Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nơi này gần Yêu giới, không giống như Thanh Vân bốn mùa đều như mùa xuân, trời vào thu, nhìn lá trên cây cứ theo gió từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.
Thân thể của nàng dường như càng yếu hơn, thời gian này nàng thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc mơ thấy phụ quân đang tức giận mắng nàng bướng bỉnh, lúc thì mơ thấy sư phụ đang chỉ dạy nàng các loại tiên pháp, có lúc lại mơ thấy Bạch Vũ ca ca ngồi bên giường ngắm nhìn nàng ngủ, nàng cũng mơ thấy cả Linh Nhạc dẫn theo một đám lớn nhỏ thỏ con chạy tới bên nàng cười lớn gọi một tiếng “ Sư tỷ!”.
Hôm nay, không ngờ tinh thần nàng khá tốt, ngồi một mình trong viện nhìn lá vàng rơi, đáy lòng trống trải.
Bất ngờ vì Lục Thủy tới thăm nàng.
“ Tôn chủ”.Lục Thủy từ xa đã lên tiếng, nhìn thấy nàng ngồi ngoài trời liền nhíu mày chạy tới, “ Sao người lại ngồi ngoài này, cũng không phải người không biết nơi này gần Yêu giới, trong gió cũng ẩn chứa yêu khí, không thể tiếp tục ở đây được, mau vào phòng thôi.”
Thiên Âm cười khẽ tùy ý cùng Lục Thủy bước vào phòng, “ Hôm nay sao lại rảnh tới thăm ta vậy?”
Lục Thủy vốn là định mở miệng nói một chuyện nhưng rồi đột nhiên ngây người một lúc mới cười cười nói, “ Chỉ là………..Muốn tới thăm tôn chủ, thời gian này nhiều chuyện xảy ra mà, cũng đã lâu không được gặp người, cho nên hôm nay em tới nhìn một cái.”
Thiên Âm cũng nghi ngờ vì thái độ trả lời chần chờ đó nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vào trong phòng ngồi xuống trò chuyện, “ Thanh Vân có tốt không?”
“ Tốt, đương nhiên tốt chứ.” Lục Thủy cười hơi lớn tiếng như muốn khẳng định lời nói của mình vậy, tiện tay với lấy chén trà rồi lại chỉ chỉ vào mình nói tiếp, “ Người xem em này, như thế này có phải là tốt không?”
“ Vậy là tốt rồi.” Thiên Âm nhẹ nhàng thở ra, Thanh Vân cách nơi xảy ra chiến loạn cũng khá xa, hi vọng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục Thủy, hôm nay nàng ấy dường như có chuyện gì không yên lòng, với tay rót thêm trà vào ly của Lúc Thủy lại hỏi: “ Vậy Thanh Sơn đâu, y có khỏe không?”
Lục Thủy đột nhiên giật mình, loảng xoảng một tiếng, chén trà trong tay bỗng rơi xuống đất vỡ tan.
“ Lục Thủy?”
“ Vâng……… xin lỗi! Tôn chủ, là em bất cẩn.” Nói xong bèn vội vàng thu dọn những mảnh vỡ dưới đất, nhất thời cũng quên luôn cả việc sử dụng thuật pháp.
Thiên Âm hoảng sợ vội vàng kéo tay nàng ấy, “ Bỏ đi bỏ đi, nếu không cẩn thận làm tay bị thương thì phải làm sao?” Kéo Lục Thủy ngồi xuống bên mình, đánh giá một hồi mới cẩn thận nói: “ Lục Thủy, hôm nay em làm sao vậy?”
“ Em………em không sao” Nàng sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, “ Em làm sao mà có chuyện gì được chứ?”
Sắc mặt Thiên Âm trầm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mắt Lục Thủy, Lục Thủy lại không dám đối diện, vội vã đứng lên. Thiên Âm thấy thế lại càng cảm thấy không ổn, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng.
“ Lục Thủy, nói thật cho ta biết”.
“ Em…….Nói đều là sự thật.”
“ Thanh Sơn đã gặp phải chuyện gì?”