Người giúp việc dỗ dành
Đồng Đồng một buổi tối, vừa thấy Lệ Trọng Mưu về liền cuống quít chạy ra ngoài nghênh đón. Lệ Trọng Mưu quẳng chìa khóa xe cho họ, chỉ chỉ vào
người đang ngồi trong xe ra lệnh: “Dẫn đến phòng tiểu thiếu gia.”
Người giúp việc đối xử
với cô khá lịch sự, không hống hách, chỉ cố gắng tránh cùng Ngô Đồng
tiếp xúc quá thân thiết, mở cửa xe. Lệ Trọng Mưu định bước vào cổng,
nhưng vẫn thấy cô còn đứng trên bậc thềm, anh không thể không quay trở
lại.
Lệ Trọng Mưu tự nhận mình là người tốt tính, ngay đến loại trợ lý như Lâm Kiến Nhạc anh cũng chịu được 4 năm, mà đến lúc gặp cô, anh bỗng trở nên nóng tính, không nói
hai lời liền đi qua, cúi người xuống ôm cô, ba bước thành hai bước bước
lên bậc thềm.
Hành động của anh quá
nhanh. Ngô Đồng sợ hãi kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện là giang
hai tay ôm lấy cổ anh. Ngô Đồng thấy thế, huyệt Thái Dương giật thình
thịch, tầm mắt cô không tới được mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu
mà thôi.
Cẳm Lệ Trọng Mưu căng
cứng, ôm cô đến cửa phòng Đồng Đồng ở tầng 3. Lúc sắp sửa đẩy cửa bước
vào, Lệ Trọng Mưu khựng một chút: “Đẹp mắt đến thế sao?”
Ngô Đồng giật nảy mình, xấu hổ quay mặt đi.
Tâm tình Lệ Trọng Mưu bị cô làm loạn, anh chỉnh lại nội tâm, giơ tay đẩy cửa ra.
Phòng khách bên trong
không có người, chính giữa đặt sô pha, anh muốn thả cô xuống, lại phát
hiện tóc cô vướng vào móc kẹp cà vạt, đang nghĩ làm thế nào để gỡ thì
cửa phòng khách bật mở.
Đồng Đồng đang muốn chạy ra ngoài, thấy hai người dính vào nhau, không khỏi ngơ ngác, đứng ngây ngốc ở cửa phòng.
Không ai muốn trình diễn cảnh này trước mặt nhi đồng cả!
“Thả tôi xuống!”
“Tôi, cũng, nghĩ, thế!” Mỗi một chữ của anh đều từ trong kẽ răng gằn ra.
Bạn nhỏ Đồng Đồng rất
ngây thơ, sau khi tinh thần đang suy sụp nghiêm trọng bỗng nhiên khuôn
mặt nhỏ nhắn khôi phục sức sống bừng bừng, cánh tay nhỏ nhấc lên, che
khuất cặp mắt của mình: “Ấy ấy, cái gì con cũng không nhìn thấy!”
Nói xong liền cười khanh khách rung cả người.
Hành động của Đồng Đồng khiến Lệ Trọng Mưu dở khóc dở cười, thằng bé trước mặt vô cùng đáng yêu nhưng mà…
Người phụ nữ trong ngực mình, vô cùng đáng ghét!
Ngô Đồng không kịp suy xét thì da đầu đã đau nhói. Lệ Trọng Mưu giật xuống một dúm tóc của cô, xoay người ném cô lên sô pha.
Ngô Đồng ngồi dậy, thấy Lệ Trọng Mưu đi ra chỗ Đồng Đồng, kéo bàn tay của con xuống.
Đồng Đồng tiến vào trong
ngực anh, khuôn mặt nhỏ đang cười xấu xa, mãi một lúc nghe thấy Lệ Trọng Mưu nói: “Chân mẹ con bị thương.” Thằng bé bỗng mở to hai mắt nhìn Ngô
Đồng.
Đồng Đồng chạy đến bên cô: “Mẹ, có đau không ạ?”
Âm thanh thằng bé run
run, Ngô Đồng vội ôm con vào lòng: “Lần sau con không được tùy tiện chạy ngoài ra biết chưa?” Giọng cô rất nghiêm khắc, nhưng phảng phất cất
giấu nhiều ủy khuất.
Lớn như vậy rồi, còn làm nũng với một đứa con nít, mà…
Khi anh còn nhỏ thế nào?
Mẹ đối với anh, luôn luôn lạnh lùng, chưa bao giờ … Ôm nhau thân thiết như vậy?
Lệ Trọng Mưu nhíu chặt mi tâm, nhìn Ngô Đồng và con.
Anh tựa như người dưng nước lã.
Thế giới ấm áp đó chặn anh ở ngoài biên giới lạnh lẽo.
Âm thanh Đồng Đồng gọi thần trí anh quay về: “Vậy chúng ta khi nào thì về nhà hả mẹ?”
Đồng Đồng hỏi mẹ, Lệ Trọng Mưu lại là người trả lời: “Về sau, đây chính là nhà của con.”
Thằng bé có thể cảm giác
được thân thể mẹ run lên, ngẩng mặt lên nhìn Lệ Trọng Mưu đang bước tới, lại nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng, khó hiểu: “Chúng ta sau này chuyển đến
đây ở ạ ?”
Đồng Đồng thấy sắc mặt tái nhợt của Ngô Đồng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Mẹ không thích chỗ này à?”
Lệ Trọng Mưu đã đi đến
trước mặt hai người, anh bế Đồng Đồng lên, Ngô Đồng hốt hoảng bắt lấy
tay anh, ở góc độ này, anh từ trên cao nhìn xuống, còn cô ——
Không khí đông cứng, anh
nhìn tay cô, suy nghĩ một lúc, không hất ra, tầm mắt lạnh nhạt xẹt qua
khuôn mặt cô: “Đồng Đồng buồn ngủ, ngày mai con còn phải đi học.”
Anh công thức hoá mệnh
lệnh, Ngô Đồng không biết có nên tin rằng, vừa rồi trong mắt anh cô chụp được một ánh nhìn không đành lòng.
Tay của cô không buông mà thêm chặt, Lệ Trọng Mưu hơi giật mình, chỉ quay đầu hỏi Đồng Đồng: “Để
mẹ và con cùng nhau ở nơi này, được không?”
Ngô Đồng biết anh có ý gì, bàn tay cô buông lỏng. Lệ Trọng Mưu rút tay, ôm Đồng Đồng vào phòng ngủ.
Lúc anh trở lại phòng khách thì cô còn ngồi trên sofa. Lệ Trọng Mưu nới lỏng cà vạt ngồi xuống.
“Ngày mai người giúp việc sẽ mang hành lí của cô đến. Ba tháng tới cô sẽ sống tại đây. Sau khi cô rời đi, trừ phí phụng dưỡng, mỗi tháng tôi sẽ gửi vào tài khoản cho cô
một khoản tiền. Đồng Đồng trở thành người thừa kế, tương lai nó sẽ khống chế toàn bộ tập đoàn Lệ thị, cô không thể nhúng tay vào được, trừ việc
này ra, cô muốn động sản hay bất động sản tôi đều có thể cân nhắc.”
“…”
“Như vậy đối với cô, với
Đồng Đồng đều tốt đẹp, tương lai cô có kết hôn, thậm chí có con, Đồng
Đồng cũng không cần sinh hoạt chung với bố dượng, không cần phải tranh
sủng với đứa em cùng mẹ khác cha.”
Cuộc giao dịch mới hoàn hảo làm sao!
Anh ra vẻ đạo mạo, như thể đang suy nghĩ cho cô vậy!
Số phận bị người ta nắm trong tay, cảm giác không thể không thỏa hiệp này, còn có thể khó chịu hơn nữa hay không?
Thấy cô gật đầu, Lệ Trọng Mưu ngả người về phía sau, dựa vào sô pha, giang hai tay. Cùng có mong
muốn giống nhau, cô đã tiếp nhận điều kiện của anh rồi.
Không ngờ cô đột nhiên hỏi: “Vậy… Anh thì sao?”
Ngô Đồng nhìn anh chăm
chú, rồi lại đưa mắt qua chỗ khác, có vẻ hơi trống rỗng: “Nếu tương lai
anh kết hôn, có con, thì Đồng Đồng chẳng phải sẽ sống cùng mẹ kế, cùng
con cái của anh tranh sủng?”
Lệ Trọng Mưu ngẩn ra, mắt nhìn xa xăm. không nhìn thẳng vào cô: “Không thành vấn đề, tôi không định kết hôn.”
Ngô Đồng giả như vừa nhận ra chân lí, cô cười nhạo: “Ồ, nếu như… Có một ngày anh gặp phải người
khiến anh yêu sâu đậm… Anh vẫn khẳng định như thế ư?”
“…”
“…”
“Tôi sẽ không yêu thương bất kì ai.”
“… Anh dựa vào cái gì mà khăng khăng như thế?”
Lệ Trọng Mưu không trả lời.
Rất lâu sau, anh mới tìm
được cách ứng phó với cô. Anh đứng dậy, đi ra cửa: ” Cô Ngô, tôi thấy
tôi không cần phải cùng cô thảo luận về vấn đề này.”