Lưu Ly Toái

Chương 6:




Tiếp đó là sự sủng ái của Hoàng đế đối với nàng còn lâu mới theo kịp sự tín nhiệm đối với ta. Nghe nói – theo những người ta cài vào trong cung nói, trong năm năm này, số lần Hoàng thượng đến tẩm điện của nàng hoặc triệu nàng thị tẩm đếm không quá năm đầu ngón tay. Đêm dài trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, nàng không đem những truyện trước đây nhai đi nhai lại thì làm sao có thể giết thời gian? Mà trong đó nghĩ đến nhiều nhất, chỉ sợ cũng chính là phu quân của nàng.
Ta cũng không tin rằng nữ nhân đối với trượng phu không có độc chiếm dục. Nữ nhân cho dù dịu dàng đến mấy mà gặp chuyện có liên quan đến trượng phu của mình đều luôn luẩn quẩn trong lòng. Cho nên vì để thê tử của ta không bị thương tổn, không làm tăng thêm áy náy đối với hành vi của mình, ta chưa bao giờ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong triều đình, hình tượng của phu thê chúng ta là vô cùng ân ái. Nhưng thực tế là cái gì, ta biết là tốt rồi, không cần làm rõ.
Hoàng hậu không biết đến ước định của ta cùng hoàng đế, càng không biết được rằng trong năm năm này trượng phu của nàng ngoài tìm các phi tần khác để phát tiết dục vọng thì còn tìm tới ta. Số lần thì nhiều đến không thể tin được. Nếu nàng biết rằng ta đã lấy mất đại bộ phận sủng ái, không biết nàng sẽ có phản ứng gì đây? Có thể hay không tìm khối đậu hủ rồi đập đầu quên chết luôn?
Lại nói đến hài tử của nàng. Không biết là do nàng làm mẹ quá thất bại hay là tại ta có mị lực hấp dẫn kỳ lạ, thái tử nhỏ bé tổng hy vọng đi theo bên người ta, nhìn khuôn mặt xanh mét của nàng mỗi khi thái tử quăng nàng sang một bên để chạy đến vòng tay của ta, tâm tình của ta luôn tốt lắm, hơn nữa ta cũng không chút che giấu mà biểu hiện ra bên ngoài.
Như thế nàng không hận ta thì hận ai a?
Đôi khi ta nghĩ, nếu nàng thật sự biết rằng ta cùng trượng phu của nàng có quan hệ không minh bạch, nàng sẽ làm sao? Nàng có thể làm sao bây giờ?
Nói thật, hoàng đế cũng không ngu ngốc, hắn còn có thể được coi là một quan chủ anh minh. Ta không biết hắn có biết nữ nhân của hắn suy nghĩ cái gì không, có điều ta cũng nghĩ cho dù biết, hắn cũng không để ý đến. Hắn lãnh khốc cùng ta vô tình, có thể so với nhau.
Ta cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều. Bận rộn đã trở thành một thói quen của ta, ngay cả dừng lại để hít thở một ngụm cũng là xa xỉ. Ta chỉ là ngẫu nhiên ở những đêm dài vắng lặng mà nghĩ đến để giải trí chút mà thôi.
Trong năm năm, truyện ta vui mừng nhất là gì? Đương nhiên là tin tức thê tử mang thai rồi.
Từ sau khi nàng sinh non, ta liền không để nàng lo liệu việc nhà nữa, cho dù ta không tham ô thì với lương bổng cùng sản nghiệp của tổ tiên thì cũng đủ cho chúng ta cả đời không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Ta vì nàng mà mời người chịu trách nhiệm việc nhà, thậm chí là một đại phu chuyên môn chăm sóc cho nàng. Tất cả để cho nàng tĩnh dưỡng, cố gắng dưỡng tốt thân thể sinh cho ta một cục cưng đáng yêu.
Thê tử của ta cũng không phải là đại mỹ nhân nổi tiếng gì. Nàng chỉ thanh tú dịu dàng mà thôi. Nhưng ngũ quan của nàng lại rất có khí chất, hơn nữa dung mạo của ta có thể được coi là tuấn mỹ, hẳn là có thể cho ra đời một cục cưng đáng yêu đi. Về tính tình, ta nghĩ tốt nhất vẫn là nên giống thê tử nhiều một chút. Nếu như giống ta thì sẽ rất khó khăn. Ta không hy vọng hài tử của ta cũng tiến vào quan trường, dù sao ta nghĩ muốn có con không phải vì muốn nó kế nghiệp ta. Ta chỉ hy vọng nó có thể kéo dài huyết mạch, chứng minh rằng ta đã từng đến thế giới này mà thôi.
Cho dù ta đã rơi và tay giặc thì hai người đàn ông trong lúc đó cũng chẳng để lại chứng minh gì. Tốt, xấu, cái gì cũng không có. Nếu sau khi chết mọi chuyện đều tan thành mây khói, ta sẽ không cam lòng. Đứa con, theo một góc độ nào đó thì chính là một loại phương thức để ghi chép sinh mệnh của ta. Chứng minh, trong vạn trượng hồng trần này, ta đã từng đi qua.
Tin tức thê tử mang thai là đại phu nói cho ta biết, đại phu nói phu nhân còn chưa muốn ta biết sớm, sợ ta lo lắng.
Ta đương nhiên lo lắng, thân thể của nàng đã tốt đến mức có thể mang thai chưa? Có thể có nguy hiểm gì không?
Lão đại phu nở nụ cười, râu bạc trắng rung rung. Hắn nói phu nhân đã hoàn toàn bình phục, mang thai tuyệt đối không tạo thành gánh nặng gì. Nói rằng nếu còn lo lắng gì về bốc thêm mấy thang dược an thai thì coi như là yên tâm. Lúc ta gần đi còn nói, có thể lấy được phu quân hữu tình như thế này, phu nhân của ta đúng là có phúc.
Ta cái loại trượng phu này trong mắt người đời hẳn là đủ tốt đi? Vậy thì tiêu chuẩn của người đời thật thấp a. Chỉ cần hình thức, căn phải không tìm tòi nghiên cứu bên trong.
Có điều ta biết quan điểm của thê tử. sống cùng ta lâu như vậy, nàng đối với ta hẳn là có suy nghĩ của riêng mình đi. Ta không cần biết người đời nghĩ gì, nhưng ta rất tò mò, trong lòng nàng ta rốt cuộc là như thế nào. Vì thế, buổi tối sắp sửa đi ngủ, ta hỏi nàng.
Chúng ta ngủ cùng nhau, giống như bao nhiêu cặp phu thê khác trên đời này. Trừ bỏ những khi ta thực sự bận rộn hoặc cùng hoàng đế phóng đãng, cuộc sống vợ chồng của chúng ta thực sự không khác gì so với người bình thường. Nàng là người gần gũi với ta nhất.
Nàng hiển nhiên là có chút kinh ngac, nghiêng đầu suy nghĩ, lộ ra cái gáy tinh tế trắng nõn. Sau đó nàng mỉm cười, nói cho ta biết, là một người trượng phu bình thường, thì ta thật vĩ đại.
Ta vẫn biết thê tử của mình không phải là nữ nhân tục tằng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta chọn nàng làm thê tử trong cơn khủng hoảng. Có điều kết luận này của nàng làm ta không hiểu được, vì thế ta hỏi lại.
Nàng chỉ mỉm cười thật ôn nhu, thật đạm mạc mà nói, nàng cũng không xa cầu rằng cuộc sống sau hôn nhân phải phấn khích kích thích như thế nào, hiện tại những gì ta cho nàng đã là những điều tốt đẹp nhất mà nàng có thể nghĩ đến. Trong kinh thành, phu nhân nào lại không hâm mộ nàng được gả cho một người trượng phu tuổi trẻ quyền cao chức trọng mà lại thật ôn nhu săn sóc?
Nàng thì sao? Nàng thực sự vừa lòng sao?
Nếu có gì bất mãn thì đó chính là ta đối với nàng quá tốt, làm cho nàng muốn trách cứ ta cũng không tìm được lý do. Nàng cười than thở, nhẹ nhàng nói. Bàn tay ấm áp mềm mại của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của ta, mang theo mấy phần sủng nịch. Nàng nói, nếu ta không hỏi, nàng cũng không muốn nói. Nhưng hai chúng ta đều biết rõ lẫn nhau đều không phải là người đối phương muốn. Nàng là nữ nhân, nàng nhất định là không có khả năng phản đối lại hôn nhân cùng ánh mắt người đời, cả đời này, cho dù có cùng tình nhân ở trong kinh thành này, thậm chí hắn còn là đồng sự của trượng phu, hai người trong lúc đó đã sớm xa cách biển trời, muôn sông nghìn núi, rốt cuộc không có biện pháp quay đầu lại nữa.
Mà ta là nam nhân. Thế nhân đối với ta khoan dung hơn rất nhiều. Ta có thể theo đuổi người nào đó. Nàng chỉ hy vọng, trước khi ta đạt được điều đó, có thể hảo hảo ở bên cạnh nàng. Nàng không tham nhiều, chỉ cần một đoạn thời gian này là tốt rồi. Mà những gì ta làm, so với những gì nàng tưởng tượng đã tốt hơn nhiều lắm.
Ta xúc động vì những lời của nàng. Ta thực sự không nhìn nhầm a. Nàng xác thực không phải là nữ nhân tầm thường, xứng đáng với ta, thực sự có điểm đáng tiếc. Hơn nữa mức độ trung thành với hôn nhân của nàng so với ta thì cao hơn nhiều lắm. Cùng nàng, nhưng thân thể và linh hồn ta lại ở bên ngoài… Lúc trước ta cũng không cảm thấy gì, giờ lại có chút xấu hổ. Có điều ta biết nàng cũng không rõ ta làm gì bên ngoài… đối tượng là ai, bằng không nàng sẽ không bình tĩnh như thế – nhưng có lẽ nếu nàng biết thì vẫn bình tĩnh như thế thôi. Ai biết được. Lòng của phụ nữ, còn sâu hơn đáy biển nhiều a.
Ta thực sự rất may mắn vì cưới được nàng. Cho nên ta quyết định, lúc này đây bất luận là như thế nào phải cố gắng bảo hộ nàng cùng đứa nhỏ trong bụng. Đại phu nói cho ta biết, nếu cái thai này còn sinh non thì thương tổn đối với cơ thể người mẹ sẽ tương đối lớn, nên ngàn vạn lần phải cẩn thận. Đặc biệt là ở thời điểm này. Phải bảo vệ nàng, chuyện đầu tiên đó chính là giấu diếm tin tức này, đến lúc không thể giấu được mới thôi. Đỡ phải khiến ai đó ngứa ngáy muốn phá hoại. Lần giáo huấn trước ta còn ghi tạc trong lòng a.
Vì thế ta vẫn như cũ đúng hạn vào triều, vào cung, làm thừa tướng, làm thái phó, chỉ là ta không thức đêm trong cung nữa, nếu thực sự không làm xong việc thì đem về nhà làm. Cùng  lúc là tận lực tranh thủ thời gian bồi thê tử, về mặt khác chính là phòng ngừa việc hoàng đế lấy thân thể ta làm công cụ tiết dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.