Lưu Manh Lão Sư

Chương 189: Sau Lưng




Lâm Quốc vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn nhanh chóng nhìn thật kỹ viên bi sắt trong tay Chung Hướng Lượng. "Trời ơi, đây là đồng xu lúc đầu." Nói xong, hắn liền đưa cho Tiểu Tô.
Tiểu Tô vừa nhìn, cũng thấy vô cùng kinh ngạc, vội chạy đến bên người Chung Hướng Lượng, nói: "Chung đại ca, người nhanh dạy tui em võ công đi, chúng em muốn học." Trương Ngạn Thanh cũng đứng bên cạnh Lâm Quốc, la hét muốn học.
"Ê ê, các người trước tiên có thể ăn cơm được không, ta đói sắp chết rồi đây này." Đại bá một bên cắn cái đùi gà một bên lớn tiếng nói.
"Đúng, đúng, trước ăn cơm đã." Trương Ngạn Thanh nhanh chóng lấy ghế cho Chung Hướng Lượng, Tiểu Tô thì nhanh chóng gắp cho Chung Hướng Lượng một cái đùi gà, còn Lâm Quốc thì lấy cơm.
"Tiểu Lượng, cái đùi gà kia là của ta." Đại bá thấy Chung Hướng Lượng cắn một phát lên cái đùi gà thì đau lòng nói. Đại bá cùng với Trần Thiên Minh đều ngây người, đám Lâm Quốc hiện giờ đã coi Chung Hướng Lượng như đại gia, mà sư phụ của đại gia cũng với đại ca của họ thì bị quên mất.
"A Quốc, cậu lấy giúp ta một hộp cơm cho lái xe ở bên ngoài. Chung Hướng Lượng nói với Lâm Quốc.
"
Vâng, em lập tức đi ngay." Lâm Quốc như nhận được thánh chỉ, lập tức cầm theo một hộp cơm chạy ra ngoài.
"
Ê, ba tên tiểu tử các người, lát ăn cơm xong, ta giúp các người đả thông kinh mạch, thế nào?" Đại bá vì muốn củng cố địa vị của mình, cố ý dụ dỗ đám Lâm Quốc.
"
Đả thông kinh mạch? Không, chúng con không cần." Đám Lâm Quốc vừa nghe thấy đại bá muốn đả thông kinh mạch cho bọn họ, vội vàng liều mạng lắc đầu, nói. Bọn họ nghĩ tới lần trước Trần Thiên Minh giúp bọn họ đả thông kinh mạch, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, cái cảm giác đó bọn họ nhất quyết không muốn cảm nhận lại.
"
Các ngươi không cần?" Đại bá lại hoài nghi tai mình nghe lầm, một chuyện tốt đến như vậy, bọn họ có thể tìm ở đâu chứ? Đám vãn bối trong môn phái có cầu mình, mình còn chưa chắc đã đáp ứng đó!
"
Chuyện tốt như vậy các ngươi cũng không cần ư?" Chung Hướng Lượng cũng rất kỳ quái, hắn hỏi lại Lâm Quốc.
"
Chuyện tốt?" Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh liếc nhau.
"
Đúng vậy, đây là chuyện mà rất nhiều người đều mong muốn. Sư phụ giúp các ngươi đả thông kinh mạch, đó chính là phúc phận của các ngươi." Chung Hướng Lượng nói.
Rất nhiều người đều muốn mà không được?"
Đám Lâm Quốc lắc đầu, lần trước Trần Thiên Minh giúp họ đả, không có một chút tác dụng nào. "Không cần, lão đại đã giúp bọn con đả mộ lần rồi." Lâm Quốc liếc nhìn Trần Thiên Minh, nói.
"Hắn giúp các người đả?" Đại bá nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, sao đó hỏi hắn: "Xú tiểu tử, ngươi biết đả thông kinh mạch?" Vẻ mắt lão đầy không tin.
"Con, con biết một chút." Trần Thiên Minh giả vờ cười cười.
"Ngươi học ở chỗ nào?" Đại bá nói.
"Cái này còn phải học sao? Lần trước người giúp con đả thông kinh mạch, con cũng hiểu một chút." Trần Thiên Minh liếc nhìn đại bá, dáng vẻ như muốn nói: "Chính minh ngu như vậy sao?"
Đại bá lại hỏi Trần Thiên Minh ngày đó giúp đám Lâm Quốc như thế nào, Lâm Quốc liền nhanh chóng đem kỹ thuật đả thông kinh mạch "cao siêu" của Trần Thiên Minh kể ra.
"Ngươi…, ta còn hỏi sao? Ngươi có muốn thì cũng đừng đả loạn, nếu vậy có khi còn khiến họ tàn phế, bị tẩu hỏa nhập ma, quả thật là hại ngươi!" Đại bá vừa nói vừa cầm miếng xương gà trong tay ném Trần Thiên Minh.
"Cái gì? Có thể khiến chúng tôi tàn phế, bị tẩu hỏa nhập ma?" Trương Ngạn Thanh vừa nghe thấy vội kinh hãi nói. "Khó trách, lão đại không biết đả. Đại bá, lão đại còn đả ở trên đầu chúng tôi!"
"Cái gì? Loạn, thật sự là loạn rồi. Trần Thiên Minh, ta nói cho ngươi biết, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi, đều có thể luyện Hương Ba Công ư, đây là do ngươi và người khác không giống nhau. Người khác cho dù có luyện Hương Ba Công, cũng không có được thể chất như ngươi, có luyện cũng không được, còn không bằng đi luyện võ công khác, biết chưa?" Đại bá lớn tiếng mắng Trần Thiên Minh.
"Con, con làm sao biết được? Người cũng không nói cho con mà." Trần Thiên Minh ngại ngùng nói.
"Ngươi về sau tự mình cẩn thận một chút, chính mình tự lo đã tốt rồi, không cần phải tự mình muốn làm sư phụ, ngươi còn chưa có bản sự đó đâu!" Đại bá rút cục cũng tìm được cơ hội hạ thấp Trần Thiên Minh, vì thế đương nhiên là không thể buông tha được.
"Con, con, ê, đại bá, chuyện này có thể trách con sao? Người mới dạy con được hai, ba ngày, sau đó cũng không thấy bóng dáng người đâu, con có thể học được đến vậy đã là không tồi rồi. Nếu không phải bị tên khốn Thái Đông Phong đánh lén từ đằng sau, còn làm sao lại bị hắn hại chứ!" Trần Thiên Minh vỗ ngực tự tin nói.
Chung Hướng Lượng vừa nghe thấy cái tên "Thái Đông Phong", hia tròng mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, chú đem toàn bộ việc kết oán với Thái Đông Phong nói ra xem."
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Chung Hướng Lượng hỏi hắn, liền đem việc thiên tinh ám sát, rồi việc phá hư giao dịch thuốc phiện, sau đó thì đến thái đông phọng hại hắn, tất cả đều nói ra.
"Nói như vậy, mấy vụ thuốc phiện này đều là do hắn ở sau thao túng." Chung Hướng Lượng suy nghĩ, rồi chậm rãi nói.
"Tiểu Lượng, ngươi biết cái tên Thái Đông Phong kia?" Đại bá nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, không khỏi hỏi.
"Đúng vậy, chúng con vẫn đang theo dõi hắn, chỉ có điều là hắn có kẻ chống lưng, chúng con không có chứng cứ nên không thể động vào hắn, hiện tại nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, xem ra việc này là do Thái Đông Phong làm, hơn nữa còn có sư phụ của hắn ở sau chống lưng." Chung Hướng Lượng nói.
"Thái Đông Phong dùng võ công và độc dược của Ma Môn, ta biết, ngươi nói vậy là mấy cuộc giao dịch này có quan hệ tới Ma Môn, mà Thái Đông Phong chính là một con cờ của Ma Môn" Đại bá giật mình hiểu ra, mạnh mẽ vỗ một phát lên đùi Trương Ngạn Thanh.
"Đại bá, sao người không vỗ đùi mình?" Trương Ngạn Thanh ôm đùi kêu thảm thiết.
"Ngươi ngu vậy, ta vỗ đùi ta không phải sẽ đau sao? Đương nhiên là phải vỗ đùi ngươi rồi." Đại bá không tức giận mà trừng mắt với Trương Ngạn Thanh.
"Đúng, con trước đên nay vẫn chưa phát hiện Thái Đông Phong là người của môn phái nào, căn bản chỉ cảm thấy hắn khả nghi, cũng không thấy hắn dùng qua võ công của Ma Môn, con cũng từng cho người theo dõi hắn, nhưng hắn quá giảo hoạt, người của con không dò xét được gì, xem ra, Ma Môn muốn làm loạn lớn rồi." Chung Hướng Lượng nghiêm nghị nói với đại bá.
Vẻ mặt của đại bá cũng nghiêm túc hẳn, "Ta hiện giờ cũng không quan tâm đến chuyện giang hồ, cũng đã 10 năm rồi không nghe thấy sự tình gì của Ma Môn, xem ra, Ma Môn cũng không cam lòng yên lặng, mấy lần tụ hội bọn chúng đều bị thua, lần này có vẻ là bọn chúng muốn xuất thủ tàn nhẫn rồi."
"Sư phụ, năm nay có phải là vừa tròn 10 năm, ba đại môn phái chúng ta tụ hội." Chung Hướng Lượng hỏi đại bá, dáng vẻ vô cùng chờ mong.
"Đúng, năm nay đúng là 10 năm ba đại môn phái tụ hội, lần trước tụ hội thì ngươi đang bế quan không đi, năm nay xem ra ngươi có thể đi để kiến thức một chút." Đại bá cười nói. Đối với đồ đệ trước mặt này, lão rất yên tâm, cũng không biết đám sư điệt đạo mạo của các phái kia thế nào? Có mạnh như Chung Hướng Lượng hay không?
"Thật tốt quá, sư phụ con năm nay dù thế nào cũng phải đi kiến thức một chút, cho dù không phái con ra đấu, nhưng mà có thể ở cạnh xem các cao thủ luận võ, vậy cũng là không tồi rồi." Chung Hướng Lượng cao hứng nói.
"Thái Đông Phong có thể sử dụng Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán và Phá Khí Chỉ, xem ra sư phó hắn địa vị trong Ma Môn cũng không thấp, Tiểu Lượng, ngươi phải chú ý, Thái Đông Phong có thể không phải là đối thủ của người, nhưng nếu người gặp sư phụ của hắn, có thể sẽ phiền toái đấy." Đại bá quan tâm nói với Chung Hướng Lượng.
"Vậy thì sư phụ giúp thêm con đi," Chung Hướng Lượng khẩn khoản cầu đại bá.
"Ta sẽ không tham gia vào cái chuyện ân oán giang hồ này, qua hai ngày nữa, ta sẽ giúp tên xú tiểu tử này điều trị thân thể, thuận lợi dạy hắn thêm vài thứ, ta sau đó sẽ đi. Chẳng qua, ta không giúp được người, nhưng mà ngươi vẫn có thể tìm người giúp mà!" Đại bá nói xong, đánh mắt về phía Trần Thiên Minh, ám chỉ cho Chung Hướng Lượng.
"Con biết, cám ơn sư phụ." Chung Hướng Lượng rất mừng rỡ, hắn đã nghe ra ý tứ của đại bá. Võ công của Trần Thiên Minh bị phế, đó chỉ là tạm thời, đại bá đã nói là có thể hồi phục, vấn đề cũng không lớn. Chủ yếu nhất chính là võ công mà Trần Thiên Minh hắn luyện chính là võ công tối cao của Huyền Môn, Hương Ba Công, thời gian hắn mới học không dài, đại bá đã nói công lực của hắn bằng nửa mình, chính mình phải học đến 20 năm, công lực mới đến mức này.
Cho nên, chỉ cần có người chỉ bảo võ đạo cho Trần Thiên Minh, không mất thời gian bao lâu, sẽ có thể đề cao bản thân, sẽ trợ giúp rất tốt cho mình. Nghĩ vậy, trong đầu Chung Hướng Lượng lại nảy ra suy nghĩ, suy nghĩ này lại làm cho Trần Thiên Minh có bước ngoặt mới.
Trần Thiên Minh nghi hoặc nhìn đại bá cùng với chung hướng lương, hắn cảm thấy vẻ mặt của họ có chút kỳ lạ, giống như có chuyện gì mà khó để người khác đoán được. "Đại bá, người cùng sư huynh nói chuyện gì vậy?"
"Nói cái gì cũng không liên quan đến ngươi, người lớn nói chuyện, trẻ con không cần xem miệng vào." Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Đại bá, người ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta bắt đầu thôi!" Đám Lâm Quốc cười cười lấy lòng đại bá.
"Bắt đầu cái gì?" Đại bá cố ý nghiêm mặt hỏi lại.
"Đương nhiên là giúp bọn con đả thông kinh mạch," Lâm Quốc cao hứng nói. Nghe lão đại nói, chỉ cần đả thông kinh mạch, thì năng lực sẽ rất lớn, thật sự là quá tốt.
"Ồ, các ngươi không phải nói là không cần sao?" Đại bá cố ý hỏi lại bọn họ.
"Dạ muốn, muốn, vừa rồi là Tiểu Tô nói không cần, con cũng không nói gì, người trước tiên đả giúp con đi." Lâm Quốc vội vàng đến đấm lưng cho địa bá, cẩn thận nói.
"Hả, em nói?" Tiểu Tô chỉ chỉ vào mũi mình, oan uổng nói.
"Tốt lắm, các ngươi cũng không cần phải đưa đẩy, thời gian cũng không nhiều, ta liền giúp các ngươi đả thông kinh mạch đi, lát nữa còn phải giúp tên xú tiểu tử kia!" Đại bá nói xong, liền đứng dậy, nhanh chóng đánh lên người đám Lâm Quốc.
Chỉ chốc lát, đại bá liền đứng bên cạnh nói với đám Lâm Quốc: "Được rồi, ổn cả."
"Cái gì? Ở đâu?" Lâm Quốc ngây người, chuyện này quá nhanh đi, lần trước lão đại đả vừa đau, thời gian lại còn dài nữa. Chỉ là đại bá đả, cảm giác trên người cũng không nhiều.
"Đúng vậy, xong rồi, các ngươi cũng không giống tên xú tiểu tử kia, thân thể hắn đặc thù, thời điểm ta đả thông cho hắn, đã giúp hắn một chút công lực, còn các ngươi thì chỉ đả thông mà thôi. Các ngươi hiện tại cũng không cảm thấy gì, nhưng sau này các ngươi luyện công, sẽ đỡ hơn nửa công sức." Đại bá đắc ý nói, lão giống như đang nhìn kiệt tác của mình vậy.
"Đúng vậy, A Quốc, ngươi không nên xem thường cú đánh này của sư phụ, đây chính là ngưng tụ 60 năm công lực của sư phụ. Thời điểm các người luyện công, sẽ cảm thấy chân khí vận chuyển nhanh hơn, so với bình thường thì phải là gấp đôi." Chung Hướng Lượng thấy đám Lâm Quốc không tin, nhưng chỉ cười cười nói với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.