Gió thổi từng hồi, không ngừng không nghỉ vào mọi ngóc ngách trong địa phủ.
Nước sông Vong Xuyên tối đen, yên lặng chảy, cho dù sóng nước mãnh liệt, cũng vẫn một vùng vắng tanh.
Diễn Kỳ nhìn vùng đất trống vắng nơi sông Vong Xuyên, đứng hồi lâu không bước. Thiên Âm từng nói, tình cảm của nàng với y, đều chôn bên bờ sông Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp, cho nên y muốn đến nhìn xem, không ngờ rằng ở đây cảnh vật lại như vậy, một nơi khiến người ta hít thở không thông.
Nàng đã ở đây ngẩn người vạn kiếp.
”Cậu trẻ tuổi, đây không phải nơi để ngây người đâu”. Có lẽ y đứng đã lâu, một cô hồn nhìn thấy y có tiên khí, liền tiến đến khuyên răn, “Nước sông Vong Xuyên phệ hồn, uống một ngụm có thể đốt đi ấn ký kiếp trước, quên hết kiếp trước kia. Còn ngã xuống đó, thì ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có đâu”.
Diễn Kỳ không đáp lại, cứ lẳng lặng nhìn dòng nước đen trước mặt.
Cô hồn cũng không để ý nữa, tự nói một mình.
”Cái người này, đừng không chịu tin, Mạnh Bà ta ở bên bờ Vong Xuyên một ngàn năm, nhìn các cô hồn luẩn quẩn ở đây, cũng biết hết”. Nàng vừa nói vừa lắc đầu. “Mấy chục năm trước, còn có một nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này không thấy nàng quay lại nữa, có lẽ đã rơi xuống đó rồi”.
Diễn Kỳ sửng sốt, quay đầu lại.
Mạnh Bà thấy y có vẻ hứng thú thì nói tiếp, “Nói đến nữ quỷ kia cũng thật là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng không biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, không thiếu tay thì cũng gãy chân. Không có khi nào đầy đủ, không biết nàng tạo cái nghiệt gì…”
Diễn Kì chấn động, bàn tay bên người run run.
”Ta đoán, nàng đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách, bị trời phạt. Ngay cả nước sông Vong Xuyên cũng không thể quên được hết kiếp trước, cứ thế ghi nhớ đời đời kiếp kiếp…”. Mạnh Bà lắc đầu rồi nói: “Biến một cô nương tốt như vậy, thành kẻ điên”.
Bàn tay y nắm càng chặt, xuyên qua da thịt làm máu chảy ra, y mấp máy môi, khàn giọng hỏi : “Sau đó thì sao? Nàng thế nào?”
”Còn thế nào nữa? “Mạnh Bà lắc đầu, ” Nàng nhảy vào giữa dòng Vong Xuyên cũng chỉ bị nước sống làm bong da tróc thịt, trí nhớ của đời thế khổ cực cũng không cách nào rửa sạch. Cứ thế chuyển thế luân hồi, nàng điên, cũng thành thói quen, không khóc không nháo nữa, cũng không nhảy vào dòng sông nữa. Nhưng mà… từ đó về sau, cũng không đến bờ sông này tìm tảng đá nữa”.
”Tìm tảng đá?”
”Đúng thế”. Mạnh Bà như nghĩ đến chuyện thú vị, cười nói: “Nữ quỷ kia cũng kì lạ lắm, lần đầu nàng tới đây, cứ ôm tảng đá màu đỏ đặt bên bờ Vong Xuyên, sau đó mỗi thế luân hồi, nàng lại ngồi khắc lên mặt đá, sau đó không còn chỗ khắc nữa, nàng lại tìm hòn đá khác, giờ bên bờ sông này chỉ sợ không tìm được tảng đá nào chưa có chữ nàng khắc đâu”.
”Tảng đá màu đỏ kia ở đâu?” Diễn Kỳ bước lên từng bước, vội vàng hỏi.
Mạnh Bà bị y hét lên thì hơi hoảng sợ, chỉ vào khối đá màu đỏ phía trước, còn chưa kịp mở miệng, người đó đã biến mất, chạy về hướng kia.
Chỉ liếc mắt qua Diễn Kỳ đã nhận ra, là tảng đá đó, nhân duyên thạch của nguyệt lão, cũng được gọi là đá tam sinh, chỉ dùng để khắc tên nhân duyên nam nữ trên khắp thế gian, dù không có vết tích của nguyệt lão, nhưng trên mặt đá còn lưu tiên khí, đã chứng minh hết thảy.
Y ngồi xổm xuống, cố gắng đưa bàn tay run rẩy phủ lên tảng đá kia, chạm vào từng chữ.
Diễn Kỳ – Diễn Kỳ – Diễn Kỳ.
Tất cả đều là tên y, chiếm trọn mỗi một góc trên hòn đá, không còn kẽ hở.
Đột nhiên y hiểu dụng ý của nàng.
Đá tam sinh để ước duyên, cho nên nàng trộm một khối đá tam sinh của nguyệt lão, đưa đến bên bờ sông, khắc đầy tên y, không còn chỗ trống, nhưng nàng lại quên sao, đá tam sinh này chỉ có thể định kiếp phàm nhân, nào định được tiên nhân.
Năm trăm năm nàng thương y tận xương tận tủy, thương đến quên mình, đến mức khắc tên y đầy tảng đá, nhưng lại quên tên mình.
Giờ rốt cục y hiểu được, vì sao nàng nói, tình cảm của nàng, đã sớm tiêu tán bên bờ sông Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp.
Thiên Âm mang hết tình yêu của nàng vào từng cái tên, ở bên bờ Vong Xuyên, chờ y nhớ tới nàng, chờ y đến đón nàng.
Nhưng lại không ai nhớ đến, mọi người đều quên nàng.
Là y!
Từ kiếp đầu tiên của nàng, cho đến khi nàng biến mất….
Nàng từng nói, cho dù tứ hải hủy diệt, thiên giới biến mất, nàng cũng không thương y nữa, giờ y đã hiểu được, lời này nặng nề bao yêu. Tình cảm nàng giành cho y, đã chết hoàn toàn.
Cho nên vì đường lui của tất cả mọi người, để U Nhu sống lại, Linh Nhạc vong tình, và cả Thanh Vân trọn đời bình an, vì với họ, đó đều là kết thúc tốt nhất, chỉ còn mình y.
Nhẫn tâm khiến cho y lúc vừa nhận ra tình cảm của mình, lại trọn đời cô tịch trong áy náy.
Y ôm tảng đá đỏ kia vào lòng, ôm rất chặt như muốn khảm vào lòng. Chặt đến mức cảm nhận được hòn đá lạnh như băng, cũng không lạnh bằng tâm mình, có lẽ tâm y đã đóng băng rồi, cũng sẽ không bao giờ… biết rung đập nữa.