Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 9:




Ngô Đồng cầm chén rượu giơ lên trời, về cái gọi là “thủ đoạn” kia, đại luật sư Hướng vẫn chưa chịu nói cho cô, không còn cách nào, cô chỉ có thể chờ đợi.
Sân thượng rộng lớn, không che không ngăn gì. Gió đêm thổi tóc bay tán loạn, cũng thổi những đợt sóng lăn tăn trên mặt nước bể bơi. Cạnh bể bơi có nhân viên phục vụ đưa rượu với trà.
Ở Hongkong phồn hoa này, phần lớn là những kẻ lắm tiền và những kẻ dẻo mép. Có người chịu bao toàn bộ tầng trên cùng và sân thượng tổ chức party cũng không hiếm lạ gì.
Chán quá, cô đành tránh vào chỗ ít người.
Người kia… Tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà ai đó… người kia… danh tiếng lẫy lừng, là nhân tình trong lời đồn của ai đó. (Trương Mạn Địch đấy ạ)
Ngô Đồng quay lại bảo bồi bàn cho thêm một ly nữa, cô thấy hơi thèm.
Sau khi sinh Đồng Đồng, có một khoảng thời gian cô bị nghiện rượu nặng. Dù biết việc này không tốt nhưng cô lại không thể nào ngăn nổi bản thân. Đầu óc cô ngày nào cũng chỉ nghĩ đến rượu, rượu và rượu,.
Mấy tháng trôi qua, thằng bé bỗng mở miệng thốt lên tiếng “Mẹ”, đối diện với ánh mắt ngây thơ của con trai, cô thấy xấu hổ vô cùng. Sau đó, Ngô Đồng bắt đầu đi tìm bác sĩ tâm lý, tinh thần dần tốt lên, cô cũng bỏ rượu từ lúc ấy.
Có người vỗ nhẹ vào vai Ngô Đồng.
Quay lại, hóa ra là Hướng Tá.
Cô cười với anh ta, Hướng Tá giật mình, cẩn thận quan sát mặt cô: “Uống nhiều lắm rồi à?”
Ngô Đồng dụi mắt: “Vẫn tỉnh lắm, nói đi, anh định dùng thủ đoạn gì?”
Hướng Tá nghiêm mặt, không nói gì, hình như anh ta đang phân vân. Ngô Đồng biết anh ta hít sâu một hơi rồi mới trả lời cô: “Hãy nói đêm phát sinh quan hệ đó, là cô bị cưỡng bức.”
Ngô Đồng ngây người hồi lâu, bỗng bật cười: “Đồ điên.”
Mắng anh ta xong, cô đứng dậy đi khỏi, nhưng bước chân lảo đảo. Hướng Tá lo lắng chạy theo, tay vừa chạm vào cô, Ngô Đồng hét lên: “Buông ra!”
Hướng Tá bị cô quát, tay cô hất văng tay anh, trọng tâm cô không vững, lại va vào một nhân viên phục vụ, liền ngã nhào vào bể bơi.
Nước lạnh buốt từ mọi hướng ập vào người cô. Trời đã sang tháng tư rồi, không phải nước cũng nên có chút nhiệt đọ sao?
Vậy mà nước ở đây vẫn còn lạnh thế này…
Nước không sâu lắm, Ngô Đồng cũng không bị thương. Mỗi tội toàn thân cô ướt đẫm. Nước theo tóc nhỏ xuống, chảy qua mắt, qua cằm rồi hợp lại. Cô nhìn thấy một thân ảnh rất mờ, người đó ngồi xổm trên bờ, đưa tay muốn cứu cô.
Gương mặt đó vẫn bình tĩnh như thế, không chút thay đổi.
Cô hận anh.
Hận vẻ lạnh lùng của anh, hận anh không hề tỏ ra lo lắng cho cô ——
*******************************
Hướng Tá ngẩn ra. Anh ta tưởng mình lầm. Người phụ nữ này, dường như cô đang xuyên qua anh nhìn vào một hình bóng khác. Anh ta vươn tay về phía cô, cô cầm chặt lấy.
Cảm giác của anh ta lúc này chính là tay cô rất lạnh.
Không ngờ Ngô Đồng ra sức kéo, không để cho bất kì ai thời gian phản ứng, Hướng Tá bị cô lôi vào trong nước.
Bên này động tĩnh quá lớn, lúc Ngô Đồng bò lên bờ thì chung quanh đã tụ tập một vòng người xem náo nhiệt.
Trương Mạn Địch cũng ở đó.
Trương Mạn Địch nhìn nhìn Ngô Đồng, vẻ mặt không rõ. Cô ta đi vòng qua, kéo Hướng Tá trong bể bơi.
Trên bờ là Ngô Đồng, trong nước là Hướng Tá, hai người đã đổi chỗ cho nhau. Hướng Tá không biết mình đắc tội người phụ nữ này lúc nào nữa, anh ta giận dữ trèo lên.
Giám đốc của PUB liên mồm xin lỗi, ở đây đều là những vị khách tôn quý, ai cũng không thể đắc tội!
“Trang phục của hai vị có thể mang đi giặt khô, rất nhanh sẽ…”
Ngô Đồng lắc đầu, quay người rời đi, bước ra khỏi tầm mắt mọi người.
Hướng Tá ở sau lưng hơi lo: “Cô về thế nào bây giờ?”
Cô không thèm để ý tới anhta.
Hướng Tá đứng yên tại chỗ, thầm nhủ: bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh… Trong mấy chục năm sống trên đời, chưa từng có người phụ nữ nào có bản lĩnh khiến anh ta tức muốn hộc máu như thế này.
****************************
Ngô Đồng ra khỏi khách sạn, đứng bên đường chờ xe. Gió đêm thổi qua làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô đứng trong gió lạnh run rẩy, tóc vẫn nhỏ nước. Bộ váy ướt đẫm dán chặt vào người, mỗi chiếc xe đi qua, đèn pha lại chiếu lên từng đường cong trên cơ thể.
Ôm cánh tay, Ngô Đồng chỉ ước mình có thể co thành hình tròn.
Một chiếc xe riêng ấn còi dừng ngay trước mặt cô. Xe hở mui, người trong đó ngả ngớn thò đầu ra. Đèn xe sáng rõ, hắn nhìn chằm chằm thân thể Ngô Đồng.
“Hello…” Hắn đang định lên tiếng nói chuyện, Ngô Đồng liền bước đi.
Xe theo ở phía sau. Ngô Đồng đi nhanh nó cũng tăng tốc. Cô đi chậm nó lại giảm tốc. Người trong xe còn thỉnh thoảng huýt sáo.
Ngô Đồng không thèm quay đầu lại, cắn răng, nắm chặt tay. Đêm nay đúng là bất hạnh!!!
Cô quẹo vào một con đường khác. Đằng sau không thấy có động tĩnh gì thêm. Ngô Đồng cứ tưởng rốt cuộc cũng thoát thì không ngờ, có tiếng còi xe “Bíp——” vang lên.
Thật là, cô muốn hiền cũng không nổi!!!
Ngô Đồng chợt dừng lại, quay đầu, không hề nghĩ ngợi gì, giơ ngón giữa lên ——
Sau đó, cô sửng sốt.
**************************
Bên trong xe hai người cũng sửng sốt không thôi.
Lâm Kiến Nhạc phản ứng nhanh hơn, níu lưỡi. Anh nhìn vẻ mặt âm trầm của Lệ Trọng Mưu, “Kỳ thật, nếu như một mỹ nữ làm động tác này với tôi, ta sẽ nói với cô ấy —— ”
“…”
“Tôi sẽ nói…” Lâm Kiến Nhạc nhận lấy ánh mắt lười biếng của Lệ Trọng Mưu, “… come on, f uck me baby.”
“Kiến Nhạc.”
“Gì cơ?”
“Câm miệng.”
Lấy Lệ Trọng Mưu bình thường hỉ nộ ái ố không lộ ra ngoài bao giờ, lúc này môi anh mím chặt, chứng minh lửa giận của anh không nhỏ.
Có thể chọc giận Lệ Trọng Mưu, thật sự là một thành công lớn!!!! Lâm Kiến Nhạc cười khẽ. Trong bụng thầm phỉ nhổ: đại boss, trả cho anh những ngày nghỉ 3 năm của tôi này.
*************************
Ngô Đồng vất vả lắm mới đi xa được. Chiếc xe thể thao kia vẫn cứ theo cô.
Kính xe phản quang, không thể thấy rõ người bên trong.
Cô hơi sợ, muốn bỏ chạy. Cô rảo bước nhanh hơn, chân đi giày cao gót, mắt cá chân của Ngô Đồng nhức lên từng cơn.
Chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng mở cửa kèm theo âm thanh trầm khàn: “Ngô tiểu thư.”
Giọng nói này cô quen!
Lòng cô “bộp” một tiếng, Ngô Đồng quay lại xem.
Lâm Kiến Nhạc đứng trước cửa xe, kính cẩn mỉm cười: “Lệ tiên sinh mời cô lên xe.” Anh ta vừa nói, cửa sổ chỗ ghế sau từ từ hạ xuống.
Lệ Trọng Mưu lộ mặt, không có cảm xúc gì, lạnh lùng gật đầu với Ngô Đồng.
Trong một năm nay, Lệ Trọng Mưu có vài sự kiện nổi bật, tất cả đều gắn liền với người phụ nữ tên Ngô Đồng kia:
Một, biết được sự tồn tại của Đồng Đồng.
Hai, nhìn thấy cô áo rách quần manh lang thang trên đường.
Ba, mời cô lên xe, cô chỉ cười lạnh rồi tiếp tục bước đi.
Chết tiệt, cô ta muốn mặc bộ trang phục ướt sũng đó đến khi nào chứ?
************************
Lâm Kiến Nhạc nhìn thấy cô chẳng thèm đoái hoài gì, anh không nhịn được cười, phân vân đứng cạnh xe, không biết phải theo ai.
Lệ Trọng Mưu nghĩ, cô ta muốn anh tự anh đi mời có phải không?
Được!
Lệ Trọng Mưu mở cửa xuống xe. Trên chân Ngô Đồng là đôi giày cao chót vót thế mà cô lại đi rất nhanh. Lệ Trọng Mưu đuổi theo, “Đừng có từ chối. Lên xe đi.”
Cô cười nhẹ, giọng điệu hờ hững: “Lệ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không quen không biết. Tôi đây không có thói quen lên xe của một người đàn ông xa lạ.”
Lệ Trọng Mưu đoán không ra người phụ nữ này hôm nay sao đây hả, ăn nhầm thuốc nổ à? Anh càng không đoán được, hiện tại có chuyện gì đang xảy ra vậy ——
Nếu cứ ở phía sau nhìn theo cô, anh không làm được!
Anh cởi áo khoác phủ lên vai cô. Ngô Đồng kháng cự. Anh ấn tay lên vai cô, không cho cô lộn xộn nữa.
Mặc áo khoác cho cô?
Anh quan sát cô một chút, dáng người mảnh khảnh lọt thỏm bên trong, những chỗ thu hút mắt người ta bị che kín hết cả.
“Cẩn thận một chút.”
Cô không có phản ứng gì, anh cũng không chịu buông bả vai cô ra. Ngô Đồng chẳng còn cách nào đành gật đầu, sau đó cảm thấy vai mình nhẹ hẳn ——
Anh buông cô ra, trở về xe.
Ngô Đồng nhìn bóng lưng anh, bất chợt hoảng hốt, cô cúi thấp đầu, rồi xoay người. Đi theo hướng ngược lại.
Lệ Trọng Mưu sững sờ. Dừng một lát, anh nhanh chóng bước tới gần cô.
Tay Ngô Đồng bị người ta túm rất chặt. Lệ Trọng Mưu cầm cánh tay cô, kéo cô đến cạnh xe.
“Lệ tiên sinh!”
Lệ Trọng Mưu vờ như không nghe thấy. Cố chấp nhét Ngô Đồng vào ghế sau, sau đó anh ngồi luôn bên cạnh.
Lâm Kiến Nhạc mờ mịt: “Ơ, thế không đi đón tiểu thư Mandy nữa sao?”
“Lái xe.”
Ngô Đồng thấy âm thanh của anh lạnh tanh, Lâm Kiến Nhạc thì thấy đại boss hơi nhếch môi, nhíu mày.
Vừa mới từ Ngô gia đi xong, tình huống bây giờ có chút gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, Lâm Kiến Nhạc lại không giải thích được.
Lâm Kiến Nhạc ngồi ở tay lái phụ vị, không khỏi mấy lần liếc Ngô Đồng. Cô ta có vẻ không đơn giản!
Tài xế mới đưa Đồng Đồng về nhà nên biết địa chỉ Ngô gia. Không khí trong xe bị nén cực kì thấp, Ngô Đồng lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cố gắng xem như không có ai bên cạnh.
Phản kháng không lại được anh, đành coi anh như khồng khí vậy…
Xe dừng dưới lầu nhà trọ.
Ngô Đồng xuống xe, Lệ Trọng Mưu đưa mắt ra cửa sổ, nhìn bóng cô xa dần. Chắc hẳn đôi tay cô đẹp lắm, nếu không thì những mẩu báo kia đâu thể được cắt tỉa tỉ mỉ đến thế…
Xe vừa khởi động lại, đột nhiên Lệ Trọng Mưu nói: “Chờ đã.”
Lão Tống vội đạp phanh, xe chưa ổn định, Lệ Trọng Mưu đã bước xuống. Bây giờ cô đi rất chậm, anh nhanh chóng vượt qua.
Lệ Trọng Mưu tự nghe thấy câu hỏi của mình: “Đồng Đồng ngủ rồi sao?”
******************************************
Trong bóng đêm u tĩnh, là tâm của ai, là tâm của ai bị mê hoặc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.