Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 62:




Hôm sau Ngô Đồng dậy từ sớm sửa soạn trang phục từ đầu đến chân, đến cả trang sức đều rất tỉ mỉ. Cô sợ mất điểm, dù Lệ Trọng Mưu chưa bao giờ đề cập đến quan hệ cha con này, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có ai biết. Thử hỏi như vậy làm sao Ngô Đồng không lo cho được.
Bình thường Lệ Trọng Mưu luôn dậy sớm hơn Ngô Đồng, lúc này vừa mở mắt, liền đưa tay sờ sang bên cạnh, không thấy thân thể mềm mại mọi hôm đâu, mày anh nhíu lại.
Ngô Đồng đang cầm trên tay hai bộ quần áo quay lại, thấy anh đã tỉnh, cô chạy đến bên: “Mặc cái nào bây giờ?”
Cô đã phân vân từ nãy đến giờ, một bộ đơn giản trang nhã, Ngô Đồng lại ngại màu sắc quá nhợt nhạt, còn bộ kia lại nghĩ màu quá tươi.
Lệ Trọng Mưu nằm nghiêng, đánh giá cô một vòng, Ngô Đồng thấy anh không đáp lại, cũng không biết anh định chọn bộ nào.
Một tay gãi đầu, một tay kéo cô về gần, cảm thẩy khoảng cách đủ, Lệ Trọng Mưu vươn tay xẹt qua hai bộ trang phục, ngay sau đó đổi hướng thành cánh tay Ngô Đồng. Anh thuận thế kéo cô, Ngô Đồng hét lên một tiếng ngã xuống giường. Anh mau chóng phủ người lên cô. Ngoài miệng tươi cười nhưng ánh mắt anh lạnh tanh: “Không mặc là đẹp nhất.”
Hừ, dám ngó lơ anh à. Lệ Trọng Mưu nhanh tay kéo đai áo ngủ của cô, Ngô Đồng ngượng ngùng né người. Thấy cô thở dốc, mặt đỏ tai hồng, Lệ Trọng Mưu cúi đầu cắn lên môi cô. Dù miệng cô không hề đau chút nào, nhưng cảm giác này lan nhanh đến tận xươg tủy, Ngô Đồng hơi nghiêng đầu liền bị anh nắm được chiếc cằm xinh xắn.
Lệ Trọng Mưu bày ra vẻ mặt “Em không làm khó được anh đâu”, Ngô Đồng cắn môi, không cho lưỡi của anh đi vào. Thế mà anh lại nắm mũi của cô, không thở được, cô đành phải hé miệng ra, cuối cùng vẫn bị anh len vào. Anh nhướn mày, mái tóc đen dày của cô rơi tán loạn trên gối, đôi mi chớp chớp, môi bị anh cắn đến đỏ bừng, bàn tay mềm mại đặt trên vai anh, không hề có lực đẩy ra.
Tâm trạng của Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nổi lòng từ bi tha cho Ngô Đồng. Khuôn mặt từ trêu chọc chuyển thành nghiêm túc: “Có phải việc gì quan trọng đâu, em cứ mặc như bình thường là được.”
Ngô Đồng hiểu ý anh. Trên thực tế, quan hệ cha con này cũng chỉ là hữu danh vô thực. Cô vẫn nghĩ hai người họ không tốt đẹp gì với nhau, huống chi, Lệ Trọng Mưu lại muốn dẫn cô đi gặp…. Còn đang do dự, Lệ Trọng Mưu liền liếm môi của cô, rồi kéo cô đứng dậy. Váy của Ngô Đồng bị tốc lên nhăm nhúm, anh giúp cô chỉnh lại: “Anh chạy bộ đây, làm bữa sáng đợi anh về.”
Cô ngốc này đúng là không biết nấu nướng, anh định giao việc cho quản gia, lại không muốn người khác mất công đứng trước cửa chờ mình sai bảo, nên đành miễn cưỡng bản thân ăn đồ cô nấu hai ngày nay.
Nếu Lệ Trọng Mưu thấy phiền lòng mà không thể đến văn phòng vùi đầu làm việc, anh sẽ chọn chạy bộm cho đầu óc chút thời gian, chuyển động tay chân, thư giãn một chút.
Khi anh trở về, thấy cô vợ mới cưới đã ngồi ngay ngắn trước bàn chờ mình. Khoảnh khắc ấy, không gian chợt sáng bừng lên, tia nắng sớm tinh khôi chiếu lên gương mặt anh, bỗng anh có cảm giác yêu thích chiếc khuyên tai trân châu đang ở trên tai Ngô Đồng, khi cô nghiêng đầu nhìn anh, viên ngọc tròn khẽ lay lấp lánh phản sáng trong mắt Lệ Trọng Mưu, anh không ngăn được chân mình ngày một tiến gần đến cô.
Ngô Đồng đang định đứng dậy thì bị anh ghì vai xuống ngồi trở lại, hai tay Lệ Trọng Mưu quàng qua vai cô, đưa bàn tay cô lên miệng cắn nhẹ một cái, rồi môi anh cố tình lướt qua vành tai cô.
Ngô Đồng bật cười, biểu tình trên mặt của anh chắc chắn là đang “nhịn” mà.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trông rất thoải mái, quay đầu, cô cười tươi, trong đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. Nhân lúc anh đang thất thần, Ngô Đồng thoát ra khỏi bàn ăn, đi lấy cho anh cốc nước trái cây. Lệ Trọng Mưu cúi đầu cười nhẹ, nhanh nhẹn xoay người dán vào cô, ôm cô từ phía sau.
Ngô Đồng bị anh ôm bất ngờ, quả ô mai trong tay còn chưa kịp bỏ vào cốc nước đã bị anh giành ăn mất. Tiện thể còn bị anh cắn đầu ngón tay, nhưng chẳng đau chút nào. Anh nhẹ xoay người cô lại, kề mặt vào gần tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Trong miệng anh toàn mùi ô mai, rất ngon, tâm trí Ngô Đồng bỗng bay đến một nơi rất xa, vô thức vươn tay quàng qua cổ Lệ Trọng Mưu, tận hưởng nụ hôn của anh.
Thấy cô chủ động, Lệ Trọng Mưu khẽ cười, nước ô mai màu đỏ chảy từ miệng của cô xuống cổ, anh hôn theo đó dọc xuống đến gần xương quai xanh. Ngô Đồng giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh vai anh. Lệ Trọng Mưu dừng động tác, nhấc bổng cô ngồi lên bàn, cúi đầu gặm xương quai xanh của Ngô Đồng, còn ngẩng đầu nhìn cô: “Bình thường buổi sáng mấy giờ Đồng Đồng dậy?”
Cơ thể Ngô Đồng hiện tại tê dại, thần kinh cô bị kích thích, lại nghe được câu hỏi của anh lúc này, cô giả như không hiểu, trong mắt anh đầy vẻ kìm nén, cô vờ không thấy. Hiện tại cô rất muốn anh.
Ngô Đồng nhẫn nhịn trả lời: “Tám giờ.”
“Tốt lắm…”
Vừa nói xong, cô được anh đưa vào cơn lốc tình mãnh liệt.
Lệ Trọng Mưu hôn cô tới khi cô mê loạn, anh in lên môi cô một lúc lâu, tựa trán mình vào trán cô.
Nâng cổ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là…bảy giờ, chúng ta có một tiếng.”
Ngô Đồng trợn mắt chỉ thấy tay anh đang đi xuống.
Ở đây?
“Đừng…” Ngô Đồng vừa hé miệng thì được ai đó thả một quả ô mai vào, nước ô mai tràn đầy khoang miệng, bị đầu lưỡi của anh cuốn mang đi, cả hai người đều có hương vị của ô mai.
Hai chân Ngô Đồng bám trên hông Lệ Trọng Mưu, trong miệng ngọt ngào, thân thể anh nóng bừng.
“Vào phòng…”
Anh lưu luyến, không muốn tách ra.
Ngô Đồng như nghe thấy âm thanh hoan ái vang lên giữa không gian tĩnh mịch, cô đưa tay ra sau chống đỡ cơ thể, chần chờ có nên thuận theo anh hay không, lúc này anh đã chuẩn bị vén váy cô lên…
“Ba mẹ đang làm gì thế?”
Tiếng nói còn ngái ngủ như cơn mưa ào trút thẳng xuống lửa nóng đang cháy dữ dội bên ngoài.
Ngô Đồng giật mình, dường như còn nghe thấy tiếng phanh gấp “két” một cái ở “nơi nào đó”, tay cô quơ qua làm rơi khay hoa quả. Đống trái cây lăn lộn mấy vòng mà không ai nhặt lên. Ngô Đồng nhảy xuống, chân cô vô tình đá vào chân Lệ Trọng Mưu, va vào cả “bộ phận quan trọng” kia nữa.
Tiếng rên đau của Lệ Trọng Mưu lên đến cổ họng mà bị anh nuốt xuống, gồng mình chống tay lên bàn, cố gắng kìm lại.
Thấy anh như vậy, Ngô Đồng hoảng hốt muốn tới xem, quay đầu lại thấy Đồng Đồng đang tò mò đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm ba mình. Cô đứng ngốc luôn, Lệ Trọng Mưu cắn răng hồi lâu, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy. Anh đi chậm rãi, nhìn có vẻ thản nhiên nhưng thật ra rất chật vật, đến cạnh Đồng Đồng còn xoa đầu thằng bé, sau đó lẳng lặng đi vào phòng ngủ.
Đồng Đồng ngơ ngác kéo Ngô Đồng, vô tội hỏi: “Mẹ ơi, ba bị làm sao thế?”
………..
……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.