thấy mình buồn cười, vừa rồi, chỉ vì một câu của người ta thôi mà động khí.
“Ngươi hồ ngôn gì thế hả? Ai nói là tuyệt khúc.” Đột nhiên giọng nói tức giận vang lên, Thiên Âm ngẩng đầu, thấy U Nhu tức giận đứng dậy, không ngờ nàng ấy cũng tới đây. U nhu chỉ vào tiên nhân vừa mới nói kia, thở phì phì: “Duyến Đức thiên quân tuy đã qua đời, nhưng người vẫn còn đệ tử, sao biết được nàng không thể làm tốt hơn”.
Tiên nhân kia sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thiên Âm bên cạnh, cười lại càng thêm thâm ý: “Ồ, U Nhu công chúa khẳng định như vậy, là cho rằng truyền nhân của Thiên quân, có tài nghệ xuất sắc hơn thần phi nữa sao?”
“Cái này…” U Nhu nghẹn lời, quay đầu lại nhìn Thiên Âm một lát, lại nhìn về hướng Phượng Minh ngồi phía trước, vẻ mặt khó xác định, nhưng vẫn buộc lòng phải nói: “Tuy rằng không thể so với thiên quân, nhưng so với thiên phi…”
“Nhu Nhi!” Viêm Kỳ lớn giọng ngắt lời U Nhu, nàng tuổi còn trẻ không hiểu những chuyện này, không biết rằng chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị đối phương lấn lướt.
“Viêm Kỳ ca ca…” U Nhu bị tiếng hét dọa sợ, nàng không nhịn được mà lên tiếng nói giúp thôi, kết quả là lại bị khiển trách, mũi chua xót, mắt cũng dần ngấn lệ.
“Còn chưa chúc mừng chuyện mừng tân hôn của tinh quân.” Vị tiên nhân kia vẫn không tha, chuyển hướng người bên cạnh Viêm Kỳ, ý châm chích rõ ràng: “Nghe nói phu nhân là cao đồ của Duyến Đức thiên quân, sao không thi triển sở học, để mọi người được mở rộng tầm mắt?”
“Thượng tiên nói quá lời.” Viêm Kỳ cười đáp lại, khách khí nói: “Nội nhân* mấy ngày gần đây sức khỏe không tốt, lần sau nếu có cơ hội sẽ biểu diễn cũng không muộn.” Vừa nói vừa cố ý ôm vai Thiên Âm bên cạnh.
*nội nhân (nội thị): chỉ vợ một cách lịch sự.
Thiên Âm tất nhiên biết y vì mình giải vây, khẽ tựa vào ngực y. Phía xa bỗng vang lên tiếng tách, giống như tiếng đồ vật bị bóp vỡ….
Sau đó lại là giọng nói hốt hoảng của tiên tỳ:”Nhị điện hạ, cái chén của ngài!”.Nàng không ngẩng đầu lên, làm như không thấy.
“Chỉ là để lệnh phu nhân thi triển tài nghệ thôi mà, có cần phải bảo vệ như vậy không?” Lời của tiên nhân kia càng mang theo vẻ trêu chọc.
Viêm Kỳ lại cười càng tươi, khẽ vuốt vài sợi tóc của người trong lòng, đôi mắt như tràn đầy tình ý: “Ai bảo nàng là thê tử của ta, đương nhiên sẽ phải che chở hết thảy cho nàng rồi.” Y nói xong thì nhìn thẳng về phía tiên nhân trước mặt: “Thượng tiên, ngài nói có đúng không?”
Tiên nhân run lên, nghe ra ám chỉ khiêu khích trong lời nói đó.
“Tinh quân và phu nhân, thật là phu thê tình thâm.” Hắn lẩm bẩm trả lời, chúng tiên nhân xung quanh cũng bắt đầu nói cười khách khí, Viêm Kỳ cũng không phủ nhận, buông Thiên Âm trong lòng ra, tươi cười đáp lại. Đôi mắt nhìn sang bên kia thì sửng sốt, mày cau chặt, dưới chân khẽ nhích một bước, như muốn chạy đi. Thiên Âm nhìn theo ánh mắt y, thấy U Nhu bên kia vẻ mặt đầy uất ức, thậm chí nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nàng lại thấy trong lòng đau đớn, mở miệng muốn nói, nhưng nàng ấy lại đột nhiên ngẩng lên, trừng mắt liếc nàng, không ngờ, lần đầu tiên, trong đáy mắt nàng ấy lại là hận ý. Rốt cục nàng cũng không nói được gì, chua xót càng tăng lên.
“Thanh vân sơn tuyệt kỹ, ta cũng muốn biết một chút.”Thấy trò khôi hài này đang dần bình ổn, Phượng Minh như thể vô tình thêm một câu. Cả hội trường lại trở nên yên tĩnh, nàng ta cười dịu dàng nhìn về phía Thiên Âm :”Ta luôn rất thích ca vũ, nhưng lại không có duyên phận gặp được Duyến Đức Thiên quân, Thiên Âm muội muội, không biết muội có thể giúp ta mở rộng tầm mắt không.”
Thiên Âm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Viêm Kỳ bên cạnh, dường như y không nghe được lời của Phượng Minh, vẻ mặt đau lòng nhìn về phía U Nhu, nàng than nhẹ một tiếng, nhìn thẳng về hướng Phượng Minh: “Nàng muốn sao?”
Chỉ ba từ đó, lãnh đạm không chút tâm tình, khóe miệng Phượng Minh giật một cái, chẳng biết tại sao, nghe thấy lời đó, nàng lại không dám xác định.